Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 278: hồ nữ?

Chương 278: Hồ nữ?
“Thứ gì?” Vẻ mặt Diệp Hàn vô cùng nghi hoặc.
Ngay lúc Diệp Vấn Thiên nở nụ cười thần bí, ánh mắt của đông đảo trưởng lão trong thần điện nhìn về phía Diệp Hàn cũng lộ ra một tia quỷ dị.
“Thật ra là chuyện tốt.” Diệp Vấn Thiên đột nhiên buột miệng nói một câu.
Ngay lúc Diệp Hàn sững sờ một giây.
Một nữ tử tuyệt mỹ, dáng người xinh đẹp, tướng mạo kỳ lạ bị đưa vào trong thần điện.
“Yêu?” Tôn Ngộ Không hơi nhíu mày.
“Không hoàn toàn là, chỉ có huyết thống bán yêu.” Diệp Vấn Thiên chậm rãi giải thích.
Nhìn nữ tử kỳ lạ trước mắt, Diệp Hàn vẫn còn đang âm thầm ngạc nhiên.
Bởi vì nữ tử bị đưa vào thần điện này thình lình có một đôi tai lông xù, đồng thời sau lưng còn có một cái đuôi cũng lông xù nốt.
“Đây là?” Diệp Hàn đột nhiên nhớ lại điều gì đó, “Đây là lễ vật Tiêu gia tặng sao?” Diệp Vấn Thiên khẽ gật đầu.
“Không sai, đây là lễ vật Tiêu gia tặng lúc trước để chúc mừng lễ thành nhân của ngươi, nàng là một hồ nữ.”
“Hồ nữ?” Diệp Hàn cau mày, “Gia tộc có ý gì đây?” Nhìn thần sắc Diệp Hàn, tất cả trưởng lão phá lên cười lớn.
“Thế tử điện hạ, chẳng lẽ ngài còn chưa nhìn ra sao?” “Phải biết, đám lão gia hỏa chúng ta đều lớn tuổi rồi, đối với hồ nữ này thì lại không có ý kiến gì đâu.”
Nghe vậy, Diệp Hàn hơi nhíu mày.
“Hồ nữ này từ đâu tới?”
Theo câu hỏi của Diệp Hàn, một vị trưởng lão chậm rãi nói: “Theo lý mà nói, Trung Ương Tiên Vực không có hồ nữ, hơn nữa đây lại là Tiêu gia đưa tới, có lẽ nàng đến từ một tiểu thế giới khác.”
Trầm tư một lát, Diệp Hàn thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đông đảo trưởng lão và gia chủ Diệp Vấn Thiên.
“Hồ nữ hẳn cũng được tính là người chứ? Hoặc nói là nàng có huyết thống con người.”
“Đó là tự nhiên.” Diệp Vấn Thiên bình tĩnh nói.
“Nếu là người, hồ nữ này ta không thể nhận, hơn nữa ta cũng quả thực không có sở thích phương diện này...” Lời này của Diệp Hàn vừa nói ra, tất cả trưởng lão đều im lặng không nói.
Mà Diệp Vấn Thiên cũng phát hiện bầu không khí không thích hợp.
“Diệp Hàn, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói cho đám lão gia hỏa chúng ta biết.” Diệp Vấn Thiên nhìn Diệp Hàn với vẻ mặt hiền lành.
Mà đông đảo trưởng lão cũng lộ vẻ khó hiểu.
“Ý của ta là, người không nên bị xem là vật phẩm để giao dịch. Tiêu gia xem hồ nữ này như lễ vật đưa đến gia tộc chúng ta, theo ta thấy, bản thân việc này chính là một chuyện đáng xấu hổ.” “Ta hy vọng Diệp gia chúng ta sẽ không coi rẻ con người như vậy, cho dù nàng là một hồ nữ... Cho nên, hảo ý của gia tộc, Diệp Hàn xin nhận lòng, nhưng mà...” Diệp Hàn muốn nói lại thôi.
Trong nhất thời, tất cả trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Tiếp theo đó là tiếng cười lớn vang lên.
Mà trên khuôn mặt Diệp Vấn Thiên lại lộ ra nụ cười vui mừng..
“Nói rất hay.” “Diệp gia chúng ta xưa nay không xem người như vật phẩm giao dịch, điểm này ngươi có thể yên tâm. Bao nhiêu năm qua, gia tộc cũng chưa từng làm chuyện tương tự.”
Diệp Hàn liếc nhìn hồ nữ tuyệt sắc trước mặt, ý nói:
“Vậy ý của gia tộc là gì?”
Diệp Vấn Thiên có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Chúng ta cũng hết cách.” “Nếu thả hồ nữ này ra, tu sĩ bên ngoài e rằng ai cũng muốn bắt nàng. Còn về việc đưa về Tiêu gia, sợ rằng là đẩy nàng vào một hố lửa khác.” “Cho nên... ý của gia tộc là, để nàng ở lại gia tộc tu luyện, sau này tìm cơ hội xem có thể đưa nàng về nhà không. Mà ngươi thân là thế tử Diệp gia, bên cạnh cũng không có người nào phục thị, liền để nàng tạm thời đi theo bên cạnh ngươi vậy.”
Lời này vừa nói ra, bản thân Diệp Hàn lập tức xấu hổ không gì sánh được.
Diệp Hàn còn tưởng rằng gia tộc muốn đem hồ nữ này tặng cho hắn để làm ấm giường (Noãn giường), nào ngờ là do chính hắn hiểu lầm.
Nhưng nhìn hồ nữ vẻ mặt sợ sệt trước mắt, Diệp Hàn suy tư một lát rồi chậm rãi hỏi:
“Ngươi có muốn tạm thời ở lại Diệp gia không? Bởi vì bên ngoài tương đối nguy hiểm.” “Đương nhiên, nếu ngươi muốn rời đi, ta cũng có thể cho người trực tiếp đưa ngươi đi. Còn nếu ở lại, thật ra ngươi cũng không cần phục thị ta, ta cũng không quen có người phục thị.”
Diệp Hàn vừa nói lời này.
Hồ nữ vậy mà trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bắt đầu dập đầu về phía Diệp Hàn.
“Ngươi làm gì vậy...” Diệp Hàn vô cùng không hiểu.
“Nô gia... Nô gia... không muốn chết...”
Diệp Hàn hơi nhíu mày, “Ngươi yên tâm, Diệp gia sẽ không làm hại ngươi. Chúng ta có thể đưa ngươi đến một nơi an toàn bên ngoài, cho ngươi thêm ít tiền sinh hoạt.”
Nghe thấy vậy, nước mắt hồ nữ lập tức không ngừng rơi xuống.
“Hồ nữ bọn họ trong mắt tu sĩ bên ngoài chính là lô đỉnh tốt nhất. Ở bên ngoài, nàng căn bản không sống nổi, trừ phi đưa nàng về tiểu thế giới trước kia của chính mình.” “Nhưng chúng ta đoán, nếu nàng đã bị bắt, vậy tiểu thế giới nơi nàng ở hẳn là...” một vị trưởng lão nói được nửa chừng liền im lặng.
“Thì ra là vậy...” Diệp Hàn có chút cảm khái, thở dài một hơi.
“Thế tử điện hạ, nô gia có thể giặt áo nấu cơm, còn có thể đấm lưng bóp vai (bóp chân chùy vai). Thế tử điện hạ xin hãy để nô gia ở lại đi.”
Diệp Hàn đau cả đầu, “Nhưng ta thật sự không cần thị nữ nào cả.” “Haizz... Thôi được rồi, bình thường ngươi cứ quét tước nhà cửa giúp ta đi, thời gian còn lại thì cứ yên tâm ở lại gia tộc tu luyện.”
Theo sự đồng ý của Diệp Hàn.
Hồ nữ đang quỳ rạp dưới đất không ngừng thút thít cũng dần dần nín khóc, nhưng không ai biết rằng, trong mắt hồ nữ đang cúi đầu thút thít kia lại thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận