Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 223: Diệp Hàn bản tâm

Chương 223: Bản tâm của Diệp Hàn
“Haizz, nếu không mở ra được thì thôi vậy, có lẽ thật sự là thời cơ chưa đến.” Diệp Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Nếu đã như vậy, Ái Khanh, vậy Phong Thần Bảng này trẫm xin nhận.” “Đúng rồi, trẫm có một việc muốn bàn bạc với ngươi một chút.” Khương Tử Nha vô cùng cung kính nhìn Diệp Hàn.
“Mời Đế chủ nói, vi thần xin rửa tai lắng nghe.”
Lúc này.
Trên mặt Diệp Hàn lộ ra một tia bất đắc dĩ.
“Haizz... Trong lòng trẫm luôn có một khúc mắc, bây giờ thực lực của Hoa Hạ đế triều cũng đã được nâng cao rất nhiều, thế nhưng trẫm lại do dự... Trẫm không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào...” Nhìn Diệp Hàn đang lo lắng, Khương Tử Nha bình tĩnh hỏi: “Đế chủ, nguyện vọng của ngài là gì?” Diệp Hàn ngẩn người.
“Nguyện vọng...” Diệp Hàn chìm vào hồi tưởng, đến thế giới này đã hơn một năm, từ một phế vật thái tử ở Thiên Khiển đại lục lúc ban đầu, cho tới Đế chủ của Hoa Hạ đế triều bây giờ, trên con đường này đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thời gian dần trôi, Diệp Hàn cũng sắp quên mất bản tâm của chính mình.
Nhìn Khương Tử Nha trước mắt, Diệp Hàn tĩnh tâm lại, cẩn thận suy nghĩ.
“Ban đầu trẫm chỉ muốn sống sót, bởi vì lúc đó thực lực trẫm còn rất yếu, vì để không bị người khác khi dễ, vì để sống sót.” “Sau đó, trẫm muốn bảo vệ con dân của mình, trẫm muốn cho bọn họ cũng được sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ.” “Sau đó nữa... đã trải qua sự tàn khốc của tu tiên giới, trẫm muốn thay đổi thế giới nhược nhục cường thực này, trẫm muốn tạo dựng một thế giới tốt đẹp hơn cho các con dân.” Không biết vì sao, nói đến đây, trong đầu Diệp Hàn đột nhiên nghĩ đến Địa Cầu tốt đẹp ở kiếp trước.
Là một người xuyên việt, đôi lúc Diệp Hàn lại nghĩ, có lẽ một ngày nào đó mình thật sự có thể thay đổi hoàn toàn hiện trạng tàn khốc của thế giới trước mắt này.
Bất tri bất giác, dòng suy nghĩ của Diệp Hàn bắt đầu trở nên rõ ràng.
Mà lúc này, Khương Tử Nha mỉm cười.
“Đế chủ, ta nghĩ ngài đã có câu trả lời.” Diệp Hàn chậm rãi quay đầu nhìn về phía đối phương, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
“Đúng vậy, vì lý tưởng của trẫm, trẫm đã hiểu.” “Ái Khanh, cảm ơn.” Nghe Diệp Hàn lại cảm ơn mình, Khương Tử Nha lập tức cung kính cúi lạy Diệp Hàn.
“Đế chủ, được vì ngài phân ưu giải nạn là vinh hạnh của vi thần.” Diệp Hàn nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Vì thay đổi thế giới này, trẫm không thể lười biếng được.” “Biết đâu chừng sẽ có một ngày, trẫm còn có thể trở về...” Mặc dù Diệp Hàn chỉ nói nửa câu, nhưng ký ức của hắn lại quay về kiếp trước... giữa những cảnh tượng tốt đẹp đó...
Ngày hôm sau, mấy người Diệp Hàn tụ tập lại cùng nhau.
“A, Diệp Hàn, người kia là ai vậy?” A Ly với vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Khương Tử Nha ở bên cạnh.
“Đây là người của trẫm, hắn tên là Khương Tử Nha.” “Lát nữa hắn cũng sẽ xuất phát cùng chúng ta.” Diệp Hàn vừa dứt lời, Phù Dao Nữ Đế cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
“Có chuyện gì vậy, ngươi lại lừa được một tôn cường giả Thần Linh cảnh giới Tiên Đế từ đâu tới thế.” Phù Dao Nữ Đế lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Hắc hắc, bí mật.” Diệp Hàn cười cười với Phù Dao Nữ Đế và A Ly.
“Diệp Hàn, ngươi tìm một tiểu thí hài thì thôi đi, sao giờ còn tìm thêm một lão đầu nữa vậy, trên đường đi lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, ai có thể bảo vệ họ chứ.” A Ly bĩu môi, nhìn Diệp Hàn có chút bất mãn.
“Yên tâm đi, ngươi lo tốt cho mình là được rồi.” “Ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.” Quỷ Đế ở một bên xen vào.
“Yên tâm đi tiểu đệ, A Ly Tả của ngươi vẫn có thể bảo vệ ngươi.” A Ly ra vẻ đại tỷ đại nói.
Khương Tử Nha nở nụ cười hiền hòa, “Hai vị, lão phu cũng có thể tự bảo vệ mình, mời các vị yên tâm.”
Lúc này.
Diệp Hàn chậm rãi nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Cứ như vậy, đoàn người tiếp tục tiến về phía Vạn Cổ Chi Địa.
Trên đường đi, A Ly líu ríu bên tai Diệp Hàn nói không ngừng.
“Diệp Hàn, ngươi nói ngươi thuê lao động trẻ em thì thôi đi, giờ còn lừa gạt cả người già nữa, ngươi làm vậy lương tâm không thấy cắn rứt sao?” “Hay là cứ đưa tiểu thí hài và lão đầu này đến một nơi an toàn trước đi, mang theo họ thật sự quá nguy hiểm.” Nghe thấy vậy.
Quỷ Đế đang bay theo sau Diệp Hàn mặt đầy hắc tuyến.
Mà Khương Tử Nha vẫn giữ bộ dạng tươi cười hiền lành.
“Được rồi được rồi, ngươi đừng bận tâm nữa.” Đối với A Ly, Diệp Hàn thật sự không còn cách nào khác, trước hết về bản chất A Ly đang quan tâm đến Khương Tử Nha và Quỷ Đế hai người, cho nên Diệp Hàn cũng không thể phê bình A Ly điều gì.
Không còn cách nào, Diệp Hàn chỉ có thể chịu đựng A Ly lảm nhảm suốt đường đi.
Lại qua hơn nửa ngày, mấy người Diệp Hàn đi tới một vùng sa mạc rộng lớn không thấy bờ bến.
“Xem ra sắp đến nơi rồi.” Nhìn sa mạc trước mắt, Diệp Hàn lộ vẻ vui mừng.
“Đế chủ, hẳn là ở ngay phía trước không xa, linh khí trong không khí nơi này đã vô cùng mỏng manh, cho nên nơi đây cũng không có thực vật nào sinh trưởng.” Nghe được Khương Thái Hư truyền âm, Diệp Hàn đảo mắt nhìn một vòng mọi người.
“Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ muốn rời đi, vẫn còn kịp hối hận.” “Một khi lát nữa thật sự tiến vào Vạn Cổ Chi Địa, thì sẽ không dễ dàng ra ngoài như vậy nữa đâu.” “Phải biết rằng, từ xưa đến nay, những người tiến vào Vạn Cổ Chi Địa chưa từng có ai thành công đi ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận