Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 155: tranh giành tình nhân

Chương 155: Tranh giành tình nhân
Dùng Trảm Tiên Phi Đao chém giết một tên tu sĩ che mặt, Diệp Hàn cũng thở phào một hơi.
Đang lúc Diệp Hàn khởi động hồ lô hồng, chuẩn bị ra tay với một tên tu sĩ che mặt khác đang dây dưa cùng Dương Tiễn, tên tu sĩ che mặt kia lập tức kinh hãi tột độ.
Sau khi biết được sự khủng bố của đao ảnh màu trắng bạc đó, tu sĩ che mặt trực tiếp tung một chưởng đánh bay Dương Tiễn. Sau đó, cả người hắn lập tức xé rách không gian bỏ chạy.
"Chạy đúng là nhanh thật."
Cảm nhận được khí tức của tên tu sĩ che mặt dần biến mất nơi xa, Diệp Hàn cũng chỉ đành thu hồi hồ lô hồng.
Lúc này, Dương Tiễn với sắc mặt tái nhợt vô cùng cũng lách mình đến bên cạnh Diệp Hàn.
"Vi thần Dương Tiễn, bái kiến đế chủ."
Diệp Hàn một tay đỡ Dương Tiễn dậy.
"Dương Tiễn, Lạc Tiên Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chưa đợi Dương Tiễn trả lời, Liễu Mộ Tuyết cùng mọi người cũng đã đi tới bên cạnh Diệp Hàn.
"Điện hạ, ngay sau khi ngài tiến vào bí cảnh không lâu, liền xuất hiện hơn mười tên tu sĩ che mặt, hơn nữa tu vi của những tu sĩ che mặt này đều đạt đến Tiên Đế Cảnh."
"Mà trong số những người này, riêng người có thực lực tu vi đạt tới Tiên Đế tam cảnh đã có ba tên."
Thần Toán tử mặt mày đắng chát nhìn Diệp Hàn.
Diệp Hàn cau mày, "Quả nhiên..."
Lúc này, Liễu Mộ Tuyết ở một bên đột nhiên đặt tiểu gia hỏa vào trong lòng Diệp Hàn.
Diệp Hàn hơi sững sờ.
"Cha, có rất nhiều người xấu bắt nạt chúng ta."
"Mẫu thân vẫn luôn lo lắng cho cha đấy..."
Nhìn tiểu gia hỏa đáng yêu trong lồng ngực mình, Diệp Hàn mới nở nụ cười.
Mà Liễu Mộ Tuyết thì mặt hơi ửng hồng.
"Diệp Hàn, vừa nãy bảo ngươi chạy, thế mà ngươi còn dám quay lại." Liễu Mộ Tuyết một tay véo tai Diệp Hàn, đồng thời dùng vẻ mặt cực kỳ tức giận trừng mắt hắn.
"Sư phụ, ta sao có thể bỏ lại các ngươi được chứ."
Diệp Hàn vẻ mặt lúng túng nhìn quanh một vòng, lúc này mọi người đều biết điều dời mắt đi nơi khác.
Đúng lúc này, Địa Ngục ba đầu xích diễm cẩu, tức Husky, thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Diệp Hàn.
"Ai ui ai ui, mệt chết cẩu gia ngươi rồi..."
Mọi người nhìn con cẩu tử không biết từ đâu xuất hiện này, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ quỷ dị.
"Chủ nhân, nương môn này là ai vậy, lại dám véo tai ngươi."
Husky lời còn chưa dứt, đón lấy nó chính là một cái đùi ngọc phi tốc đá tới.
"Bành" một tiếng.
Cả người Husky trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
"Ngươi gọi ai là nương môn hả?"
Liễu Mộ Tuyết mặt mày phừng phừng, dáng vẻ đó khiến Diệp Hàn cũng một phen kinh hãi.
Diệp Hàn vội vàng ngăn Liễu Mộ Tuyết đang định tiếp tục ra tay lại.
"Sư phụ, đừng nóng giận, hắn là sủng thú của ta."
Sắc mặt Liễu Mộ Tuyết có chút dịu lại.
"Ngươi tìm một con chó làm sủng thú?"
Diệp Hàn có chút bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, nó nhìn thì giống một con chó, kỳ thực... ờ... kỳ thực cũng là một con chó."
Nhất thời, Diệp Hàn cũng không biết nên giới thiệu Husky như thế nào.
Lúc này, Niệm Nô Kiều cũng chạy tới bên cạnh Diệp Hàn.
"Đó là Thượng Cổ thần ma, Địa Ngục ba đầu xích diễm cẩu."
Mọi người thấy nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện này, sắc mặt cũng hơi đổi.
"Ai ui... Đau chết cẩu gia ta rồi..."
Husky cà nhắc từ trong đống phế tích cách đó không xa bò dậy.
Nhìn thấy cảnh này, đám người mặt mày ngơ ngác.
"Thượng Cổ thần ma?"
"Còn Địa Ngục ba đầu xích diễm cẩu, đây chẳng phải chỉ là một con chó bình thường thôi sao?" Thần Toán tử bĩu môi nói.
"Hừ, ngươi mới là cẩu tử, cả nhà ngươi đều là cẩu tử! Gia gia ta là Địa Ngục ba đầu xích diễm cẩu, huyết mạch trên người ta chính là huyết mạch Thiên Cẩu chính thống đấy."
Thần Toán tử phất tay áo: "Thế chẳng phải vẫn là cẩu tử sao?"
Husky: "...Thiên Cẩu, Thiên Cẩu là chó hả? Đó là ma thú mạnh nhất thời đại Thượng Cổ, Thiên Cẩu thực nguyệt không biết sao?"
Lúc này, Liễu Mộ Tuyết đôi mày đẹp khẽ nhíu: "Vào thời đại Thượng Cổ, xác thực có truyền thuyết Thiên Cẩu thực nguyệt."
Nghe vậy, Husky vẻ mặt ngạo kiều nói: "Đó là đương nhiên, thời đại Thượng Cổ, cho dù là Chư Thần cũng chẳng qua là đồ ăn của lão tổ tông ta mà thôi."
Nhìn vẻ mặt vênh váo của Husky, Diệp Hàn bất đắc dĩ che mắt lại.
"Được rồi, trên người nó xác thực có huyết mạch Thiên Cẩu, nên ta mới thu nó làm sủng thú."
Nghe Diệp Hàn giải thích, đám người lúc này mới hơi tin tưởng.
Lúc này, Niệm Nô Kiều đột nhiên nhìn Liễu Mộ Tuyết cười nói:
"Vị này chính là Phù Diêu Thánh Chủ phải không?"
"Chào lão tổ, ta là Thánh Nữ của Huyền Phượng thánh địa."
Đám người nghe vậy hơi sững sờ.
Diệp Hàn mặt mày ngơ ngác.
"Lão tổ?"
Thần Toán tử vẻ mặt thú vị nhìn Niệm Nô Kiều một chút, sau đó lại nhìn Liễu Mộ Tuyết.
Mà Liễu Mộ Tuyết lúc này cũng chau mày đẹp lại.
"Địch ý lớn như vậy?"
Liễu Mộ Tuyết liếc nhìn Diệp Hàn, lập tức trong lòng cảm thấy không thoải mái.
"Chẳng lẽ Huyền Phượng thánh địa các ngươi không dạy ngươi lễ tiết cơ bản sao? Trông thấy Bản Đế, ngươi nên hành lễ ba quỳ chín lạy." Liễu Mộ Tuyết bắt đầu phản kích sắc bén.
Mọi người thấy lửa giận hừng hực trong mắt hai người, lập tức đều không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.
Mà Diệp Hàn đứng giữa hai người thì sắc mặt cực kỳ lúng túng.
"Cha, mẫu thân sao thế?"
Tiểu gia hỏa sờ mặt Diệp Hàn, vẻ mặt rụt rè hỏi.
"Mẫu thân? Diệp Hàn ngươi cũng có hài tử rồi à?"
Niệm Nô Kiều vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Liễu Mộ Tuyết một chút, lại nhìn Diệp Hàn.
"Các ngươi không phải là sư đồ sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Niệm Nô Kiều trở nên tái nhợt không gì sánh được.
"Đây là..." Diệp Hàn vừa định giải thích.
Liễu Mộ Tuyết liền ôm lấy cánh tay Diệp Hàn.
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?"
"Ai nói với ngươi sư đồ thì không thể?"
Lời nói của Liễu Mộ Tuyết giống như cọng rơm cuối cùng đè sập Niệm Nô Kiều.
Giờ khắc này, phòng tuyến nội tâm của Niệm Nô Kiều hoàn toàn sụp đổ.
Nàng hiểu ra, trận giao chiến về khí thế này, nàng đã thua...
Diệp Hàn mặt mày ngơ ngác nhìn Liễu Mộ Tuyết.
"Sư phụ, người đang nói gì vậy?"
Liễu Mộ Tuyết kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Liễu Mộ Tuyết một tay ôm lấy tiểu gia hỏa trong lòng Diệp Hàn, sau đó chạy sang một bên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người.
Nhìn cảnh này, Husky toe toét miệng chó, cười ngây ngô: "Thì ra đây là chủ mẫu à."
Nghe vậy, Diệp Hàn mặt mày bất đắc dĩ.
"Cút đi, không có chút nhãn lực nào cả..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận