Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 213: nam vực vĩnh hằng cảnh tu sĩ
Chương 213: Tu sĩ Vĩnh Hằng cảnh Nam Vực
Nhìn Tư Đồ Hồng đang căm tức nhìn mình.
Diệp Hàn vừa lắc đầu vừa nở nụ cười.
“Tư Đồ Hồng, đừng sợ, bản công tử cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy.” Khi Diệp Hàn mở miệng.
Trên trán Tư Đồ Hồng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Diệp Hàn, bây giờ ta nghi ngờ ngươi và tên Thượng Cổ Ma Tu này chính là cùng một giuộc, mục đích của các ngươi chính là muốn diệt sát tối đa tu sĩ Tiên Đế Cảnh của Nam Vực chúng ta.” Lời này của Tư Đồ Hồng vừa nói ra, ánh mắt đám người tại hiện trường lập tức biến đổi dữ dội.
Diệp Hàn hiểu rõ.
Một khi cái mũ này bị chụp lên đầu hắn, những cường giả Thần Linh Tiên Đế cảnh trước mắt này sẽ lập tức đứng về phía đối lập với mình.
“Tư Đồ Hồng, có phải đầu óc ngươi vừa mới bị đánh hỏng rồi không?” “Với thực lực bên phía bản công tử đây, còn cần dùng đến kế sách để diệt sát đám sâu kiến các ngươi sao?” “Ha, giết ngươi, ta còn sợ bẩn tay.” Diệp Hàn nhìn đối phương với vẻ cực kỳ khinh thường.
Lúc này, đám người cũng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Tư Đồ Hồng hung ác nhẫn tâm, mặt lộ hung quang.
“Hừ, dù sao chuyện này ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.” “Bây giờ ma tu này đã nhận ngươi làm chủ nhân, vậy ngươi phải gánh vác trách nhiệm. Tư Đồ thế gia của ta tổn thất mười vị cung phụng Thần Linh Tiên Đế Cảnh, trách nhiệm này ngươi không trốn thoát được.” “Các vị đạo hữu, phải biết Diệp Hàn hắn không phải người Nam Vực. Nam Vực chúng ta tổn thất nhiều Thần Linh Tiên Đế Cảnh như vậy, lẽ nào các ngươi muốn mặc kệ hắn cứ thế rời đi sao?” Vừa dứt lời.
Các cường giả Thần Linh Tiên Đế Cảnh còn lại tại hiện trường đều trầm mặc không nói.
Lúc này, tông chủ Thần Nữ tông là Thiên Tâm có sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tư Đồ Hồng, ngươi có tâm tư gì thì tự ngươi rõ nhất. Bản đế hy vọng ngươi đừng kéo chúng ta xuống nước.” “Còn không biết xấu hổ đi tìm phiền phức cho người ta, ngươi có cần chút mặt mũi nào không? Hắn có thể thu phục Thượng Cổ Ma Tu đó là bản lĩnh của hắn, ngươi đừng có vác cái mặt dày ra đây mà gây thù chuốc oán.” Nghe Thiên Tâm Thần Nữ lên tiếng, các Tiên Đế cũng đột nhiên phản ứng lại.
Một cường giả Thần Linh Tiên Đế tam cảnh lúc này cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, Tư Đồ Hồng, ngươi đây là muốn kéo chúng ta lên thuyền giặc của ngươi, tâm địa thật đáng chết.” Nhất thời, các Tiên Đế đều lùi xa khỏi Tư Đồ Hồng.
Chỉ thấy Diệp Hàn chậm rãi bay đến trước mặt Tư Đồ Hồng.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Diệp Hàn đột nhiên giáng một bạt tai lên mặt Tư Đồ Hồng, đánh bay hắn ra ngoài.
Các Tiên Đế triệt để choáng váng...
“Lão già ngươi đúng thật là không biết xấu hổ!” “Nếu không phải bản công tử thu phục Thượng Cổ Ma Tu, ngươi bây giờ đã sớm đi gặp Thượng Đế rồi... Thôi quên đi, nơi này không có Thượng Đế...” “Khụ khụ, nếu không phải bản công tử, Tư Đồ thế gia nhà ngươi đã bắt đầu ăn đám tang rồi.” “Lải nhải lải nhải, lảm nhảm lảm nhảm, phiền chết đi được. Còn dám nói thêm một câu, ta ném lão già ngươi vào hầm phân bây giờ.” Lúc này, Tư Đồ Hồng mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Hàn.
“Còn dám trừng mắt với bản công tử à? Ma Đồng, đi đánh cho hắn một trận, nhớ kỹ đừng đánh chết, giữ lại một hơi thở.” “Cẩn tuân đế lệnh.” Ma Đồng cung kính đáp lại.
Đám người chỉ thấy một bóng đen lóe lên, sau đó chính là những tiếng kêu la cực kỳ thê thảm vang vọng bên tai mọi người.
“Gia chủ...” Mấy vị cung phụng Thần Linh Tiên Đế Cảnh còn lại của Tư Đồ gia tộc cũng giận mà không dám nói gì.
“Ngươi tên là Diệp Hàn đúng không...” “Hay là ngươi bảo thuộc hạ vừa mới thu phục kia dừng tay lại đi.” Thiên Tâm Tông chủ cau mày nói.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên: “Cho ta một lý do?” “Nói gì thì nói, hắn cũng là người Nam Vực. Với thân phận của ngươi mà tiếp tục động thủ ở Nam Vực quả thực không ổn.” “Tốt nhất ngươi vẫn nên rời khỏi Nam Vực sớm một chút.” Thiên Tâm Tông chủ vừa dứt lời, Diệp Hàn bật cười ha hả.
“Bản công tử muốn đi đâu thì đi đó, Nam Vực này ta cứ ở lại đây đấy.” “Dừng tay là chuyện không thể nào. Tư Đồ Hồng hắn gây sự với bản công tử trước, không cho hắn nếm chút đau khổ sao được.” Ngay lúc Diệp Hàn đang nói chuyện, Tư Đồ Hồng đã bị Ma Đồng đánh cho gần như không còn ra hình người.
Nhìn thảm trạng của Tư Đồ Hồng.
Các Tiên Đế có mặt ở đây đều lộ vẻ kiêng dè.
Đúng lúc này.
Giữa không trung, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão giả trông cực kỳ già nua.
Nhìn từ xa, lão giả trông không khác gì một người bình thường.
Thế nhưng, Tư Đồ Hồng lại bị lão giả cứu lại ngay lập tức.
Nhìn người vừa tới, Diệp Hàn nheo mắt lại.
“Vĩnh Hằng cảnh?” “Nam Vực lại có Tiên Đế tứ cảnh tồn tại.” Khi Diệp Hàn vừa mở miệng, lão giả ở giữa không trung cũng xách cổ Tư Đồ Hồng bay đến trước mặt mọi người.
Mà Ma Đồng thân hình cũng lóe lên, quay về đứng sau lưng Diệp Hàn.
“Cũng đủ rồi...” “Diệp Hàn, cơn giận của ngươi hẳn là cũng nguôi ngoai rồi chứ.” Lão giả nhìn Diệp Hàn, chậm rãi nói.
Diệp Hàn kinh ngạc nhìn đối phương.
“Làm sao ngươi biết tên ta là Diệp Hàn?” Lão giả thở dài một hơi.
“Ai... Lão phu chỉ ra ngoài đi dạo một lát, không ngờ về trễ một chút mà đám người trẻ tuổi các ngươi đã gây ra náo loạn lớn như vậy.” Khi lão giả xuất hiện, các Tiên Đế có mặt ở đây lập tức lộ vẻ kích động.
“Diệp Lão, cuối cùng ngài cũng tới rồi.” “Chút nữa là ngài không gặp được chúng tôi rồi.” Các Tiên Đế vừa khóc vừa kể lể với lão giả.
Lão giả bất đắc dĩ cười cười.
“Các ngươi à, chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho lão phu.” “Chuyện ở đây lão phu đều biết cả rồi, lão phu đến đây chính là để giải quyết.” Nói rồi, lão giả lại nhìn sang Diệp Hàn.
“Diệp Hàn tiểu hữu, hành vi vừa rồi của ngươi có phần không phù hợp với thân phận đế triều chi chủ của mình rồi đấy.”
Nhìn Tư Đồ Hồng đang căm tức nhìn mình.
Diệp Hàn vừa lắc đầu vừa nở nụ cười.
“Tư Đồ Hồng, đừng sợ, bản công tử cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy.” Khi Diệp Hàn mở miệng.
Trên trán Tư Đồ Hồng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Diệp Hàn, bây giờ ta nghi ngờ ngươi và tên Thượng Cổ Ma Tu này chính là cùng một giuộc, mục đích của các ngươi chính là muốn diệt sát tối đa tu sĩ Tiên Đế Cảnh của Nam Vực chúng ta.” Lời này của Tư Đồ Hồng vừa nói ra, ánh mắt đám người tại hiện trường lập tức biến đổi dữ dội.
Diệp Hàn hiểu rõ.
Một khi cái mũ này bị chụp lên đầu hắn, những cường giả Thần Linh Tiên Đế cảnh trước mắt này sẽ lập tức đứng về phía đối lập với mình.
“Tư Đồ Hồng, có phải đầu óc ngươi vừa mới bị đánh hỏng rồi không?” “Với thực lực bên phía bản công tử đây, còn cần dùng đến kế sách để diệt sát đám sâu kiến các ngươi sao?” “Ha, giết ngươi, ta còn sợ bẩn tay.” Diệp Hàn nhìn đối phương với vẻ cực kỳ khinh thường.
Lúc này, đám người cũng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Tư Đồ Hồng hung ác nhẫn tâm, mặt lộ hung quang.
“Hừ, dù sao chuyện này ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.” “Bây giờ ma tu này đã nhận ngươi làm chủ nhân, vậy ngươi phải gánh vác trách nhiệm. Tư Đồ thế gia của ta tổn thất mười vị cung phụng Thần Linh Tiên Đế Cảnh, trách nhiệm này ngươi không trốn thoát được.” “Các vị đạo hữu, phải biết Diệp Hàn hắn không phải người Nam Vực. Nam Vực chúng ta tổn thất nhiều Thần Linh Tiên Đế Cảnh như vậy, lẽ nào các ngươi muốn mặc kệ hắn cứ thế rời đi sao?” Vừa dứt lời.
Các cường giả Thần Linh Tiên Đế Cảnh còn lại tại hiện trường đều trầm mặc không nói.
Lúc này, tông chủ Thần Nữ tông là Thiên Tâm có sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tư Đồ Hồng, ngươi có tâm tư gì thì tự ngươi rõ nhất. Bản đế hy vọng ngươi đừng kéo chúng ta xuống nước.” “Còn không biết xấu hổ đi tìm phiền phức cho người ta, ngươi có cần chút mặt mũi nào không? Hắn có thể thu phục Thượng Cổ Ma Tu đó là bản lĩnh của hắn, ngươi đừng có vác cái mặt dày ra đây mà gây thù chuốc oán.” Nghe Thiên Tâm Thần Nữ lên tiếng, các Tiên Đế cũng đột nhiên phản ứng lại.
Một cường giả Thần Linh Tiên Đế tam cảnh lúc này cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, Tư Đồ Hồng, ngươi đây là muốn kéo chúng ta lên thuyền giặc của ngươi, tâm địa thật đáng chết.” Nhất thời, các Tiên Đế đều lùi xa khỏi Tư Đồ Hồng.
Chỉ thấy Diệp Hàn chậm rãi bay đến trước mặt Tư Đồ Hồng.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Diệp Hàn đột nhiên giáng một bạt tai lên mặt Tư Đồ Hồng, đánh bay hắn ra ngoài.
Các Tiên Đế triệt để choáng váng...
“Lão già ngươi đúng thật là không biết xấu hổ!” “Nếu không phải bản công tử thu phục Thượng Cổ Ma Tu, ngươi bây giờ đã sớm đi gặp Thượng Đế rồi... Thôi quên đi, nơi này không có Thượng Đế...” “Khụ khụ, nếu không phải bản công tử, Tư Đồ thế gia nhà ngươi đã bắt đầu ăn đám tang rồi.” “Lải nhải lải nhải, lảm nhảm lảm nhảm, phiền chết đi được. Còn dám nói thêm một câu, ta ném lão già ngươi vào hầm phân bây giờ.” Lúc này, Tư Đồ Hồng mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Hàn.
“Còn dám trừng mắt với bản công tử à? Ma Đồng, đi đánh cho hắn một trận, nhớ kỹ đừng đánh chết, giữ lại một hơi thở.” “Cẩn tuân đế lệnh.” Ma Đồng cung kính đáp lại.
Đám người chỉ thấy một bóng đen lóe lên, sau đó chính là những tiếng kêu la cực kỳ thê thảm vang vọng bên tai mọi người.
“Gia chủ...” Mấy vị cung phụng Thần Linh Tiên Đế Cảnh còn lại của Tư Đồ gia tộc cũng giận mà không dám nói gì.
“Ngươi tên là Diệp Hàn đúng không...” “Hay là ngươi bảo thuộc hạ vừa mới thu phục kia dừng tay lại đi.” Thiên Tâm Tông chủ cau mày nói.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên: “Cho ta một lý do?” “Nói gì thì nói, hắn cũng là người Nam Vực. Với thân phận của ngươi mà tiếp tục động thủ ở Nam Vực quả thực không ổn.” “Tốt nhất ngươi vẫn nên rời khỏi Nam Vực sớm một chút.” Thiên Tâm Tông chủ vừa dứt lời, Diệp Hàn bật cười ha hả.
“Bản công tử muốn đi đâu thì đi đó, Nam Vực này ta cứ ở lại đây đấy.” “Dừng tay là chuyện không thể nào. Tư Đồ Hồng hắn gây sự với bản công tử trước, không cho hắn nếm chút đau khổ sao được.” Ngay lúc Diệp Hàn đang nói chuyện, Tư Đồ Hồng đã bị Ma Đồng đánh cho gần như không còn ra hình người.
Nhìn thảm trạng của Tư Đồ Hồng.
Các Tiên Đế có mặt ở đây đều lộ vẻ kiêng dè.
Đúng lúc này.
Giữa không trung, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão giả trông cực kỳ già nua.
Nhìn từ xa, lão giả trông không khác gì một người bình thường.
Thế nhưng, Tư Đồ Hồng lại bị lão giả cứu lại ngay lập tức.
Nhìn người vừa tới, Diệp Hàn nheo mắt lại.
“Vĩnh Hằng cảnh?” “Nam Vực lại có Tiên Đế tứ cảnh tồn tại.” Khi Diệp Hàn vừa mở miệng, lão giả ở giữa không trung cũng xách cổ Tư Đồ Hồng bay đến trước mặt mọi người.
Mà Ma Đồng thân hình cũng lóe lên, quay về đứng sau lưng Diệp Hàn.
“Cũng đủ rồi...” “Diệp Hàn, cơn giận của ngươi hẳn là cũng nguôi ngoai rồi chứ.” Lão giả nhìn Diệp Hàn, chậm rãi nói.
Diệp Hàn kinh ngạc nhìn đối phương.
“Làm sao ngươi biết tên ta là Diệp Hàn?” Lão giả thở dài một hơi.
“Ai... Lão phu chỉ ra ngoài đi dạo một lát, không ngờ về trễ một chút mà đám người trẻ tuổi các ngươi đã gây ra náo loạn lớn như vậy.” Khi lão giả xuất hiện, các Tiên Đế có mặt ở đây lập tức lộ vẻ kích động.
“Diệp Lão, cuối cùng ngài cũng tới rồi.” “Chút nữa là ngài không gặp được chúng tôi rồi.” Các Tiên Đế vừa khóc vừa kể lể với lão giả.
Lão giả bất đắc dĩ cười cười.
“Các ngươi à, chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho lão phu.” “Chuyện ở đây lão phu đều biết cả rồi, lão phu đến đây chính là để giải quyết.” Nói rồi, lão giả lại nhìn sang Diệp Hàn.
“Diệp Hàn tiểu hữu, hành vi vừa rồi của ngươi có phần không phù hợp với thân phận đế triều chi chủ của mình rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận