Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 270: gió, không phải dùng như thế
Chương 270: Gió, không phải dùng như thế
“Diệp Huynh, xin mời.” Sở Phong tay cầm trường kiếm, làm một thủ thế với Diệp Hàn.
Diệp Hàn gật đầu ra hiệu với đối phương một chút, sau đó cũng chậm rãi đưa tay ra.
Lúc này tại một căn phòng sâu trong Diệp Gia, một thanh trường kiếm màu vàng trong chốc lát đâm rách nóc nhà xông vào mây xanh.
Mà bên phía Diệp Hàn, mọi người thấy hắn vươn tay nhưng không có phản ứng gì thì cũng hơi sững sờ.
Không để đám người nghi hoặc bao lâu.
Tầng mây trên đỉnh đầu đám người đột nhiên bị khuấy động lên.
Chỉ thấy một vệt lưu quang màu vàng trong nháy mắt xuyên phá tầng mây trở ngại, đồng thời lao thẳng về phía Diệp Hàn.
“Không tốt, mau né tránh đi.” Theo tiếng kinh hô của vài vị cường giả từ các thế lực.
Sở Phong cũng hơi nhướng mày.
Mà người Diệp gia lại không hề xa lạ với vệt lưu quang màu vàng này, cho nên bọn họ không có phản ứng gì quá lớn.
Gần như trong chớp mắt, lưu quang màu vàng đã đến trước mặt Diệp Hàn. Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nó có chút nghịch ngợm mà lắc lư thân mình mấy lần trước Diệp Hàn.
Diệp Hàn mỉm cười, sau đó liền đưa tay cầm lấy lưu quang màu vàng.
“Ông” một tiếng.
Một luồng kiếm khí khiến lòng người rung động tức khắc bắn ra từ tay Diệp Hàn.
Lúc này mọi người mới thấy rõ hoàn toàn diện mục thật sự của đạo lưu quang màu vàng kia.
“Tê...... Thì ra là một thanh kiếm?” Đông đảo cường giả các thế lực nhìn nhau.
Ngay lúc này.
Gia chủ Lâm gia, một trong tứ đại thế gia vốn đang im lặng, lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đồng thời lộ ra bộ dáng như gặp quỷ.
“Lâm Lão Đầu, ngươi sợ cái rắm a.” gia chủ Tiêu gia bĩu môi nói.
“Đúng thế, người đối chiến với tiểu tử kia chính là Thế tử Sở gia ta, ngươi lộ ra bộ dạng chấn kinh làm gì?” Sở Gia Gia Chủ giễu cợt nói.
Nghe hai người châm chọc khiêu khích, gia chủ Lâm gia nhịn không được liếc mắt, “Hai lão gia hỏa các ngươi, thế mà ngay cả thanh kiếm kia cũng không biết......” “Sao thế, thanh kiếm kia có vấn đề gì?” Sở Gia Gia Chủ vội vàng hỏi tới.
“Hừ...... Đó là bản mệnh vũ khí của tổ tiên Diệp gia bọn họ, theo lý mà nói, thanh kiếm này đáng lẽ phải luôn ở bên trong kiếm mộ mới đúng, làm sao có thể lại bị người khác sử dụng được chứ?” “Không thể nào...” Gia chủ Lâm gia bắt đầu lẩm bẩm.......
Lúc này.
Sở Phong đứng cách Diệp Hàn không xa cũng lộ ra vẻ mặt cẩn trọng.
Đối với thanh trường kiếm kỳ dị đột nhiên từ trên trời giáng xuống này, Sở Phong không thể không cẩn thận đối đãi.
“Kiếm này tên là, Thiên Khuyết Cung.” Diệp Hàn nhìn Sở Phong với vẻ mặt nhẹ nhàng lãnh đạm.
Sở Phong sững sờ một chút.
“Thiên Khuyết Cung? Tên rất hay.” “Hy vọng ngươi, và cả kiếm của ngươi, có thể thành công ngăn cản được một chiêu này của ta.” Sắc mặt Sở Phong dần dần nghiêm túc, đồng thời còn cắn đầu lưỡi, bôi một chút máu lên thân kiếm trong tay.
“Phong quyển tàn vân xuất vực sâu, kiếm xuất kinh long trấn Cửu thiên.” “Một kiếm kinh long, đi.” Theo Sở Phong vừa dứt lời.
Từng sợi sức mạnh đại đạo pháp tắc vờn quanh thân Sở Phong.
Mà một luồng gió xanh trong nháy mắt gia trì lên thanh trường kiếm màu xanh. Lúc này sắc mặt Sở Phong vô cùng kiên nghị, chỉ thấy hắn hung hăng chém một kiếm về phía Diệp Hàn.
Kiếm ảnh màu xanh dưới sự gia trì của Phong Chi Đại Đạo thế mà lại giống như một con trường long bằng kiếm ảnh màu xanh gầm thét lao về phía Diệp Hàn.
“Phong Chi Đại Đạo?” Diệp Hàn cũng có chút kinh ngạc khi Sở Phong lại tu luyện loại sức mạnh đại đạo pháp tắc cực kỳ hiếm thấy này.
Ngay lúc Diệp Hàn đang suy nghĩ.
Con trường long bằng kiếm ảnh màu xanh đã đến gần Diệp Hàn, lúc này Diệp Hàn thậm chí còn chưa giơ thanh kiếm Thiên Khuyết Cung trong tay lên.
Nhìn Diệp Hàn đang tràn ngập nguy hiểm, tim người Diệp Gia nhất thời như treo lên.
Nhưng đám người không biết là, lúc này cả người Diệp Hàn đều đang ở trong một trạng thái kỳ dị.
Trong ánh mắt Diệp Hàn có quang mang màu vàng không ngừng lưu chuyển.
“Dung hợp sức mạnh pháp tắc sao?” “Dùng Phong Chi Đại Đạo để đề cao tốc độ xuất kiếm, cái này không đúng......” “Gió... không phải dùng như thế...” Trong nháy mắt!
Trong đầu Diệp Hàn tức thì lóe lên vô số cảm ngộ đối với gió.
“Dùng mắt thì không thể quan sát được gió......” Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người...... Diệp Hàn chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngọa Tào, đây là muốn chết phải không?” Tim của đông đảo cường giả các thế lực như muốn nhảy lên tới cổ họng.
“Không tốt, Thế tử gặp nguy hiểm!” Các trưởng lão Diệp Gia tức thì lo lắng.
Mà Sở Phong đang đối mặt trực diện với Diệp Hàn thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an.
Ngay lúc mọi người ở đây tưởng rằng Diệp Hàn sẽ bỏ mạng dưới con trường long kiếm ảnh màu xanh kinh khủng kia...
Diệp Hàn đột nhiên mở hai mắt ra.
Trong chớp nhoáng này.
Gió bốn phía đột nhiên ngừng lại.
Mọi thứ xung quanh phảng phất như bị giam cầm lại.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Gió nên dùng như thế nào, để ta dạy cho ngươi...” “Đại Bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, ta một kiếm này... tên là: Phù Diêu Mà Lên.” Nói đoạn.
Diệp Hàn không tự chủ được mà liếc nhìn Phù Diêu Nữ Đế đang đứng cùng Nữ Oa cách đó không xa.
Vừa dứt lời.
Diệp Hàn huy động thanh kiếm Thiên Khuyết Cung trong tay, nhẹ nhàng chém ra một kiếm về phía trước.
Trong khoảnh khắc.
Từng sợi kiếm ảnh màu vàng tạo thành một con kim sí đại bàng vô cùng to lớn và sống động như thật.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Kim sí đại bàng chỉ một vuốt đã cào nát con trường long kiếm ảnh màu xanh đang lao tới Diệp Hàn thành hư vô.
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt Sở Phong tái nhợt vô cùng...
“Diệp Huynh, xin mời.” Sở Phong tay cầm trường kiếm, làm một thủ thế với Diệp Hàn.
Diệp Hàn gật đầu ra hiệu với đối phương một chút, sau đó cũng chậm rãi đưa tay ra.
Lúc này tại một căn phòng sâu trong Diệp Gia, một thanh trường kiếm màu vàng trong chốc lát đâm rách nóc nhà xông vào mây xanh.
Mà bên phía Diệp Hàn, mọi người thấy hắn vươn tay nhưng không có phản ứng gì thì cũng hơi sững sờ.
Không để đám người nghi hoặc bao lâu.
Tầng mây trên đỉnh đầu đám người đột nhiên bị khuấy động lên.
Chỉ thấy một vệt lưu quang màu vàng trong nháy mắt xuyên phá tầng mây trở ngại, đồng thời lao thẳng về phía Diệp Hàn.
“Không tốt, mau né tránh đi.” Theo tiếng kinh hô của vài vị cường giả từ các thế lực.
Sở Phong cũng hơi nhướng mày.
Mà người Diệp gia lại không hề xa lạ với vệt lưu quang màu vàng này, cho nên bọn họ không có phản ứng gì quá lớn.
Gần như trong chớp mắt, lưu quang màu vàng đã đến trước mặt Diệp Hàn. Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nó có chút nghịch ngợm mà lắc lư thân mình mấy lần trước Diệp Hàn.
Diệp Hàn mỉm cười, sau đó liền đưa tay cầm lấy lưu quang màu vàng.
“Ông” một tiếng.
Một luồng kiếm khí khiến lòng người rung động tức khắc bắn ra từ tay Diệp Hàn.
Lúc này mọi người mới thấy rõ hoàn toàn diện mục thật sự của đạo lưu quang màu vàng kia.
“Tê...... Thì ra là một thanh kiếm?” Đông đảo cường giả các thế lực nhìn nhau.
Ngay lúc này.
Gia chủ Lâm gia, một trong tứ đại thế gia vốn đang im lặng, lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đồng thời lộ ra bộ dáng như gặp quỷ.
“Lâm Lão Đầu, ngươi sợ cái rắm a.” gia chủ Tiêu gia bĩu môi nói.
“Đúng thế, người đối chiến với tiểu tử kia chính là Thế tử Sở gia ta, ngươi lộ ra bộ dạng chấn kinh làm gì?” Sở Gia Gia Chủ giễu cợt nói.
Nghe hai người châm chọc khiêu khích, gia chủ Lâm gia nhịn không được liếc mắt, “Hai lão gia hỏa các ngươi, thế mà ngay cả thanh kiếm kia cũng không biết......” “Sao thế, thanh kiếm kia có vấn đề gì?” Sở Gia Gia Chủ vội vàng hỏi tới.
“Hừ...... Đó là bản mệnh vũ khí của tổ tiên Diệp gia bọn họ, theo lý mà nói, thanh kiếm này đáng lẽ phải luôn ở bên trong kiếm mộ mới đúng, làm sao có thể lại bị người khác sử dụng được chứ?” “Không thể nào...” Gia chủ Lâm gia bắt đầu lẩm bẩm.......
Lúc này.
Sở Phong đứng cách Diệp Hàn không xa cũng lộ ra vẻ mặt cẩn trọng.
Đối với thanh trường kiếm kỳ dị đột nhiên từ trên trời giáng xuống này, Sở Phong không thể không cẩn thận đối đãi.
“Kiếm này tên là, Thiên Khuyết Cung.” Diệp Hàn nhìn Sở Phong với vẻ mặt nhẹ nhàng lãnh đạm.
Sở Phong sững sờ một chút.
“Thiên Khuyết Cung? Tên rất hay.” “Hy vọng ngươi, và cả kiếm của ngươi, có thể thành công ngăn cản được một chiêu này của ta.” Sắc mặt Sở Phong dần dần nghiêm túc, đồng thời còn cắn đầu lưỡi, bôi một chút máu lên thân kiếm trong tay.
“Phong quyển tàn vân xuất vực sâu, kiếm xuất kinh long trấn Cửu thiên.” “Một kiếm kinh long, đi.” Theo Sở Phong vừa dứt lời.
Từng sợi sức mạnh đại đạo pháp tắc vờn quanh thân Sở Phong.
Mà một luồng gió xanh trong nháy mắt gia trì lên thanh trường kiếm màu xanh. Lúc này sắc mặt Sở Phong vô cùng kiên nghị, chỉ thấy hắn hung hăng chém một kiếm về phía Diệp Hàn.
Kiếm ảnh màu xanh dưới sự gia trì của Phong Chi Đại Đạo thế mà lại giống như một con trường long bằng kiếm ảnh màu xanh gầm thét lao về phía Diệp Hàn.
“Phong Chi Đại Đạo?” Diệp Hàn cũng có chút kinh ngạc khi Sở Phong lại tu luyện loại sức mạnh đại đạo pháp tắc cực kỳ hiếm thấy này.
Ngay lúc Diệp Hàn đang suy nghĩ.
Con trường long bằng kiếm ảnh màu xanh đã đến gần Diệp Hàn, lúc này Diệp Hàn thậm chí còn chưa giơ thanh kiếm Thiên Khuyết Cung trong tay lên.
Nhìn Diệp Hàn đang tràn ngập nguy hiểm, tim người Diệp Gia nhất thời như treo lên.
Nhưng đám người không biết là, lúc này cả người Diệp Hàn đều đang ở trong một trạng thái kỳ dị.
Trong ánh mắt Diệp Hàn có quang mang màu vàng không ngừng lưu chuyển.
“Dung hợp sức mạnh pháp tắc sao?” “Dùng Phong Chi Đại Đạo để đề cao tốc độ xuất kiếm, cái này không đúng......” “Gió... không phải dùng như thế...” Trong nháy mắt!
Trong đầu Diệp Hàn tức thì lóe lên vô số cảm ngộ đối với gió.
“Dùng mắt thì không thể quan sát được gió......” Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người...... Diệp Hàn chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngọa Tào, đây là muốn chết phải không?” Tim của đông đảo cường giả các thế lực như muốn nhảy lên tới cổ họng.
“Không tốt, Thế tử gặp nguy hiểm!” Các trưởng lão Diệp Gia tức thì lo lắng.
Mà Sở Phong đang đối mặt trực diện với Diệp Hàn thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an.
Ngay lúc mọi người ở đây tưởng rằng Diệp Hàn sẽ bỏ mạng dưới con trường long kiếm ảnh màu xanh kinh khủng kia...
Diệp Hàn đột nhiên mở hai mắt ra.
Trong chớp nhoáng này.
Gió bốn phía đột nhiên ngừng lại.
Mọi thứ xung quanh phảng phất như bị giam cầm lại.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Gió nên dùng như thế nào, để ta dạy cho ngươi...” “Đại Bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, ta một kiếm này... tên là: Phù Diêu Mà Lên.” Nói đoạn.
Diệp Hàn không tự chủ được mà liếc nhìn Phù Diêu Nữ Đế đang đứng cùng Nữ Oa cách đó không xa.
Vừa dứt lời.
Diệp Hàn huy động thanh kiếm Thiên Khuyết Cung trong tay, nhẹ nhàng chém ra một kiếm về phía trước.
Trong khoảnh khắc.
Từng sợi kiếm ảnh màu vàng tạo thành một con kim sí đại bàng vô cùng to lớn và sống động như thật.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Kim sí đại bàng chỉ một vuốt đã cào nát con trường long kiếm ảnh màu xanh đang lao tới Diệp Hàn thành hư vô.
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt Sở Phong tái nhợt vô cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận