Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 130: Thạch Oản hiển uy
Chương 130: Thạch Oản thể hiện uy lực
“Cái Thạch Oản này thế mà còn có thể khôi phục.” Sắc mặt Lý Thanh Phong nghiêm túc một cách khác thường.
Cần phải biết rằng, hậu quả do một món Thần khí khôi phục gây ra rất có thể mang tính hủy diệt.
“Không thể nào, bản thể chịu tổn thương như vậy, không thể nào khôi phục được, thậm chí vừa rồi ta còn không hề phát giác được sự tồn tại của khí linh, sao có thể như thế được.” Thế nhưng khi lão giả nhìn thấy Thạch Oản vậy mà đang chấn động.
Lão giả vốn đang cực kỳ chắc chắn, nội tâm cũng dậy sóng không ngừng: “Chẳng lẽ, thật sự……”
“Hừ, đã nói rồi Thần khí có linh.” Diệp Hàn mặt lạnh nhìn đám người.
Chỉ thấy Thạch Oản đang chấn động kịch liệt đột nhiên bay vút lên cao, rất nhanh đã đến phía trên đỉnh đầu đám người.
Đám người vô cùng kinh hãi.
Chỉ trong nháy mắt.
Không gian xung quanh mọi người ở đây đều bị hoàn toàn giam cầm.
Ngay sau đó trước mắt mọi người tối sầm.
Mà mặt trăng và các vì sao vốn treo trên bầu trời đêm cũng trực tiếp biến mất không thấy.
Đám người như thể bị che mắt đi vậy.
Giờ khắc này.
Thần Toán tử, người vẫn đang nghỉ ngơi trong tửu lâu, sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn hướng về phía chân trời bấm ngón tay tính toán.
“Ngọa Tào, che khuất bầu trời, nghịch chuyển Âm Dương, chẳng lẽ là dị bảo xuất thế?” Thần Toán tử tiếp tục nhắm mắt suy tính.
Không bao lâu.
Trên mặt Thần Toán tử liền lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Chỉ thấy Thần Toán tử ngẩng đầu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, trong miệng còn nỉ non nói, “Nguyên lai là tên yêu nghiệt bệ hạ này, ân…… Dường như rất hợp lý…… Hay là không cần quan tâm……”
Mà trong Lạc Tiên thành, hơn mười bóng người đồng thời mở mắt, tu vi thực lực của những người này đều vô cùng khủng bố.
Nhưng không ngoại lệ, những người này cũng chỉ mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phương hướng của đám người Diệp Hàn, song không một ai dám ra tay dò xét.
Mà nguyên nhân chỉ có một, những cường giả bí ẩn này đều bị khí tức khủng bố do Thạch Oản tỏa ra làm cho chấn nhiếp.
Bên phía Diệp Hàn.
Trong lòng đám người đã sớm sinh ra hàn ý.
Một cái Thạch Oản nho nhỏ trong khoảnh khắc biến thành một quái vật khổng lồ làm người nhìn mà phát khiếp.
Nhìn từ xa, cái Thạch Oản vốn rách nát kia cũng bùng phát ra hào quang chói mắt, thần uy ngày xưa tái hiện.
“Sao có thể, thế mà có thể che kín cả mảnh trời trên đầu chúng ta, một khi Thạch Oản này bộc phát sát ý, vậy tất cả chúng ta sẽ bị trấn sát mà chết.” Nhìn cảnh này Lý Thanh Phong mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Thân là cường giả Tiên Đế Cảnh Thần Linh, Lý Thanh Phong cũng bị Thạch Oản giam giữ thân hình, điều này không khỏi làm Lý Thanh Phong rùng mình.
Mà sắc mặt của đám người vừa nãy còn mang vẻ trào phúng cũng trong nháy mắt biến thành màu gan heo.
Đúng lúc này.
Trong cái bát đá trôi nổi giữa không trung đột nhiên tràn ra một luồng sát ý khủng bố, mọi người ở đây một phen hãi hùng khiếp vía.
“Không ổn, các vị cùng ta xuất thủ, không thể để nó hạ xuống công kích, nếu không chúng ta tất sẽ thân tử đạo tiêu.” Theo lão giả người hầu của nữ tử váy đỏ lớn tiếng hô hào, không ít tu sĩ ở đây cũng bắt đầu hưởng ứng.
“Đúng vậy, mau ra tay, nếu không nhất định phải chết.” “Không sai, chúng ta ở đây còn có cường giả Tiên Đế Cảnh Thần Linh, đồng loạt ra tay chắc hẳn có thể đánh tan cái Thạch Oản này.”
Lúc này.
Lý Thanh Phong cũng đứng dậy.
Đồng thời hướng về phía Liễu Mộ Tuyết hơi ôm quyền.
“Vị đạo hữu này, chúng ta cùng nhau xuất thủ thì thế nào?” Liễu Mộ Tuyết hơi nhíu mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Nếu không muốn chết, thì đứng yên tại chỗ.” Lời này của Diệp Hàn vừa nói ra, tất cả mọi người đều hơi liếc mắt.
“Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giải được Thạch Oản, thì cái Thạch Oản này liền nghe mệnh lệnh của ngươi chắc? Chúng ta không ra tay, chẳng lẽ ngồi chờ chết?” một tu sĩ mặt đầy tức giận nhìn Diệp Hàn.
“Ồn ào.” “Hừ, lời ta chỉ nói một lần, nghe hay không là chuyện của các ngươi, hậu quả tự mình gánh chịu.” Diệp Hàn liếc nhìn người vừa nói chuyện.
Mà lúc này.
Liễu Mộ Tuyết cũng khẽ lắc đầu, “Tốt nhất nên nghe lời đồ đệ này của ta, nếu không xảy ra chuyện gì thì cũng không thể trách chúng ta được.” Trong khi nói chuyện, trên người Liễu Mộ Tuyết cũng bùng phát ra thần uy Tiên Đế Cảnh.
Nhất thời.
Lý Thanh Phong cũng sững sờ ngay tại chỗ.
“Nữ nhân này tu vi đạt tới Nhị Cảnh, ngay cả cường giả bậc này như nàng cũng tỏ thái độ như vậy, xem ra vẫn là không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Trong lúc suy tư, Lý Thanh Phong cũng truyền âm dặn dò Minh Hạo Hiên không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lão giả bên cạnh nữ tử váy đỏ kia lại mang vẻ mặt khinh thường.
“Hừ, một đám chuột nhắt.” “Chẳng lẽ quên tu sĩ chúng ta trước nay là, mệnh ta do ta không do trời!” “Chỉ dựa vào một câu của hoàng khẩu tiểu nhi này, các ngươi liền đem tài sản tính mệnh của mình hoàn toàn phó thác?” “Hừ, các ngươi thậm chí không bằng lão phu, hay là xem lão phu ra tay đây.”
Ngay tại thời khắc lão giả sắp ra tay.
Giọng nói trong trẻo của nữ tử váy đỏ đột nhiên truyền ra.” Bá Lão, hay là không nên hành động thiếu suy nghĩ.” “Tiểu thư, công kích mà Thạch Oản này sắp bộc phát quá mức khủng bố, không thể không phòng bị a.” Nhìn Thạch Oản đang bộc phát thần uy khủng bố giữa không trung, nữ tử váy đỏ trầm mặc không nói.
Lão giả biết, tiểu thư nhà mình đây là ngầm cho phép hành động của mình.
Nhìn quanh bốn phía một vòng, vẫn không có người ra tay.
Lão giả cắn răng nói: “Hừ, nhân định thắng thiên.” Chỉ thấy lão giả phất tay, một đạo quyển trục màu vàng theo đó bay ra.
Chỉ thấy lão giả hướng về phía quyển trục màu vàng cung kính cúi đầu.
“Xin mời, Tiên Đế pháp chỉ.”
Nguyên lai lão giả tự biết chỉ dựa vào lực lượng một mình mình thì không thể nào ngăn cản công kích do Thạch Oản phát ra, cho nên lão giả cũng trực tiếp tế ra át chủ bài.
【 Tiên Đế pháp chỉ: đạo cụ dùng một lần ngưng tụ một kích toàn lực của cường giả Tiên Đế Cảnh. 】
“Không ngờ lão đầu này thế mà còn có loại át chủ bài này?” Diệp Hàn xoa cằm suy nghĩ, “Cũng không biết đây là một kích toàn lực do cường giả Tiên Đế mấy cảnh để lại.” “Nhưng mà, Tiên Đế pháp chỉ thì thế nào?” Diệp Hàn mặt cười lạnh nhìn lão giả.
Lúc này.
Quyển trục màu vàng đột nhiên mở ra, một đạo quyền ảnh kinh khủng từ bên trong quyển trục màu vàng bắn ra, đồng thời đánh về phía Thạch Oản đang lơ lửng trên bầu trời.
Đám người mặt đầy ngưng trọng nhìn chăm chú vào Thạch Oản khủng bố kia.
Chỉ thấy từ trong bát đá bắn thẳng ra một cột sáng chói mắt, mà quyền ảnh bắn ra từ bên trong Tiên Đế pháp chỉ cũng bị cột sáng chôn vùi thành hư vô trong nháy mắt.
Nhìn cảnh này, lòng mọi người trong nháy mắt lạnh đi một nửa.
Mà lão giả vừa nãy còn đang đắc ý, con mắt càng trợn trừng thật lớn, còn không đợi lão có phản ứng, cột sáng chói mắt kia đã trực tiếp bắn về phía lão giả.
Trong khoảnh khắc.
Lão giả cũng trực tiếp bị hủy diệt trong cột sáng, thậm chí ngay cả một màn sương máu cũng không xuất hiện.
“Cái này...... chết rồi?” Đám người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Nhìn cảnh này Diệp Hàn cười nhạo nói: “Mệnh ta do ta không do trời?” “Ha ha, thời đại nào rồi, còn dùng cái trò cũ rích đó?”
“Cái Thạch Oản này thế mà còn có thể khôi phục.” Sắc mặt Lý Thanh Phong nghiêm túc một cách khác thường.
Cần phải biết rằng, hậu quả do một món Thần khí khôi phục gây ra rất có thể mang tính hủy diệt.
“Không thể nào, bản thể chịu tổn thương như vậy, không thể nào khôi phục được, thậm chí vừa rồi ta còn không hề phát giác được sự tồn tại của khí linh, sao có thể như thế được.” Thế nhưng khi lão giả nhìn thấy Thạch Oản vậy mà đang chấn động.
Lão giả vốn đang cực kỳ chắc chắn, nội tâm cũng dậy sóng không ngừng: “Chẳng lẽ, thật sự……”
“Hừ, đã nói rồi Thần khí có linh.” Diệp Hàn mặt lạnh nhìn đám người.
Chỉ thấy Thạch Oản đang chấn động kịch liệt đột nhiên bay vút lên cao, rất nhanh đã đến phía trên đỉnh đầu đám người.
Đám người vô cùng kinh hãi.
Chỉ trong nháy mắt.
Không gian xung quanh mọi người ở đây đều bị hoàn toàn giam cầm.
Ngay sau đó trước mắt mọi người tối sầm.
Mà mặt trăng và các vì sao vốn treo trên bầu trời đêm cũng trực tiếp biến mất không thấy.
Đám người như thể bị che mắt đi vậy.
Giờ khắc này.
Thần Toán tử, người vẫn đang nghỉ ngơi trong tửu lâu, sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn hướng về phía chân trời bấm ngón tay tính toán.
“Ngọa Tào, che khuất bầu trời, nghịch chuyển Âm Dương, chẳng lẽ là dị bảo xuất thế?” Thần Toán tử tiếp tục nhắm mắt suy tính.
Không bao lâu.
Trên mặt Thần Toán tử liền lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Chỉ thấy Thần Toán tử ngẩng đầu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, trong miệng còn nỉ non nói, “Nguyên lai là tên yêu nghiệt bệ hạ này, ân…… Dường như rất hợp lý…… Hay là không cần quan tâm……”
Mà trong Lạc Tiên thành, hơn mười bóng người đồng thời mở mắt, tu vi thực lực của những người này đều vô cùng khủng bố.
Nhưng không ngoại lệ, những người này cũng chỉ mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phương hướng của đám người Diệp Hàn, song không một ai dám ra tay dò xét.
Mà nguyên nhân chỉ có một, những cường giả bí ẩn này đều bị khí tức khủng bố do Thạch Oản tỏa ra làm cho chấn nhiếp.
Bên phía Diệp Hàn.
Trong lòng đám người đã sớm sinh ra hàn ý.
Một cái Thạch Oản nho nhỏ trong khoảnh khắc biến thành một quái vật khổng lồ làm người nhìn mà phát khiếp.
Nhìn từ xa, cái Thạch Oản vốn rách nát kia cũng bùng phát ra hào quang chói mắt, thần uy ngày xưa tái hiện.
“Sao có thể, thế mà có thể che kín cả mảnh trời trên đầu chúng ta, một khi Thạch Oản này bộc phát sát ý, vậy tất cả chúng ta sẽ bị trấn sát mà chết.” Nhìn cảnh này Lý Thanh Phong mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Thân là cường giả Tiên Đế Cảnh Thần Linh, Lý Thanh Phong cũng bị Thạch Oản giam giữ thân hình, điều này không khỏi làm Lý Thanh Phong rùng mình.
Mà sắc mặt của đám người vừa nãy còn mang vẻ trào phúng cũng trong nháy mắt biến thành màu gan heo.
Đúng lúc này.
Trong cái bát đá trôi nổi giữa không trung đột nhiên tràn ra một luồng sát ý khủng bố, mọi người ở đây một phen hãi hùng khiếp vía.
“Không ổn, các vị cùng ta xuất thủ, không thể để nó hạ xuống công kích, nếu không chúng ta tất sẽ thân tử đạo tiêu.” Theo lão giả người hầu của nữ tử váy đỏ lớn tiếng hô hào, không ít tu sĩ ở đây cũng bắt đầu hưởng ứng.
“Đúng vậy, mau ra tay, nếu không nhất định phải chết.” “Không sai, chúng ta ở đây còn có cường giả Tiên Đế Cảnh Thần Linh, đồng loạt ra tay chắc hẳn có thể đánh tan cái Thạch Oản này.”
Lúc này.
Lý Thanh Phong cũng đứng dậy.
Đồng thời hướng về phía Liễu Mộ Tuyết hơi ôm quyền.
“Vị đạo hữu này, chúng ta cùng nhau xuất thủ thì thế nào?” Liễu Mộ Tuyết hơi nhíu mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Nếu không muốn chết, thì đứng yên tại chỗ.” Lời này của Diệp Hàn vừa nói ra, tất cả mọi người đều hơi liếc mắt.
“Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giải được Thạch Oản, thì cái Thạch Oản này liền nghe mệnh lệnh của ngươi chắc? Chúng ta không ra tay, chẳng lẽ ngồi chờ chết?” một tu sĩ mặt đầy tức giận nhìn Diệp Hàn.
“Ồn ào.” “Hừ, lời ta chỉ nói một lần, nghe hay không là chuyện của các ngươi, hậu quả tự mình gánh chịu.” Diệp Hàn liếc nhìn người vừa nói chuyện.
Mà lúc này.
Liễu Mộ Tuyết cũng khẽ lắc đầu, “Tốt nhất nên nghe lời đồ đệ này của ta, nếu không xảy ra chuyện gì thì cũng không thể trách chúng ta được.” Trong khi nói chuyện, trên người Liễu Mộ Tuyết cũng bùng phát ra thần uy Tiên Đế Cảnh.
Nhất thời.
Lý Thanh Phong cũng sững sờ ngay tại chỗ.
“Nữ nhân này tu vi đạt tới Nhị Cảnh, ngay cả cường giả bậc này như nàng cũng tỏ thái độ như vậy, xem ra vẫn là không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Trong lúc suy tư, Lý Thanh Phong cũng truyền âm dặn dò Minh Hạo Hiên không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lão giả bên cạnh nữ tử váy đỏ kia lại mang vẻ mặt khinh thường.
“Hừ, một đám chuột nhắt.” “Chẳng lẽ quên tu sĩ chúng ta trước nay là, mệnh ta do ta không do trời!” “Chỉ dựa vào một câu của hoàng khẩu tiểu nhi này, các ngươi liền đem tài sản tính mệnh của mình hoàn toàn phó thác?” “Hừ, các ngươi thậm chí không bằng lão phu, hay là xem lão phu ra tay đây.”
Ngay tại thời khắc lão giả sắp ra tay.
Giọng nói trong trẻo của nữ tử váy đỏ đột nhiên truyền ra.” Bá Lão, hay là không nên hành động thiếu suy nghĩ.” “Tiểu thư, công kích mà Thạch Oản này sắp bộc phát quá mức khủng bố, không thể không phòng bị a.” Nhìn Thạch Oản đang bộc phát thần uy khủng bố giữa không trung, nữ tử váy đỏ trầm mặc không nói.
Lão giả biết, tiểu thư nhà mình đây là ngầm cho phép hành động của mình.
Nhìn quanh bốn phía một vòng, vẫn không có người ra tay.
Lão giả cắn răng nói: “Hừ, nhân định thắng thiên.” Chỉ thấy lão giả phất tay, một đạo quyển trục màu vàng theo đó bay ra.
Chỉ thấy lão giả hướng về phía quyển trục màu vàng cung kính cúi đầu.
“Xin mời, Tiên Đế pháp chỉ.”
Nguyên lai lão giả tự biết chỉ dựa vào lực lượng một mình mình thì không thể nào ngăn cản công kích do Thạch Oản phát ra, cho nên lão giả cũng trực tiếp tế ra át chủ bài.
【 Tiên Đế pháp chỉ: đạo cụ dùng một lần ngưng tụ một kích toàn lực của cường giả Tiên Đế Cảnh. 】
“Không ngờ lão đầu này thế mà còn có loại át chủ bài này?” Diệp Hàn xoa cằm suy nghĩ, “Cũng không biết đây là một kích toàn lực do cường giả Tiên Đế mấy cảnh để lại.” “Nhưng mà, Tiên Đế pháp chỉ thì thế nào?” Diệp Hàn mặt cười lạnh nhìn lão giả.
Lúc này.
Quyển trục màu vàng đột nhiên mở ra, một đạo quyền ảnh kinh khủng từ bên trong quyển trục màu vàng bắn ra, đồng thời đánh về phía Thạch Oản đang lơ lửng trên bầu trời.
Đám người mặt đầy ngưng trọng nhìn chăm chú vào Thạch Oản khủng bố kia.
Chỉ thấy từ trong bát đá bắn thẳng ra một cột sáng chói mắt, mà quyền ảnh bắn ra từ bên trong Tiên Đế pháp chỉ cũng bị cột sáng chôn vùi thành hư vô trong nháy mắt.
Nhìn cảnh này, lòng mọi người trong nháy mắt lạnh đi một nửa.
Mà lão giả vừa nãy còn đang đắc ý, con mắt càng trợn trừng thật lớn, còn không đợi lão có phản ứng, cột sáng chói mắt kia đã trực tiếp bắn về phía lão giả.
Trong khoảnh khắc.
Lão giả cũng trực tiếp bị hủy diệt trong cột sáng, thậm chí ngay cả một màn sương máu cũng không xuất hiện.
“Cái này...... chết rồi?” Đám người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Nhìn cảnh này Diệp Hàn cười nhạo nói: “Mệnh ta do ta không do trời?” “Ha ha, thời đại nào rồi, còn dùng cái trò cũ rích đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận