Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 269: đưa tay trấn áp

“Dừng tay, ngươi còn ra tay nữa, chính là muốn khai chiến với Tiêu gia ta.” Sắc mặt Tiêu Gia Gia Chủ tái xanh tột độ.
“Lão thất phu, còn dám lắm lời, đánh luôn cả ngươi bây giờ.” Diệp Hàn vừa nói, vừa không ngừng oanh kích Tiêu gia thế tử trên mặt đất.
Ngay lúc này.
Một bóng người đột nhiên lao về phía Diệp Hàn.
Sắc mặt Diệp Hàn phát lạnh, trực tiếp đánh một quyền về phía đối phương.
Chỉ thấy bóng người bị oanh kích lùi lại mấy bước, đồng thời còn lắc lắc cánh tay.
“Chỉ là tu vi Tiên Tôn cảnh, lực lượng thế mà vượt xa ta?” Nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên ra tay với mình, Diệp Hàn lập tức mở Thần Linh chi nhãn.
“A, Tiên Đế Cảnh nhất cảnh.” “Ngươi là ai?” Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra một nụ cười vô hại.
“Sở Gia Thế tử, Sở Phong.”
Ngay lúc Diệp Hàn và Sở Phong đang giằng co.
Tiêu Diễm bị đánh lún sâu xuống đất chậm rãi bò dậy.
Chỉ thấy lúc này hắn đã mặt mũi bầm dập, răng cửa cũng bị đánh rụng mấy cái, rõ ràng bị đánh thành đầu heo.
Nhìn thảm trạng của Tiêu Diễm, Sở Phong cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
“Tê...... Ngươi ra tay cũng quá hung ác.” “Ngươi đây là muốn cùng Tiêu gia không chết không thôi sao?”
Diệp Hàn mặt bình tĩnh nhìn đối phương nói, “Không chết không thôi? Hắn còn chưa xứng.” Sở Phong sửng sốt một chút, “Thật là khẩu khí lớn a......”
Lúc này.
Trên bữa tiệc.
Sắc mặt Tiêu Gia Gia Chủ vẫn tái nhợt tột độ.
“Tiêu Huynh, không phải không có chuyện gì sao? Chẳng phải chỉ là biến thành đầu heo, đều là vết thương nhỏ, Thế tử Diệp Gia ta ra tay vẫn có chừng mực.” Trong lòng mọi người ở đây: “⊙▽⊙...... Cái này gọi là có chừng mực?”
Mà lúc này đây.
Sở Gia Gia Chủ ở cách đó không xa cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Gia Gia Chủ.
“Lão Tiêu à, ngươi còn phải cảm ơn ta đấy, nếu không phải Phong nhà ta, đứa con bảo bối kia của ngươi cũng không phải chỉ biến thành đầu heo đơn giản như vậy.”
Nghe những lời này, Tiêu Gia Gia Chủ tức giận đến mức muốn nguyên địa thăng thiên.
Lúc này.
Tiêu Diễm mặt mũi bầm dập như đầu heo run run rẩy rẩy lấy ra một bình ngọc rồi đổ vào miệng.
Theo mấy viên dược hoàn màu trắng vào bụng, vết thương của Tiêu Diễm cũng chuyển biến tốt đẹp cực nhanh, khí tức hỗn loạn cũng dần bình tĩnh lại.
“Diệp...... Hàn......” Tiêu Diễm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Diệp Hàn.
“Đáng chết, hôm nay bản công tử sẽ phế ngươi.”
Chỉ thấy Tiêu Diễm ngửa mặt lên trời gào thét, cả người trong nháy mắt bị một ngọn lửa bao bọc.
“Ồ, xem ra là giận thật rồi, hỏa diễm đại đạo cũng không dễ đối phó như vậy đâu.” Sở Phong nhìn Diệp Hàn cười cười.
Lúc này Tiêu Diễm toàn thân bị lửa bao bọc cũng trong nháy mắt vọt tới trước mặt Diệp Hàn.
“Xem vô tận Hỏa Vực của ta đây.” Tiêu Diễm trong trạng thái nổi giận khống chế hỏa diễm, trong nháy mắt tạo thành một kết giới lửa, không gian xung quanh đều bị nhiệt độ cao của ngọn lửa thiêu đốt đến mức bắt đầu vặn vẹo.
“Tê, đại đạo ngọn lửa này quả thực bá đạo a, ở bên trong vô tận Hỏa Vực này, Thế tử Diệp Gia không chiếm được thượng phong đâu.” “Đúng vậy, Thế tử Diệp Gia này nguy hiểm rồi......”
Ngay lúc mọi người ở đây đang sợ hãi thán phục.
Tiêu Diễm đã đánh ra một chưởng ấn hỏa diễm khổng lồ về phía Diệp Hàn.
Diệp Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn đòn công kích của đối phương.
Chỉ thấy khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Đế Hoàng Đại Đạo, trấn áp.” Ngay khi miệng Diệp Hàn khẽ mấp máy.
Một hư ảnh đế hoàng màu vàng hiện lên sau lưng Diệp Hàn, uy áp đế hoàng kinh khủng bắn ra, trong khoảnh khắc, vô tận Hỏa Vực bao quanh Diệp Hàn trực tiếp bắt đầu sụp đổ từng mảng.
“Sao có thể......” Tiêu Diễm sợ đến trợn mắt há mồm.
Mà Diệp Hàn lúc này chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng điểm một cái vào chưởng ấn hỏa diễm đang đánh tới.
Một cột sáng màu vàng trong nháy mắt đánh nát chưởng ấn hỏa diễm.
“Một tay trích tinh.” Diệp Hàn nhẹ nhàng vồ một cái về phía Tiêu Diễm đang trợn mắt há mồm, một bàn tay khổng lồ bằng linh lực xuất hiện từ hư không, đồng thời lập tức tóm gọn đối phương vào lòng bàn tay.
“Còn vô tận Hỏa Vực...... Chỉ bao phủ được chút khu vực cỏn con này...” Diệp Hàn không nhịn được liếc mắt, sau đó tiện tay trấn áp Tiêu Diễm xuống mặt đất một lần nữa.
“Bản công tử trấn áp ngươi được một lần, thì có thể trấn áp ngươi nghìn lần vạn lần, huống chi là thứ rễ gỗ mục như ngươi, trấn áp ngươi, ha ha, một bàn tay là đủ.”
Lời này vừa nói ra.
Tiêu Diễm bị trấn áp xuống mặt đất lần nữa, lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp ngất đi.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bởi vì tất cả chuyện này kết thúc quá nhanh, từ lúc vô tận Hỏa Vực của Tiêu Diễm sụp đổ, đến lúc hắn bị trấn áp xuống đất bất tỉnh lần nữa, gần như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Tê...... khủng bố như vậy......” “Kẻ này thật sự chỉ có Tiên Tôn cảnh thôi sao?” Trong lòng mọi người chấn động tột độ.
Mà nội tâm Tiêu Gia Gia Chủ lúc này lại dấy lên một trận kinh đào hải lãng, “Quả nhiên là Đế Hoàng Đại Đạo......” Sắc mặt Sở Gia Gia Chủ cũng cực kỳ khó coi.
“Kẻ này sao có thể mạnh như vậy, Phong nhà ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn...”
Mà lúc này đây Sở Phong cũng có vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn Diệp Hàn mặt bình tĩnh đứng cách đó không xa, Sở Phong cắn răng.
“Diệp Huynh thật có bản lĩnh.” “Không biết Diệp Huynh có dám đỡ một kiếm của ta không?” “Nếu Diệp Huynh có thể đỡ được một kiếm này của ta, Sở Phong ta sẽ lập tức rời khỏi Diệp Gia, đồng thời xin lỗi bồi thường cho Diệp Huynh, sau này cũng nhất định không gây khó dễ cho Diệp Huynh nữa.”
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của đối phương, Diệp Hàn suy tư một lát rồi vẫn gật đầu.
Sở Phong hít sâu một hơi.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Chỉ thấy Sở Phong vươn tay nắm vào hư không một cái.
Một thanh trường kiếm hiện ra từng tia sáng xanh xuất hiện từ hư không.
Sở Phong mỉm cười với Diệp Hàn.
“Đa tạ Diệp Huynh.” “Một kiếm này của ta, tên là: Kinh Long!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận