Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 164: Tiên Đế đều hiện thân

Theo Diệp Hàn càng lúc càng đi sâu vào.
Một vài loại thực vật Diệp Hàn chưa từng thấy bao giờ bắt đầu xuất hiện.
Thông qua Thần Linh chi nhãn phân biệt từng cái một.
Diệp Hàn hoàn toàn mờ mịt.
“Đây đều là linh thực thời đại Thượng Cổ?” “Sao có thể như vậy được... Chẳng lẽ ta xuyên qua đến thời đại Thượng Cổ rồi?” “Không phải chứ, không thể nào, làm gì có chuyện dễ dàng xuyên qua như vậy…”
Theo sự điều tra của Diệp Hàn, hắn ngạc nhiên phát hiện, mặc dù xuất hiện rất nhiều linh thực thời cổ đại, nhưng lại không hề có bất kỳ động vật nào.
Điều này cũng nói lên rằng, Diệp Hàn chắc chắn không có xuyên qua.
“Mảnh thế giới dưới lòng đất quỷ dị này chắc chắn có liên quan đến Tiên thiên đạo thụ.” Diệp Hàn nghĩ đến đây, cũng tăng nhanh tốc độ tìm kiếm.
“Đó là......” Thông qua Thần Linh chi nhãn, Diệp Hàn nhìn thấy mấy bóng người ở phía xa.
“Tu sĩ che mặt?” Diệp Hàn vẻ mặt hoang mang, “Sao bọn hắn lại tìm được đến nơi này?”
Ngay lúc Diệp Hàn đang suy nghĩ.
Tu sĩ che mặt ở phía xa đột nhiên quay đầu lại.
May mà Diệp Hàn kịp thời ẩn nấp thân hình.
“Sao vậy?” một tên tu sĩ che mặt quay đầu hỏi.
“Sao ta lại cảm giác phía sau có người?” “Đừng có ngạc nhiên vô cớ, những kẻ tham lam kia đoán chừng vẫn còn đang cướp đoạt linh dược linh thảo ở đó. Việc cấp bách là tìm được Tiên thiên đạo thụ, đi nhanh lên đi.”
Theo sự thúc giục của một tên tu sĩ che mặt khác, tên tu sĩ suýt chút nữa phát hiện ra Diệp Hàn cũng không chần chờ nữa.
Chỉ thấy mấy bóng người tiếp tục dò xét về phía sâu bên trong.
“Thì ra cũng là vì Tiên thiên đạo thụ.” Diệp Hàn bừng tỉnh đại ngộ.
Cứ như vậy, Diệp Hàn cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng mấy tên tu sĩ che mặt này.
Rất nhanh, mấy tên tu sĩ che mặt đã có phát hiện.
“Ở bên kia.” Nhìn thấy mấy người dường như không phải là đang dò xét không có mục đích, Diệp Hàn lập tức cũng có chút tò mò.
Diệp Hàn ngạc nhiên phát hiện.
Trên tay một tên tu sĩ che mặt thế mà lại nắm một nhánh cây khô héo.
【 Tiên thiên đạo thụ cành khô: thông qua cành khô Tiên thiên đạo thụ có thể cảm ứng mơ hồ vị trí của Tiên thiên đạo thụ. 】
Nhìn phản hồi từ Thần Linh chi nhãn, Diệp Hàn vui mừng khôn xiết.
“Xem ra, Tiên thiên đạo thụ ở ngay trong thế giới dưới lòng đất này!”
Sau khi khẳng định ý nghĩ này, Diệp Hàn đột nhiên nhớ tới một nhánh cây nhỏ màu vàng khác mà mình đã thấy trước đó.
Diệp Hàn chậm rãi giơ tay phải lên.
Tại vị trí lòng bàn tay phải, có một ấn ký hình nhánh cây nhỏ.
“Ta nhớ rằng, đây là một nhánh của Thượng Cổ cây ngô đồng.” Trong lúc trầm tư.
Tay phải Diệp Hàn đột nhiên bắn ra một vệt kim quang.
May mà đám tu sĩ che mặt trước đó đã đi dò xét về một hướng khác, nếu không Diệp Hàn chắc chắn đã bị lộ tẩy trực tiếp.
Chỉ thấy kim quang trên tay phải Diệp Hàn chậm rãi tan đi, rất nhanh một nhánh cây nhỏ màu vàng liền xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Hàn.
【 Thượng Cổ cây ngô đồng một nhánh: bởi vì Thượng Cổ cây ngô đồng và Tiên thiên đạo thụ sinh ra đã là đối thủ một mất một còn, cho nên thông qua nhánh cây Thượng Cổ cây ngô đồng có thể dẫn dụ Thượng Cổ đạo thụ xuất hiện. 】 【 Chú thích: cẩn thận sử dụng...... 】
Nhìn phản hồi của Thần Linh chi nhãn.
Sắc mặt Diệp Hàn trực tiếp tối sầm lại.
“Có cần phải hố người như vậy không... Rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện đây.”
Nhìn thoáng qua nhánh cây màu vàng trên tay, Diệp Hàn không chút nghi ngờ nếu mình cầm thứ này đi tìm cổ đạo thụ, Thượng Cổ đạo thụ rất có thể sẽ trực tiếp một chưởng tiêu diệt mình.
“Haizz... Thời buổi này, nhân vật phản diện không chỉ thực lực mạnh, mà mẹ nó trang bị cũng tốt nữa... Thật là bất đắc dĩ...”
Diệp Hàn thu lại nhánh cây màu vàng, tiếp tục đuổi theo đám tu sĩ che mặt.
Không bao lâu sau.
Diệp Hàn liền đuổi kịp đám tu sĩ che mặt.
Nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mắt lại khiến Diệp Hàn hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.
“Ở đâu ra hơn mười người tu sĩ che mặt thế này?” Diệp Hàn ban đầu chỉ đi theo năm sáu tên tu sĩ che mặt, nhưng bây giờ xuất hiện trước mắt Diệp Hàn lại là tròn mười lăm tên tu sĩ che mặt.
Ngay lúc Diệp Hàn đang vẻ mặt hoang mang.
Trong đám tu sĩ che mặt đột nhiên bước ra hai bóng người.
Chỉ thấy hai người đều lộ ra dáng vẻ thật sự.
“Hoàng huynh, chỉ cần chúng ta lấy được Tiên thiên đạo thụ, thì Huyền Diệp đừng hòng tranh đoạt vị trí Huyền Hoàng phủ quân với chúng ta.”
Lời này vừa nói ra.
Diệp Hàn bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra hai người trước mắt này chính là hai vị hoàng tử khác có khả năng kế thừa vị trí Huyền Hoàng phủ quân nhất mà Huyền Diệp đã đề cập với Diệp Hàn trước đó.
“Ha ha, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem tấm gương.” “Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn kế thừa vị trí Huyền Hoàng phủ quân, thật buồn cười.” Một tên tu sĩ che mặt vẻ mặt chế nhạo nhìn hai người.
Lập tức sắc mặt hai người đại biến.
“Ngươi có ý gì?” Tên tu sĩ che mặt cười càn rỡ nói, “Còn chưa rõ ý ta là gì sao?” “Chúng ta lợi dụng các ngươi thôi, nếu không phải là các ngươi, sao chúng ta có thể dễ dàng lấy được cành khô Tiên thiên đạo thụ này, nếu không có cành khô này, sao chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo được chứ.”
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt hai người đại biến.
“Các ngươi, các ngươi quả thực đáng chết.” “Nếu các ngươi đã không tuân thủ ước định trước, vậy cũng đừng trách hai người chúng ta vạch mặt.”
Trên người hai người cùng nhau bộc phát thực lực Huyền Tiên cảnh đỉnh phong.
“Tu vi lỏng lẻo như bèo tấm, xem ra là nhờ cắn thuốc mà tăng lên.” nhìn khí tức trên người hai người, Diệp Hàn im lặng đến cực điểm.
Lúc này, hai vị hoàng tử vẫn còn đang thể hiện tu vi của mình trước mặt đám tu sĩ che mặt, trong mắt bọn hắn, những tên tu sĩ che mặt này đều chỉ là thực lực Chân Tiên cảnh, đối phó bọn hắn căn bản là dễ như trở bàn tay.
Bọn hắn thực sự không biết, những tên tu sĩ che mặt này ai nấy đều đã phong ấn tu vi của mình.
“Xin mặc niệm cho các ngươi, A Môn......” Diệp Hàn yên lặng quay đầu đi.
Sau một trận tiếng kêu thê thảm, đợi đến khi Diệp Hàn quay đầu lại, làm gì còn thấy bóng dáng hai người kia nữa, chỉ thấy trên mặt đất có thêm một ít vụn máu thịt.
Sau khi hai người bỏ mình.
Đám tu sĩ che mặt đã tập hợp xong liền tiến về một hướng khác.
Mà Diệp Hàn cũng tiếp tục đi theo.
Lần này đi tiếp không bao xa.
Một gốc cây cổ thụ cực kỳ to lớn, phảng phất như kết nối trời đất, xuất hiện trước mặt Diệp Hàn.
Bộ rễ cực kỳ thô to cắm sâu trên mặt đất, Diệp Hàn phỏng đoán, những bộ rễ khổng lồ này đủ sức lan ra ngoài hơn trăm dặm.
Tán cây như che khuất cả bầu trời, phảng phất như bầu trời thật sự, bởi vì dù Diệp Hàn nhìn thế nào cũng không thấy được giới hạn của tán cây.
Lúc này.
Bên cạnh Tiên thiên đạo thụ không chỉ có bóng dáng của đám tu sĩ che mặt.
Mà còn có ít nhất hơn 20 gương mặt mà Diệp Hàn hoàn toàn không quen biết, nhưng không ngoại lệ, tu vi của những người này đều đạt đến Tiên Đế Cảnh.
Trong đó, khí tức của mấy bóng người cực kỳ khủng bố, thông qua Thần Linh chi nhãn quét qua một chút, Diệp Hàn cũng xác nhận suy nghĩ của mình, mấy người kia đều là cường giả Thần Linh thuộc Tiên Đế tam cảnh.
“Đây mẹ nó là cái cây à?” Một vị cường giả Thần Linh Tiên Đế Cảnh nhất cảnh nhìn Tiên thiên đạo thụ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đây không phải là cây.” “Đây là một vị Thần Linh chân chính......” một vị Thần Linh Tiên Đế tam cảnh cũng kinh thán không thôi.
Nhìn Tiên thiên đạo thụ trước mắt.
Không biết vì sao trong lòng Diệp Hàn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Tại sao đối mặt với Tiên thiên đạo thụ này, ta lại không có bất kỳ một tia cảm giác tim đập nhanh nào nhỉ?” Diệp Hàn nhíu mày.
“Chẳng lẽ......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận