Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 220: quỷ dị tay gãy
Chương 220: Tay gãy quỷ dị
“Đế chủ, cái tay gãy này xử lý thế nào?” Khương Thái Hư cau mày nói.
Nhìn cái tay gãy quỷ dị đang lơ lửng trong vòng xoáy màu đen trên thần ma tế đàn, Diệp Hàn nhất thời trầm tư.
【 Tay gãy: Tin tức đã biết trước mắt quá ít, không thẩm tra được nội dung tương quan. 】 Nhìn thấy Thần Linh chi nhãn sau khi thăng cấp mà vẫn không nhìn thấu được lai lịch của tay gãy này, sắc mặt Diệp Hàn càng thêm ngưng trọng.
“Thứ này giữ lại là một mầm tai vạ.” “Ái Khanh, ngươi hãy trực tiếp xóa bỏ nó khỏi thế giới này đi.” Khương Thái Hư nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy Khương Thái Hư hung hăng tung mấy quyền vào thần ma tế đàn, theo một trận oanh minh đinh tai nhức óc, thần ma tế đàn vốn đã cũ nát không chịu nổi liền trực tiếp biến thành một đống phế tích.
Trong đầu Diệp Hàn cũng vang lên một âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Tinh, nhiệm vụ hệ thống phá hủy thần ma tế đàn đã hoàn thành! Nhiệm vụ cấp phổ thông, phần thưởng: một lần triệu hoán ngẫu nhiên nhân vật thế giới. 】 Khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Diệp Hàn cũng hoàn toàn yên lòng.
“Chờ đã, cái tay gãy kia sao vẫn còn ở đó?” “Vậy mà không hề hấn gì cả…” Ma Đồng đột nhiên trợn to hai mắt.
Diệp Hàn mặt đầy kinh ngạc, Khương Thái Hư cũng ngây cả người.
Phải biết mấy quyền vừa rồi Khương Thái Hư tung ra uy lực không hề nhỏ, vậy mà cái tay gãy kia lại không hề tổn hại chút nào, điều này khiến mọi người có chút không thể chấp nhận được.
“Đế chủ, để ta thử xem.” Tinh Ngấn Chiến Khôi nói xong, cả người liền bắn tới trước mặt cái tay gãy.
Chỉ thấy Tinh Ngấn Chiến Khôi tung một trận quyền vào tay gãy, thậm chí về sau nắm đấm của Tinh Ngấn Chiến Khôi oanh kích xuống tới tấp như mưa rơi mà không cần mạng, thế nhưng cái tay gãy kia vẫn không hề hấn gì.
“Thần cũng muốn thử một chút.” Ma Đồng vẻ mặt kích động nhìn Diệp Hàn.
Diệp Hàn nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy Ma Đồng trực tiếp triệu hồi ra một cái đầu lâu khổng lồ tạo thành từ ma khí, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cái tay gãy bị đầu lâu ma khí nuốt chửng vào bụng.
“Thành công rồi ⊙▽⊙?” Diệp Hàn và mấy người khác mặt lộ vẻ vui mừng.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đối với mấy người đã xảy ra.
Chỉ thấy đầu lâu ma khí bắt đầu rung lắc kịch liệt, không bao lâu sau, đầu lâu ma khí vậy mà trực tiếp tan vỡ.
“Ngọa tào, quá vô lý rồi.” Diệp Hàn trực tiếp chửi thề.
Lúc này.
Quỷ Đế vẻ mặt lúng túng nhìn mấy người.
“Quên nói, tay gãy này đao thương bất nhập…” Diệp Hàn sa sầm mặt, “Tại sao ngươi không nói sớm hơn?” Quỷ Đế như khóc không ra nước mắt nhìn Diệp Hàn và mấy người, “Đế chủ, thấy các ngươi háo hức thử như vậy, thần đâu có kịp ngăn cản.” Khương Thái Hư vẫn có chút không tin.
“Đế chủ, vi thần xin thử lại lần nữa.” Nói rồi, Khương Thái Hư trực tiếp tế ra Thái Dương Thần lô, dưới sự khống chế của Khương Thái Hư, Thái Dương Thần lô trực tiếp nuốt cái tay gãy vào.
Theo ngọn lửa kỳ dị bùng lên trong Thái Dương Thần lô, lòng mọi người đều thả lỏng xuống.
“Đế chủ, ngọn lửa trong thần lô này của vi thần chính là Thái Dương Chân Hỏa, vi thần tin rằng việc đốt cháy cái tay gãy cỏn con này không thành vấn đề.” Khương Thái Hư vừa dứt lời, ngọn lửa Thái Dương trong thần lô lại được hắn gia tăng thêm một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này Diệp Hàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong toàn bộ sơn cốc đều vì Thái Dương Thần lô mà trở nên nóng đến khó chịu.
“Không hổ là cực phẩm Đạo khí, quả là có bản lĩnh.” Nhìn uy thế như vậy của Thái Dương Thần lô, Diệp Hàn cũng tấm tắc lấy làm lạ.
“Đế chủ, chắc là được rồi.” Khương Thái Hư cười với Diệp Hàn, sau đó liền trực tiếp mở nắp Thái Dương Thần lô ra, Thái Dương Chân Hỏa bên trong cũng lập tức tắt lịm.
“Cái này làm sao có thể.” Diệp Hàn trợn trừng hai mắt, như thể gặp ma.
Khương Thái Hư cũng hoa cả mắt, cả người ngây tại chỗ.
“Ngọa tào, hoàn toàn không hề hấn gì… Sao có thể như vậy chứ… Nhiệt độ cao như thế, vậy mà không thể gây ra chút tổn thương nào cho cái tay gãy này…” Ma Đồng nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
Còn Tinh Ngấn Chiến Khôi thì đứng một bên không ngừng lắc đầu, bởi vì cảnh tượng trước mắt quả thật khiến hắn khó mà lý giải nổi.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, Quỷ Đế thăm dò hỏi.
“Tay gãy này thật sự rất quỷ dị, muốn tiêu hủy e là không được, hay là trực tiếp vứt nó đi?” Diệp Hàn lắc đầu: “Thứ này vốn là mầm tai vạ, nếu cứ vứt đi như vậy, có thể sẽ gây ra phiền phức lớn hơn.” “Xét tình hình trước mắt, chỉ có thể mang nó đi trước đã.” Nghe Diệp Hàn nói xong, Khương Thái Hư và mấy người cũng gật đầu.
Nhìn cái tay gãy cứ lơ lửng như vậy trước mắt mình, Diệp Hàn khẽ động ý nghĩ, tay gãy liền bị thu vào không gian lưu trữ của hệ thống.
“Đế chủ, tay gãy này đôi lúc sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, tốt nhất vẫn nên vứt đi thì hơn.” Diệp Hàn khoát tay tỏ ý không sao.
Sau khi cho tay gãy vào không gian lưu trữ của hệ thống, Diệp Hàn chẳng còn sợ gì nữa, bởi vì hắn tin chắc rằng cái tay gãy không tài nào ảnh hưởng được đến hệ thống.
Có hệ thống ở đây, tay gãy căn bản không làm nên trò trống gì.
Rất nhanh.
Sau khi Diệp Hàn và mấy người dọn dẹp xong chiến trường, định rời khỏi sơn cốc.
Đúng lúc này.
Phù Diêu Nữ Đế và A Ly hai người lại hùng hổ xông vào.
Sau khi vào sơn cốc, hai người nhìn nhau ngơ ngác… “Đám tu sĩ che mặt kia đâu?” “Ơ… Thần ma tế đàn đâu?”
“Đế chủ, cái tay gãy này xử lý thế nào?” Khương Thái Hư cau mày nói.
Nhìn cái tay gãy quỷ dị đang lơ lửng trong vòng xoáy màu đen trên thần ma tế đàn, Diệp Hàn nhất thời trầm tư.
【 Tay gãy: Tin tức đã biết trước mắt quá ít, không thẩm tra được nội dung tương quan. 】 Nhìn thấy Thần Linh chi nhãn sau khi thăng cấp mà vẫn không nhìn thấu được lai lịch của tay gãy này, sắc mặt Diệp Hàn càng thêm ngưng trọng.
“Thứ này giữ lại là một mầm tai vạ.” “Ái Khanh, ngươi hãy trực tiếp xóa bỏ nó khỏi thế giới này đi.” Khương Thái Hư nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy Khương Thái Hư hung hăng tung mấy quyền vào thần ma tế đàn, theo một trận oanh minh đinh tai nhức óc, thần ma tế đàn vốn đã cũ nát không chịu nổi liền trực tiếp biến thành một đống phế tích.
Trong đầu Diệp Hàn cũng vang lên một âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Tinh, nhiệm vụ hệ thống phá hủy thần ma tế đàn đã hoàn thành! Nhiệm vụ cấp phổ thông, phần thưởng: một lần triệu hoán ngẫu nhiên nhân vật thế giới. 】 Khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Diệp Hàn cũng hoàn toàn yên lòng.
“Chờ đã, cái tay gãy kia sao vẫn còn ở đó?” “Vậy mà không hề hấn gì cả…” Ma Đồng đột nhiên trợn to hai mắt.
Diệp Hàn mặt đầy kinh ngạc, Khương Thái Hư cũng ngây cả người.
Phải biết mấy quyền vừa rồi Khương Thái Hư tung ra uy lực không hề nhỏ, vậy mà cái tay gãy kia lại không hề tổn hại chút nào, điều này khiến mọi người có chút không thể chấp nhận được.
“Đế chủ, để ta thử xem.” Tinh Ngấn Chiến Khôi nói xong, cả người liền bắn tới trước mặt cái tay gãy.
Chỉ thấy Tinh Ngấn Chiến Khôi tung một trận quyền vào tay gãy, thậm chí về sau nắm đấm của Tinh Ngấn Chiến Khôi oanh kích xuống tới tấp như mưa rơi mà không cần mạng, thế nhưng cái tay gãy kia vẫn không hề hấn gì.
“Thần cũng muốn thử một chút.” Ma Đồng vẻ mặt kích động nhìn Diệp Hàn.
Diệp Hàn nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy Ma Đồng trực tiếp triệu hồi ra một cái đầu lâu khổng lồ tạo thành từ ma khí, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cái tay gãy bị đầu lâu ma khí nuốt chửng vào bụng.
“Thành công rồi ⊙▽⊙?” Diệp Hàn và mấy người khác mặt lộ vẻ vui mừng.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đối với mấy người đã xảy ra.
Chỉ thấy đầu lâu ma khí bắt đầu rung lắc kịch liệt, không bao lâu sau, đầu lâu ma khí vậy mà trực tiếp tan vỡ.
“Ngọa tào, quá vô lý rồi.” Diệp Hàn trực tiếp chửi thề.
Lúc này.
Quỷ Đế vẻ mặt lúng túng nhìn mấy người.
“Quên nói, tay gãy này đao thương bất nhập…” Diệp Hàn sa sầm mặt, “Tại sao ngươi không nói sớm hơn?” Quỷ Đế như khóc không ra nước mắt nhìn Diệp Hàn và mấy người, “Đế chủ, thấy các ngươi háo hức thử như vậy, thần đâu có kịp ngăn cản.” Khương Thái Hư vẫn có chút không tin.
“Đế chủ, vi thần xin thử lại lần nữa.” Nói rồi, Khương Thái Hư trực tiếp tế ra Thái Dương Thần lô, dưới sự khống chế của Khương Thái Hư, Thái Dương Thần lô trực tiếp nuốt cái tay gãy vào.
Theo ngọn lửa kỳ dị bùng lên trong Thái Dương Thần lô, lòng mọi người đều thả lỏng xuống.
“Đế chủ, ngọn lửa trong thần lô này của vi thần chính là Thái Dương Chân Hỏa, vi thần tin rằng việc đốt cháy cái tay gãy cỏn con này không thành vấn đề.” Khương Thái Hư vừa dứt lời, ngọn lửa Thái Dương trong thần lô lại được hắn gia tăng thêm một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này Diệp Hàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong toàn bộ sơn cốc đều vì Thái Dương Thần lô mà trở nên nóng đến khó chịu.
“Không hổ là cực phẩm Đạo khí, quả là có bản lĩnh.” Nhìn uy thế như vậy của Thái Dương Thần lô, Diệp Hàn cũng tấm tắc lấy làm lạ.
“Đế chủ, chắc là được rồi.” Khương Thái Hư cười với Diệp Hàn, sau đó liền trực tiếp mở nắp Thái Dương Thần lô ra, Thái Dương Chân Hỏa bên trong cũng lập tức tắt lịm.
“Cái này làm sao có thể.” Diệp Hàn trợn trừng hai mắt, như thể gặp ma.
Khương Thái Hư cũng hoa cả mắt, cả người ngây tại chỗ.
“Ngọa tào, hoàn toàn không hề hấn gì… Sao có thể như vậy chứ… Nhiệt độ cao như thế, vậy mà không thể gây ra chút tổn thương nào cho cái tay gãy này…” Ma Đồng nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
Còn Tinh Ngấn Chiến Khôi thì đứng một bên không ngừng lắc đầu, bởi vì cảnh tượng trước mắt quả thật khiến hắn khó mà lý giải nổi.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, Quỷ Đế thăm dò hỏi.
“Tay gãy này thật sự rất quỷ dị, muốn tiêu hủy e là không được, hay là trực tiếp vứt nó đi?” Diệp Hàn lắc đầu: “Thứ này vốn là mầm tai vạ, nếu cứ vứt đi như vậy, có thể sẽ gây ra phiền phức lớn hơn.” “Xét tình hình trước mắt, chỉ có thể mang nó đi trước đã.” Nghe Diệp Hàn nói xong, Khương Thái Hư và mấy người cũng gật đầu.
Nhìn cái tay gãy cứ lơ lửng như vậy trước mắt mình, Diệp Hàn khẽ động ý nghĩ, tay gãy liền bị thu vào không gian lưu trữ của hệ thống.
“Đế chủ, tay gãy này đôi lúc sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, tốt nhất vẫn nên vứt đi thì hơn.” Diệp Hàn khoát tay tỏ ý không sao.
Sau khi cho tay gãy vào không gian lưu trữ của hệ thống, Diệp Hàn chẳng còn sợ gì nữa, bởi vì hắn tin chắc rằng cái tay gãy không tài nào ảnh hưởng được đến hệ thống.
Có hệ thống ở đây, tay gãy căn bản không làm nên trò trống gì.
Rất nhanh.
Sau khi Diệp Hàn và mấy người dọn dẹp xong chiến trường, định rời khỏi sơn cốc.
Đúng lúc này.
Phù Diêu Nữ Đế và A Ly hai người lại hùng hổ xông vào.
Sau khi vào sơn cốc, hai người nhìn nhau ngơ ngác… “Đám tu sĩ che mặt kia đâu?” “Ơ… Thần ma tế đàn đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận