Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 122: tỷ thí nguyên tắc, sư phụ ban thưởng bảo
Chương 122: Nguyên tắc tỷ thí, sư phụ ban thưởng bảo bối
“Không đúng, mức độ thiên Đạo rên rỉ thế này, tuyệt đối là có chí cường giả vẫn lạc.” “Chẳng lẽ...... Là cường giả Tiên Đế?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, cường giả Tiên Đế làm sao có thể vẫn lạc được? Gần 100.000 năm qua, số cường giả Tiên Đế vẫn lạc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.” “Đúng vậy, đúng vậy, trong tình huống một đấu một, rất ít cường giả Tiên Đế sẽ vẫn lạc. Cho dù không địch lại cũng có thể đào tẩu. Chẳng lẽ là có cường giả Tiên Đế xâm nhập vào Thượng Cổ cấm địa nào đó, hoặc mở ra Thượng Cổ bí cảnh nào đó?” “Theo lẽ thường mà nói, cũng chỉ có trong cấm địa và bí cảnh mới tồn tại đại khủng bố, cho dù là cường giả Tiên Đế không cẩn thận cũng sẽ vẫn lạc.”
Thời gian dần trôi qua, tiếng rên rỉ trên đỉnh đầu nhóm người Diệp Hàn lan tràn ra khắp bầu trời toàn bộ Bắc Vực.
Vô số thế lực đều phái ra mật thám bắt đầu dò xét khắp nơi.
Tại một thế lực nào đó, một vị nam nhân trung niên có vẻ mặt phấn chấn.
“Chẳng lẽ, là người do mấy đại thế lực chúng ta phái ra đã đắc thủ?” “Phù diêu thánh địa kia đã phái ra một vị lão tổ Tiên Đế Cảnh, cũng không biết là vị lão tổ Tiên Đế Cảnh nào của phù diêu thánh địa đã vẫn lạc.” Nam nhân trung niên này còn không biết phù diêu thánh địa không chỉ phái ra một vị lão tổ, mà những người bọn hắn phái đi đã sớm toàn bộ ngã xuống.
Lúc này. Bên phía nhóm người Diệp Hàn.
“Chịu thua rồi, một đám bại gia tử...” “Thần thi Tiên Đế Cảnh nhất cảnh có thể đổi được 1 triệu điểm cống hiến, thần thi Tiên Tôn cảnh có thể đổi được 80 vạn điểm cống hiến, lãng phí mất những 5 triệu điểm cống hiến...” Một Tiên Đế Cảnh, năm Tiên Tôn cảnh, chết đến mức chỉ còn lại cặn bã...
Diệp Hàn cảm thấy tim mình đang rỉ máu, đây chính là 5 triệu điểm cống hiến đó!
“Còn may, còn may ta đã giữ lại hai bộ thần thi Tiên Đế Cảnh nhất cảnh.” Diệp Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bốn vị lão tổ của phù diêu thánh địa, thấy sắc mặt Diệp Hàn không tốt lắm, còn mặt dày vây quanh người này một câu người kia một câu hỏi han ân cần, điều này khiến sắc mặt Diệp Hàn càng ngày càng khó coi.
“Được rồi, dọn dẹp chỗ này một chút, sau đó tiếp tục lên đường.” “Các đệ tử trong phi thuyền đều không sao chứ?” Phù diêu Thánh Chủ đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc này, khi phát hiện bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, mấy bóng người cũng lần lượt bay ra từ trong phi thuyền.
“Các vị lão tổ, vừa rồi là có đại chiến xảy ra sao?” một vị đệ tử cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
“Không có, chỉ là đập chết mấy con ruồi thôi.” Diệp Hàn liếc nhìn đối phương.
“Con ruồi?” Mấy tên đệ tử nhìn nhau, đập ruồi mà có thể biến khu vực xung quanh thành phế tích sao?
Con ruồi này phải lớn cỡ nào chứ...
Nhưng mấy tên đệ tử cũng thức thời không hỏi nhiều, mọi người đều biết vừa rồi chắc chắn đã xảy ra một trận khoáng thế đại chiến.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi tới. Phía trước hẳn là không có nguy hiểm gì, mấy vị lão tổ hãy trở về đi, thánh địa cũng không thể không có người trông coi.” “Phần còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ hộ tống bọn họ hoàn thành Bắc Vực tỷ thí lần này.” Phù diêu Thánh Chủ nở một nụ cười.
“Ừ.” “Có Thánh Chủ hộ tống, lại thêm vị Dương Tiễn đạo hữu này bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Mấy lão già chúng ta xin về trước chờ Giai Âm, đợi các ngươi khải hoàn trở về.” Mọi người bái biệt, bốn vị lão tổ bay thẳng về hướng phù diêu thánh địa.
Mà nhóm người Diệp Hàn cũng quay trở lại trên phi thuyền.
“Thánh tử, lần này Bắc Vực tỷ thí có sách lược gì không ạ?” Một tên đệ tử vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Hàn.
“Ồ?” Diệp Hàn ra vẻ suy tư: “Đương nhiên là có kế sách.” Mấy tên đệ tử vô cùng hưng phấn, “Xin Thánh tử điện hạ chỉ giáo.” “Khụ khụ, Bắc Vực tỷ thí, chúng ta chỉ cần tuân theo một nguyên tắc.” “Đó chính là... Chỉ cần chơi không chết, thì cứ nhắm chết mà làm. Người ta cắn ta một miếng thịt, ta đào người ta một lớp da.” “Nhớ kỹ, tranh tài là trên hết, không có hữu nghị gì hết.” Diệp Hàn vừa dứt lời, trong phi thuyền lập tức lặng ngắt như tờ.
“Cái này... không phải là hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai sao? Trước khi đi sư phụ của ta đã nói với ta như vậy mà...” một nam đệ tử rụt rè nói.
“Sư phụ ngươi biết cái gì? Lần Bắc Vực tỷ thí này không phải là trò 'nhà chòi' của các ngươi trong thánh địa đâu.” “Nhớ kỹ lời bản Thánh tử nói, lần tỷ thí này là ngươi không chết thì ta vong. Không cần phải nói đạo nghĩa gì với bọn hắn, mọi sát chiêu đều có thể dùng, đừng trách bản Thánh tử không nhắc nhở các ngươi.” “Bản Thánh tử không muốn phải đi nhặt xác cho các ngươi đâu.” Diệp Hàn dứt lời, mọi người đều như có điều suy nghĩ.
“Thánh Chủ, tỷ thí lần này nguy hiểm đến vậy sao?” Mấy người đưa mắt nhìn về phía phù diêu Thánh Chủ.
“Ừm... Thánh tử nói không sai, tỷ thí lần này quả thực hung hiểm vạn phần. Nếu có ai muốn rời đi, bây giờ có thể nói cho ta biết.” “Không, ta không rời đi! Ta là một thành viên của phù diêu thánh địa, bây giờ thánh địa cần ta, sao ta có thể lùi bước?” “Đúng vậy, ta cũng không rời đi! Sợ cái gì chứ, làm tới cùng thôi!” “Đúng thế! Có Thánh tử ở đây, chúng ta nhất định có thể giương cao uy danh của phù diêu thánh địa chúng ta!” Nghe một đệ tử lên tiếng, mấy đệ tử còn lại cũng đều phấn chấn tinh thần.
“Tốt! Đây mới là đệ tử của phù diêu thánh địa chúng ta! Phù diêu thánh địa chúng ta truyền thừa trăm vạn năm, dựa vào chính là tinh thần này. Chúng ta không ngại sinh tử, không sợ khó khăn, chúng ta một lòng đoàn kết, chúng ta dũng cảm tiến lên!” “Được rồi, được rồi, sư phụ, món canh gà này của người rót cũng gần đủ rồi.” Diệp Hàn đúng lúc cắt ngang.
“Ngươi thì biết cái gì.” Phù diêu Thánh Chủ liếc mắt.
“Canh gà có thể rót, nhưng không bằng cho bọn họ chút đồ vật thực tế.” “Thiếu chút nữa thì quên mất.” Phù diêu Thánh Chủ vỗ đầu một cái, “Mấy món trung phẩm Thánh khí này là thánh địa ban cho các ngươi, mấy người các ngươi cầm lấy đi. Còn đây là một ít đan dược giúp nhanh chóng hồi phục linh lực và chữa thương, đều chia nhau ra đi.” Mấy tên đệ tử mặt lộ vẻ vui mừng.
Đợi đến khi mọi người chia xong vũ khí và đan dược, Diệp Hàn lại ngẩn người.
“Sư phụ, chỗ Thánh khí này của người có phải thiếu mất một món không? Của ta đâu?” “Ngươi? Ngươi không phải có Đế khí rồi sao? Thánh địa không chuẩn bị phần cho ngươi.” Sắc mặt Diệp Hàn tối sầm lại, “Quá lừa người rồi, thánh địa đây là coi ta là công cụ hình người mà.” “Bản Thánh tử không làm, không làm nữa! Nhất định phải cho chút lợi lộc!” Phù diêu Thánh Chủ sắc mặt cũng tối sầm, nhưng nhìn Diệp Hàn lại chẳng có chút biện pháp nào.
“Ngươi hẳn là biết sư phụ ngươi là ta đây rất nghèo mà.” Phù diêu Thánh Chủ giải thích.
Diệp Hàn vẫn không hề lay chuyển.
Phù diêu Thánh Chủ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Ai... Ta thật sự hết cách với ngươi rồi. Vậy ngươi chờ một lát.” Vừa dứt lời, phù diêu Thánh Chủ liền đi vào một căn phòng nhỏ bên trong phi thuyền.
Bởi vì phi thuyền là một kiện hạ phẩm Thánh khí có thể di chuyển trong thời gian dài, nên bên trong cũng có một vài phòng nhỏ cho người nghỉ ngơi.
Nhìn phù diêu Thánh Chủ đi vào phòng, Diệp Hàn cũng tò mò.
Rất nhanh. Phù diêu Thánh Chủ liền đi ra, và dưới ánh mắt soi mói của mọi người, đưa cho Diệp Hàn một chiếc nhẫn nhỏ.
“Đồ vật bên trong cho ngươi phòng thân, nhưng sau này phải trả lại cho ta, ngươi cầm cũng không có tác dụng gì đâu.” Diệp Hàn vô cùng tò mò nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay, định mở ra xem ngay trước mặt mọi người, không ngờ lại bị phù diêu Thánh Chủ ngăn lại.
“Lúc không có ai ngươi hẵng mở ra.” Nghe vậy, Diệp Hàn lập tức càng thêm tò mò.
“Chẳng lẽ là một kiện Đế khí? Nhưng sư phụ không phải vẫn luôn rất nghèo sao?” Chứng kiến cảnh này, mấy tên đệ tử khác lại không hề suy nghĩ nhiều.
Phù diêu Thánh Chủ là sư phụ của Thánh tử, việc người cho đệ tử của mình một ít bảo vật phòng thân là chuyện không thể bình thường hơn.
Trước khi đi, sư phụ của mỗi người bọn họ cũng đã cho rất nhiều bảo vật phòng thân, sợ bọn họ ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi.
Nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay, trong mắt Diệp Hàn ánh lên tia sáng.
Mà trên mặt phù diêu Thánh Chủ chợt thoáng qua vẻ đỏ bừng, nhưng không một ai phát hiện.
“Không đúng, mức độ thiên Đạo rên rỉ thế này, tuyệt đối là có chí cường giả vẫn lạc.” “Chẳng lẽ...... Là cường giả Tiên Đế?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, cường giả Tiên Đế làm sao có thể vẫn lạc được? Gần 100.000 năm qua, số cường giả Tiên Đế vẫn lạc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.” “Đúng vậy, đúng vậy, trong tình huống một đấu một, rất ít cường giả Tiên Đế sẽ vẫn lạc. Cho dù không địch lại cũng có thể đào tẩu. Chẳng lẽ là có cường giả Tiên Đế xâm nhập vào Thượng Cổ cấm địa nào đó, hoặc mở ra Thượng Cổ bí cảnh nào đó?” “Theo lẽ thường mà nói, cũng chỉ có trong cấm địa và bí cảnh mới tồn tại đại khủng bố, cho dù là cường giả Tiên Đế không cẩn thận cũng sẽ vẫn lạc.”
Thời gian dần trôi qua, tiếng rên rỉ trên đỉnh đầu nhóm người Diệp Hàn lan tràn ra khắp bầu trời toàn bộ Bắc Vực.
Vô số thế lực đều phái ra mật thám bắt đầu dò xét khắp nơi.
Tại một thế lực nào đó, một vị nam nhân trung niên có vẻ mặt phấn chấn.
“Chẳng lẽ, là người do mấy đại thế lực chúng ta phái ra đã đắc thủ?” “Phù diêu thánh địa kia đã phái ra một vị lão tổ Tiên Đế Cảnh, cũng không biết là vị lão tổ Tiên Đế Cảnh nào của phù diêu thánh địa đã vẫn lạc.” Nam nhân trung niên này còn không biết phù diêu thánh địa không chỉ phái ra một vị lão tổ, mà những người bọn hắn phái đi đã sớm toàn bộ ngã xuống.
Lúc này. Bên phía nhóm người Diệp Hàn.
“Chịu thua rồi, một đám bại gia tử...” “Thần thi Tiên Đế Cảnh nhất cảnh có thể đổi được 1 triệu điểm cống hiến, thần thi Tiên Tôn cảnh có thể đổi được 80 vạn điểm cống hiến, lãng phí mất những 5 triệu điểm cống hiến...” Một Tiên Đế Cảnh, năm Tiên Tôn cảnh, chết đến mức chỉ còn lại cặn bã...
Diệp Hàn cảm thấy tim mình đang rỉ máu, đây chính là 5 triệu điểm cống hiến đó!
“Còn may, còn may ta đã giữ lại hai bộ thần thi Tiên Đế Cảnh nhất cảnh.” Diệp Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bốn vị lão tổ của phù diêu thánh địa, thấy sắc mặt Diệp Hàn không tốt lắm, còn mặt dày vây quanh người này một câu người kia một câu hỏi han ân cần, điều này khiến sắc mặt Diệp Hàn càng ngày càng khó coi.
“Được rồi, dọn dẹp chỗ này một chút, sau đó tiếp tục lên đường.” “Các đệ tử trong phi thuyền đều không sao chứ?” Phù diêu Thánh Chủ đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc này, khi phát hiện bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, mấy bóng người cũng lần lượt bay ra từ trong phi thuyền.
“Các vị lão tổ, vừa rồi là có đại chiến xảy ra sao?” một vị đệ tử cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
“Không có, chỉ là đập chết mấy con ruồi thôi.” Diệp Hàn liếc nhìn đối phương.
“Con ruồi?” Mấy tên đệ tử nhìn nhau, đập ruồi mà có thể biến khu vực xung quanh thành phế tích sao?
Con ruồi này phải lớn cỡ nào chứ...
Nhưng mấy tên đệ tử cũng thức thời không hỏi nhiều, mọi người đều biết vừa rồi chắc chắn đã xảy ra một trận khoáng thế đại chiến.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi tới. Phía trước hẳn là không có nguy hiểm gì, mấy vị lão tổ hãy trở về đi, thánh địa cũng không thể không có người trông coi.” “Phần còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ hộ tống bọn họ hoàn thành Bắc Vực tỷ thí lần này.” Phù diêu Thánh Chủ nở một nụ cười.
“Ừ.” “Có Thánh Chủ hộ tống, lại thêm vị Dương Tiễn đạo hữu này bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Mấy lão già chúng ta xin về trước chờ Giai Âm, đợi các ngươi khải hoàn trở về.” Mọi người bái biệt, bốn vị lão tổ bay thẳng về hướng phù diêu thánh địa.
Mà nhóm người Diệp Hàn cũng quay trở lại trên phi thuyền.
“Thánh tử, lần này Bắc Vực tỷ thí có sách lược gì không ạ?” Một tên đệ tử vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Hàn.
“Ồ?” Diệp Hàn ra vẻ suy tư: “Đương nhiên là có kế sách.” Mấy tên đệ tử vô cùng hưng phấn, “Xin Thánh tử điện hạ chỉ giáo.” “Khụ khụ, Bắc Vực tỷ thí, chúng ta chỉ cần tuân theo một nguyên tắc.” “Đó chính là... Chỉ cần chơi không chết, thì cứ nhắm chết mà làm. Người ta cắn ta một miếng thịt, ta đào người ta một lớp da.” “Nhớ kỹ, tranh tài là trên hết, không có hữu nghị gì hết.” Diệp Hàn vừa dứt lời, trong phi thuyền lập tức lặng ngắt như tờ.
“Cái này... không phải là hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai sao? Trước khi đi sư phụ của ta đã nói với ta như vậy mà...” một nam đệ tử rụt rè nói.
“Sư phụ ngươi biết cái gì? Lần Bắc Vực tỷ thí này không phải là trò 'nhà chòi' của các ngươi trong thánh địa đâu.” “Nhớ kỹ lời bản Thánh tử nói, lần tỷ thí này là ngươi không chết thì ta vong. Không cần phải nói đạo nghĩa gì với bọn hắn, mọi sát chiêu đều có thể dùng, đừng trách bản Thánh tử không nhắc nhở các ngươi.” “Bản Thánh tử không muốn phải đi nhặt xác cho các ngươi đâu.” Diệp Hàn dứt lời, mọi người đều như có điều suy nghĩ.
“Thánh Chủ, tỷ thí lần này nguy hiểm đến vậy sao?” Mấy người đưa mắt nhìn về phía phù diêu Thánh Chủ.
“Ừm... Thánh tử nói không sai, tỷ thí lần này quả thực hung hiểm vạn phần. Nếu có ai muốn rời đi, bây giờ có thể nói cho ta biết.” “Không, ta không rời đi! Ta là một thành viên của phù diêu thánh địa, bây giờ thánh địa cần ta, sao ta có thể lùi bước?” “Đúng vậy, ta cũng không rời đi! Sợ cái gì chứ, làm tới cùng thôi!” “Đúng thế! Có Thánh tử ở đây, chúng ta nhất định có thể giương cao uy danh của phù diêu thánh địa chúng ta!” Nghe một đệ tử lên tiếng, mấy đệ tử còn lại cũng đều phấn chấn tinh thần.
“Tốt! Đây mới là đệ tử của phù diêu thánh địa chúng ta! Phù diêu thánh địa chúng ta truyền thừa trăm vạn năm, dựa vào chính là tinh thần này. Chúng ta không ngại sinh tử, không sợ khó khăn, chúng ta một lòng đoàn kết, chúng ta dũng cảm tiến lên!” “Được rồi, được rồi, sư phụ, món canh gà này của người rót cũng gần đủ rồi.” Diệp Hàn đúng lúc cắt ngang.
“Ngươi thì biết cái gì.” Phù diêu Thánh Chủ liếc mắt.
“Canh gà có thể rót, nhưng không bằng cho bọn họ chút đồ vật thực tế.” “Thiếu chút nữa thì quên mất.” Phù diêu Thánh Chủ vỗ đầu một cái, “Mấy món trung phẩm Thánh khí này là thánh địa ban cho các ngươi, mấy người các ngươi cầm lấy đi. Còn đây là một ít đan dược giúp nhanh chóng hồi phục linh lực và chữa thương, đều chia nhau ra đi.” Mấy tên đệ tử mặt lộ vẻ vui mừng.
Đợi đến khi mọi người chia xong vũ khí và đan dược, Diệp Hàn lại ngẩn người.
“Sư phụ, chỗ Thánh khí này của người có phải thiếu mất một món không? Của ta đâu?” “Ngươi? Ngươi không phải có Đế khí rồi sao? Thánh địa không chuẩn bị phần cho ngươi.” Sắc mặt Diệp Hàn tối sầm lại, “Quá lừa người rồi, thánh địa đây là coi ta là công cụ hình người mà.” “Bản Thánh tử không làm, không làm nữa! Nhất định phải cho chút lợi lộc!” Phù diêu Thánh Chủ sắc mặt cũng tối sầm, nhưng nhìn Diệp Hàn lại chẳng có chút biện pháp nào.
“Ngươi hẳn là biết sư phụ ngươi là ta đây rất nghèo mà.” Phù diêu Thánh Chủ giải thích.
Diệp Hàn vẫn không hề lay chuyển.
Phù diêu Thánh Chủ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Ai... Ta thật sự hết cách với ngươi rồi. Vậy ngươi chờ một lát.” Vừa dứt lời, phù diêu Thánh Chủ liền đi vào một căn phòng nhỏ bên trong phi thuyền.
Bởi vì phi thuyền là một kiện hạ phẩm Thánh khí có thể di chuyển trong thời gian dài, nên bên trong cũng có một vài phòng nhỏ cho người nghỉ ngơi.
Nhìn phù diêu Thánh Chủ đi vào phòng, Diệp Hàn cũng tò mò.
Rất nhanh. Phù diêu Thánh Chủ liền đi ra, và dưới ánh mắt soi mói của mọi người, đưa cho Diệp Hàn một chiếc nhẫn nhỏ.
“Đồ vật bên trong cho ngươi phòng thân, nhưng sau này phải trả lại cho ta, ngươi cầm cũng không có tác dụng gì đâu.” Diệp Hàn vô cùng tò mò nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay, định mở ra xem ngay trước mặt mọi người, không ngờ lại bị phù diêu Thánh Chủ ngăn lại.
“Lúc không có ai ngươi hẵng mở ra.” Nghe vậy, Diệp Hàn lập tức càng thêm tò mò.
“Chẳng lẽ là một kiện Đế khí? Nhưng sư phụ không phải vẫn luôn rất nghèo sao?” Chứng kiến cảnh này, mấy tên đệ tử khác lại không hề suy nghĩ nhiều.
Phù diêu Thánh Chủ là sư phụ của Thánh tử, việc người cho đệ tử của mình một ít bảo vật phòng thân là chuyện không thể bình thường hơn.
Trước khi đi, sư phụ của mỗi người bọn họ cũng đã cho rất nhiều bảo vật phòng thân, sợ bọn họ ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi.
Nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay, trong mắt Diệp Hàn ánh lên tia sáng.
Mà trên mặt phù diêu Thánh Chủ chợt thoáng qua vẻ đỏ bừng, nhưng không một ai phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận