Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 288: Hoàng Phi Hổ xuất thủ
Theo sau một giọng nói quen thuộc.
Ngay sau đó, xuất hiện trước mắt mọi người là một thân ảnh trẻ tuổi với khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đế chủ, là đế chủ trở về!”
Cự Linh Thần vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngay lập tức.
Trên khuôn mặt Cự Linh Thần lại hiện lên một nét lo âu.
“Đúng là đế chủ.”
Khi nhìn rõ thân ảnh Diệp Hàn, đám người Hoa Hạ đế triều cũng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì Diệp Hàn đã xuất hiện, lo là vì không biết đối mặt với nhiều cường địch trước mắt như vậy, liệu đế chủ của bọn hắn có gặp nguy hiểm hay không.
Ngay lúc này.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu cũng mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Diệp Hàn.
“Ngươi là ai?”
Nghe thấy giọng nói đó, Diệp Hàn liếc nhìn đối phương một cái, sau đó hoàn toàn không thèm để mắt đến hắn nữa.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu thấy dáng vẻ ngang ngược như vậy của Diệp Hàn, lập tức nổi trận lôi đình.
“Hừ, chỉ là Tiên Tôn cảnh, vậy mà cũng dám xem thường ta.”
Vừa dứt lời.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu liền lao về phía Diệp Hàn.
Trong thoáng chốc.
Mọi người của Hoa Hạ đế triều đều kinh hô lên tiếng.
“Đế chủ cẩn thận!”
Ngay lúc mọi người của Hoa Hạ đế triều đang chạy về phía Diệp Hàn, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Hàn.
“Rầm” một tiếng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên tu sĩ che mặt đang lao tới Diệp Hàn đã bị bóng người đột nhiên xuất hiện này đánh bay ra ngoài bằng một đòn.
“Hít...... Mạnh thật!”
Nhìn cảnh tượng bất ngờ này.
Dương Tiễn có phần kinh động, hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà đông đảo văn thần võ tướng của Hoa Hạ đế triều, sau khi thấy tên tu sĩ che mặt bị đánh bay bằng một đòn, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng theo.
“Lại dám ra tay với đế chủ, đáng chết.”
Hoàng Phi Hổ mặt đầy sát ý nhìn tên tu sĩ che mặt bị chính mình đánh bay ra ngoài.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu sau khi bị đánh bay thì đập thẳng xuống đất, lúc chậm rãi bò ra từ cái hố sâu trên mặt đất, hắn vẫn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
“Sao… Sao có thể…”
“... Ngươi là cường giả Đạo Tổ cảnh.”
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó lập tức phất tay, những tu sĩ che mặt còn lại cũng đồng thời bắt đầu rút lui về phía sau.
Lúc này, tên tu sĩ che mặt dẫn đầu ôm ngực, cố nén thương thế đi tới bên cạnh nam tử tóc đỏ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Mấy tên thổ dân mà ngươi cũng không giải quyết được.”
Nam tử tóc đỏ nói với vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Thiếu gia, tu vi người kia đạt đến Đạo Tổ cảnh…”
Sắc mặt tên tu sĩ che mặt dẫn đầu vô cùng khó coi.
Nam tử tóc đỏ cũng hơi nhíu mày.
Chỉ thấy nam tử tóc đỏ ngẩng đầu đánh giá Diệp Hàn và Hoàng Phi Hổ vài lần.
“Hai người các ngươi là ai?”
Khi nam tử tóc đỏ lên tiếng hỏi Diệp Hàn, Diệp Hàn mặt không đổi sắc xoay người nhìn về phía hắn.
Giữa lúc hai người nhìn nhau, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
Chỉ thấy Diệp Hàn vẫy tay, một đạo lưu quang lập tức bắn ra từ trong khe rãnh sâu không thấy đáy.
“Một thanh kiếm…”
“Đây chính là đạo kiếm mang khổng lồ vừa rồi?”
Nam tử tóc đỏ hơi nhíu mày.
Mà Diệp Hàn lại cầm Thiên Khuyết Cung kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào nam tử tóc đỏ.
“Nói, tại sao lại động thủ với Hoa Hạ đế triều của ta?”
Giọng điệu không cho phép từ chối này của Diệp Hàn lập tức khiến sắc mặt nam tử tóc đỏ càng thêm khó coi.
“Hừ, ngươi là ai.”
“Chỉ là Tiên Tôn cảnh, vậy mà lại có cường giả Đạo Tổ cảnh đi theo.”
Ánh mắt nam tử tóc đỏ tập trung nhiều hơn vào nam tử khôi ngô bên cạnh Diệp Hàn, cũng chính là Hoàng Phi Hổ.
Nhưng vào lúc này.
Trong đám đông tu sĩ che mặt, đột nhiên có một bóng người bay ra.
“Thiếu gia, người này hẳn là chủ nhân của Hoa Hạ đế triều – Diệp Hàn.”
Nghe thuộc hạ báo cáo.
Nam tử tóc đỏ đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Ngươi chính là Diệp Hàn, kẻ luôn đối nghịch khắp nơi với chúng ta?”
“Hừ, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Nghe nam tử tóc đỏ gọi tên mình, Diệp Hàn mỉm cười.
“Trẫm còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi ngược lại đã tìm tới cửa.”
“Nếu đã như vậy, hôm nay đừng ai hòng đi, tất cả ở lại đây.”
“Mạng của các ngươi, trẫm muốn!”
Lời nói đanh thép của Diệp Hàn làm đám người Hoa Hạ đế triều kích động không thôi.
“Tại sao lần nào đế chủ cũng xuất hiện trong hoàn cảnh kiểu ‘trang bức đánh mặt’ như thế này nhỉ?”
Thần Toán tử mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Mà lúc này.
Về phía tu sĩ che mặt, nam tử tóc đỏ lại nhìn Diệp Hàn với vẻ mặt chế nhạo.
“Ha ha ha, đúng là trò cười cho thiên hạ.”
“Chỉ bằng ngươi, cộng thêm tên tu sĩ Đạo Tổ cảnh bên cạnh ngươi, mà cũng định nuốt chửng chúng ta sao?”
“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng. Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi trước.” nam tử tóc đỏ quay đầu nhìn tên tu sĩ che mặt bên cạnh mình, “Ngươi dẫn mấy người đi chặn tên tu sĩ Đạo Tổ cảnh kia lại, những người còn lại theo ta xông lên giết!”
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu khẽ gật đầu.
Vừa dứt lời.
Tên tu sĩ có tu vi cũng đạt đến Đạo Tổ cảnh bên cạnh nam tử tóc đỏ, lập tức dẫn theo năm tên tu sĩ che mặt tấn công về phía Hoàng Phi Hổ.
Còn nam tử tóc đỏ thì dẫn theo những người còn lại phát động tấn công về phía đám người Diệp Hàn.
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Hàn chậm rãi quay người ra hiệu cho Chư Cát Lượng và những người khác, đám người Chư Cát Lượng cũng lập tức dừng động tác muốn tới giúp.
“Cẩn thận!”
Chư Cát Lượng mặt đầy căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này.
Một cảnh tượng khiến tất cả mọi người ở đây hoàn toàn choáng váng xuất hiện!
Ngay sau đó, xuất hiện trước mắt mọi người là một thân ảnh trẻ tuổi với khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đế chủ, là đế chủ trở về!”
Cự Linh Thần vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngay lập tức.
Trên khuôn mặt Cự Linh Thần lại hiện lên một nét lo âu.
“Đúng là đế chủ.”
Khi nhìn rõ thân ảnh Diệp Hàn, đám người Hoa Hạ đế triều cũng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì Diệp Hàn đã xuất hiện, lo là vì không biết đối mặt với nhiều cường địch trước mắt như vậy, liệu đế chủ của bọn hắn có gặp nguy hiểm hay không.
Ngay lúc này.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu cũng mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Diệp Hàn.
“Ngươi là ai?”
Nghe thấy giọng nói đó, Diệp Hàn liếc nhìn đối phương một cái, sau đó hoàn toàn không thèm để mắt đến hắn nữa.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu thấy dáng vẻ ngang ngược như vậy của Diệp Hàn, lập tức nổi trận lôi đình.
“Hừ, chỉ là Tiên Tôn cảnh, vậy mà cũng dám xem thường ta.”
Vừa dứt lời.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu liền lao về phía Diệp Hàn.
Trong thoáng chốc.
Mọi người của Hoa Hạ đế triều đều kinh hô lên tiếng.
“Đế chủ cẩn thận!”
Ngay lúc mọi người của Hoa Hạ đế triều đang chạy về phía Diệp Hàn, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Hàn.
“Rầm” một tiếng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên tu sĩ che mặt đang lao tới Diệp Hàn đã bị bóng người đột nhiên xuất hiện này đánh bay ra ngoài bằng một đòn.
“Hít...... Mạnh thật!”
Nhìn cảnh tượng bất ngờ này.
Dương Tiễn có phần kinh động, hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà đông đảo văn thần võ tướng của Hoa Hạ đế triều, sau khi thấy tên tu sĩ che mặt bị đánh bay bằng một đòn, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng theo.
“Lại dám ra tay với đế chủ, đáng chết.”
Hoàng Phi Hổ mặt đầy sát ý nhìn tên tu sĩ che mặt bị chính mình đánh bay ra ngoài.
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu sau khi bị đánh bay thì đập thẳng xuống đất, lúc chậm rãi bò ra từ cái hố sâu trên mặt đất, hắn vẫn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
“Sao… Sao có thể…”
“... Ngươi là cường giả Đạo Tổ cảnh.”
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó lập tức phất tay, những tu sĩ che mặt còn lại cũng đồng thời bắt đầu rút lui về phía sau.
Lúc này, tên tu sĩ che mặt dẫn đầu ôm ngực, cố nén thương thế đi tới bên cạnh nam tử tóc đỏ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Mấy tên thổ dân mà ngươi cũng không giải quyết được.”
Nam tử tóc đỏ nói với vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Thiếu gia, tu vi người kia đạt đến Đạo Tổ cảnh…”
Sắc mặt tên tu sĩ che mặt dẫn đầu vô cùng khó coi.
Nam tử tóc đỏ cũng hơi nhíu mày.
Chỉ thấy nam tử tóc đỏ ngẩng đầu đánh giá Diệp Hàn và Hoàng Phi Hổ vài lần.
“Hai người các ngươi là ai?”
Khi nam tử tóc đỏ lên tiếng hỏi Diệp Hàn, Diệp Hàn mặt không đổi sắc xoay người nhìn về phía hắn.
Giữa lúc hai người nhìn nhau, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
Chỉ thấy Diệp Hàn vẫy tay, một đạo lưu quang lập tức bắn ra từ trong khe rãnh sâu không thấy đáy.
“Một thanh kiếm…”
“Đây chính là đạo kiếm mang khổng lồ vừa rồi?”
Nam tử tóc đỏ hơi nhíu mày.
Mà Diệp Hàn lại cầm Thiên Khuyết Cung kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào nam tử tóc đỏ.
“Nói, tại sao lại động thủ với Hoa Hạ đế triều của ta?”
Giọng điệu không cho phép từ chối này của Diệp Hàn lập tức khiến sắc mặt nam tử tóc đỏ càng thêm khó coi.
“Hừ, ngươi là ai.”
“Chỉ là Tiên Tôn cảnh, vậy mà lại có cường giả Đạo Tổ cảnh đi theo.”
Ánh mắt nam tử tóc đỏ tập trung nhiều hơn vào nam tử khôi ngô bên cạnh Diệp Hàn, cũng chính là Hoàng Phi Hổ.
Nhưng vào lúc này.
Trong đám đông tu sĩ che mặt, đột nhiên có một bóng người bay ra.
“Thiếu gia, người này hẳn là chủ nhân của Hoa Hạ đế triều – Diệp Hàn.”
Nghe thuộc hạ báo cáo.
Nam tử tóc đỏ đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Ngươi chính là Diệp Hàn, kẻ luôn đối nghịch khắp nơi với chúng ta?”
“Hừ, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Nghe nam tử tóc đỏ gọi tên mình, Diệp Hàn mỉm cười.
“Trẫm còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi ngược lại đã tìm tới cửa.”
“Nếu đã như vậy, hôm nay đừng ai hòng đi, tất cả ở lại đây.”
“Mạng của các ngươi, trẫm muốn!”
Lời nói đanh thép của Diệp Hàn làm đám người Hoa Hạ đế triều kích động không thôi.
“Tại sao lần nào đế chủ cũng xuất hiện trong hoàn cảnh kiểu ‘trang bức đánh mặt’ như thế này nhỉ?”
Thần Toán tử mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Mà lúc này.
Về phía tu sĩ che mặt, nam tử tóc đỏ lại nhìn Diệp Hàn với vẻ mặt chế nhạo.
“Ha ha ha, đúng là trò cười cho thiên hạ.”
“Chỉ bằng ngươi, cộng thêm tên tu sĩ Đạo Tổ cảnh bên cạnh ngươi, mà cũng định nuốt chửng chúng ta sao?”
“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng. Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi trước.” nam tử tóc đỏ quay đầu nhìn tên tu sĩ che mặt bên cạnh mình, “Ngươi dẫn mấy người đi chặn tên tu sĩ Đạo Tổ cảnh kia lại, những người còn lại theo ta xông lên giết!”
Tên tu sĩ che mặt dẫn đầu khẽ gật đầu.
Vừa dứt lời.
Tên tu sĩ có tu vi cũng đạt đến Đạo Tổ cảnh bên cạnh nam tử tóc đỏ, lập tức dẫn theo năm tên tu sĩ che mặt tấn công về phía Hoàng Phi Hổ.
Còn nam tử tóc đỏ thì dẫn theo những người còn lại phát động tấn công về phía đám người Diệp Hàn.
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Hàn chậm rãi quay người ra hiệu cho Chư Cát Lượng và những người khác, đám người Chư Cát Lượng cũng lập tức dừng động tác muốn tới giúp.
“Cẩn thận!”
Chư Cát Lượng mặt đầy căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này.
Một cảnh tượng khiến tất cả mọi người ở đây hoàn toàn choáng váng xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận