Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 173: Huyền Diệp kế vị, nhiệm vụ hoàn thành

“Đây là tình huống thế nào?” Nhìn Tinh Ngấn Chiến Khôi trước mắt đột nhiên hấp thu Tiên thiên đạo tâm, Diệp Hàn cau mày.
Đám người nhìn xem cảnh tượng này cũng mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Đúng lúc này.
Vết nứt trên ngực Tinh Ngấn Chiến Khôi thế mà sau khi dung hợp Tiên thiên đạo tâm lại bắt đầu dần dần khép lại.
“Tiếng tim đập?” Diệp Hàn mặt đầy hồ nghi nhìn chằm chằm Tinh Ngấn Chiến Khôi.
“Điện hạ, khôi lỗi sao lại có tiếng tim đập được chứ?” Thần Toán tử có chút không tin.
Đám người dỏng tai lên nghe.
“Phù phù, phù phù......” Dương Tiễn biến sắc, “Đúng là tiếng tim đập, không sai.” Chỉ thấy nơi ngực Tinh Ngấn Chiến Khôi lại có sự phập phồng rất nhỏ, cảnh tượng thần kỳ như vậy ngay cả Diệp Hàn cũng chưa từng thấy qua.
“Đây là......” Diệp Hàn cẩn thận cảm nhận khí tức của Tinh Ngấn Chiến Khôi.
“Sao có thể, đây là khí tức sinh mệnh......” “Chẳng lẽ vì Tiên thiên đạo tâm nên Tinh Ngấn Chiến Khôi đã được ban cho sinh mệnh?” Ngay lúc Diệp Hàn đang lẩm bẩm một mình.
Tinh Ngấn Chiến Khôi trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra.
Chỉ thấy Tinh Ngấn Chiến Khôi hơi đờ đẫn giơ tay lên, đồng thời trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Thần Toán tử ở bên cạnh nhíu mày.
“Điện hạ, ánh mắt của khôi lỗi này, sao ta cảm giác giống hệt ánh mắt người thường vậy.” Diệp Hàn bình tĩnh nói: “Có trái tim thì có sinh mệnh, tự nhiên sẽ có tình cảm của riêng mình.” “Bây giờ không thể xem hắn như một cỗ khôi lỗi nữa. Mặc dù thân thể hắn là khôi lỗi, nhưng bản chất hắn đã chuyển biến thành người.” Diệp Hàn vừa dứt lời.
Tinh Ngấn Chiến Khôi trên mặt đất kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Hàn mỉm cười.
“Chủ nhân......” Tinh Ngấn Chiến Khôi khẽ gọi Diệp Hàn.
“Ừm...... Ta biết bây giờ ngươi còn rất lạ lẫm với thế giới này, nhưng đã có sinh mệnh, ta hy vọng ngươi có thể sống một cuộc đời ý nghĩa.” Diệp Hàn dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Nếu có gì xa lạ về sự vật trong thế giới này, ngươi có thể hỏi Thần Toán tử hoặc là trẫm.” “Đúng rồi, sau này cứ gọi ta là điện hạ, từ 'chủ nhân' nghe không thoải mái lắm.” Tinh Ngấn Chiến Khôi nhẹ gật đầu, khóe miệng thế mà còn nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này trông rất cứng ngắc, khiến đám người nhìn mà rùng mình.
Nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều là phế tích.
Diệp Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Thần Toán tử ở bên cạnh hưng phấn chỉ vào một vầng sáng xa xa, vội hô: “Điện hạ, lối ra!” Diệp Hàn nhìn theo ánh mắt Thần Toán tử, quả nhiên phát hiện một màn sáng giống như cánh cửa.
“Chúng ta ra ngoài thôi.” Diệp Hàn ra lệnh.
Đám người vẫn cẩn thận từng li từng tí hộ vệ bên cạnh Diệp Hàn. Cứ như vậy, đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi thế giới dưới lòng đất này.
“Haizz...... Đáng tiếc bao nhiêu thần thi như vậy, toàn bộ bị Tiên thiên đạo thụ hấp thu hết.” Diệp Hàn có chút tức giận, nhưng không có cách nào khác.
Nếu không phải Lăng Thúc có phần thần bí kia xuất hiện, nói không chừng đám người còn phải tiếp tục ác chiến với Tiên thiên đạo thụ, cuối cùng ‘hươu chết vào tay ai’ thật đúng là chưa biết được.
Ngay khoảnh khắc Diệp Hàn rời khỏi thế giới dưới lòng đất.
Một cái Ngọc Túc thon dài đột nhiên đá về phía mặt Diệp Hàn.
“Ngọa Tào, kẻ nào dám đánh lén lão tử nhà ngươi!” Diệp Hàn một tay nắm lấy Ngọc Túc của đối phương, đồng thời theo bản năng đánh một chưởng về phía ngực đối phương.
Nhưng khi ánh mắt Diệp Hàn liếc thấy khuôn mặt đối phương, cả người hắn đều ngây ra.
“Không ổn!” Kịp phản ứng, Diệp Hàn lập tức thu lại lực đạo trên bàn tay, nhưng tay hắn vẫn đập trúng ngực đối phương.
“Huyền...... Huyền Linh Nhi......” “Ta nói đây là ngoài ý muốn, ngươi tin không?” Diệp Hàn nói với vẻ mặt lúng túng.
“A...... dâm tặc!” Theo một tiếng thét chói tai, Diệp Hàn vội vàng lắc mình lui ra ngoài.
“Thật không đáng tin, lại là truyền tống ngẫu nhiên.” Nguyên lai lúc rời khỏi thế giới dưới lòng đất, Diệp Hàn và mọi người đã bị truyền tống ngẫu nhiên đi ra.
Mà Diệp Hàn may mắn... à không, là Diệp Hàn xui xẻo lại bị truyền tống thẳng đến tẩm cung của Huyền Linh Nhi.
Mà trùng hợp là Huyền Linh Nhi đang tắm......
Diệp Hàn bất đắc dĩ thở dài.
“Chuyện này cũng quá...... lúng túng rồi.” Liếc nhìn cửa lớn tẩm cung của Huyền Linh Nhi, Diệp Hàn lại cúi đầu nhìn tay mình.
Đúng lúc này Huyền Linh Nhi cũng vội vàng từ trong tẩm cung đuổi ra. Khi thấy vẻ mặt như còn thòm thèm kia của Diệp Hàn, mặt Huyền Linh Nhi lập tức đỏ bừng.
“Thật sự là ngoài ý muốn...... truyền tống ngẫu nhiên mà...... Ta cũng đâu có muốn đâu......” Diệp Hàn nhìn Huyền Linh Nhi với vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Hừ, quản tốt mắt ngươi đi, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết!” Huyền Linh Nhi đột nhiên quay đầu hừ một tiếng nũng nịu, sau đó lại vội vàng chạy vào tẩm cung.
“A...... Vậy mà không động thủ?” Diệp Hàn mặt đầy kinh ngạc.
Nào biết lúc này Huyền Linh Nhi đang dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, gương mặt vì thẹn thùng mà như muốn chảy ra nước.
“Thôi kệ, tìm một chỗ chờ xem sao.” Lúc rời đi, Diệp Hàn vẫn không quên liếc nhìn về phía tẩm cung của Huyền Linh Nhi.
Vài cái lắc mình, Diệp Hàn liền xuất hiện ở đại điện nơi lần trước gặp mặt Lăng Thúc.
“A, Diệp huynh, sao huynh lại ở đây?” Huyền Diệp nhìn chằm chằm Diệp Hàn với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Mà lúc này.
Trong đại điện này thế mà lại tụ tập một đám người trẻ tuổi.
“Ừm? Có chuyện gì vậy?” Diệp Hàn hơi nhướng mày.
Huyền Diệp lúng túng gãi đầu: “Đây đều là đệ đệ và muội muội của ta......” Nghe vậy, Diệp Hàn chợt hiểu ra.
“Ta nhớ ra rồi, từng nghe ngươi nói Lăng Thúc hình như có hơn một trăm hậu duệ.” Huyền Diệp bất đắc dĩ ôm trán: “Chính vậy.” Nhìn lướt qua, Diệp Hàn thế mà lại phát hiện ba tên tu sĩ che mặt trong đại điện.
Lúc này.
Trong đầu Diệp Hàn cũng nhận được một đạo truyền âm từ Huyền Diệp.
Nội dung truyền âm đại khái là những người này sau khi phát hiện Huyền Hoàng Phủ Quân biến mất liền muốn tạm thời ủng hộ lập một vị Huyền Hoàng Phủ Quân mới.
“Hay lắm, từng người hiếu thảo đến tận trời xanh.” Diệp Hàn cười lạnh nhìn mọi người ở đây.
“Hừ, ngươi là kẻ nào mà dám ở đây khoa tay múa chân?” “Đúng vậy, cút ra ngoài, nếu không phế bỏ ngươi!” Không ít người trong đại điện đều la hét với Diệp Hàn.
Diệp Hàn không kiên nhẫn phất tay, những kẻ vừa mở miệng chế giễu kia đều bị Diệp Hàn trấn áp xuống đất.
“Lớn mật!” một tên tu sĩ che mặt đột nhiên hét lớn với Diệp Hàn rồi ra tay.
Diệp Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, không gian xung quanh bắt đầu dao động, một bóng người màu bạc xé rách không gian bước ra.
“Tu sĩ che mặt? Hừ, lại là các ngươi, xem ta chém ngươi!” Dương Tiễn vừa xuất hiện liền phát hiện bóng dáng tu sĩ che mặt, lập tức lao thẳng đến tấn công tu sĩ che mặt.
Ngay vừa rồi, Diệp Hàn đã cảm ứng được khí tức của Dương Tiễn, đồng thời hắn cũng cảm nhận được Thập đại Tổ Vu cũng đang chạy về phía mình.
“Dương Tiễn, giữ lại toàn thây.” Diệp Hàn căn dặn.
“Tuân lệnh!” Dương Tiễn cung kính đáp, nhưng đòn tấn công trên tay nhắm vào tu sĩ che mặt lại không hề dừng lại.
Xem mức độ công kích hung ác của Dương Tiễn, hẳn là hắn cũng rất có oán hận với tu sĩ che mặt.
Cũng phải thôi, ai bảo ở thế giới dưới lòng đất, đám tu sĩ che mặt đã lấy đông hiếp yếu chứ...
Khi tên tu sĩ che mặt kia dần chống đỡ không nổi, hai tên tu sĩ che mặt khác liền lao tới vây đánh Dương Tiễn.
“Hừ, chó không đổi được nết ăn cứt.” Nhìn hành động của đám tu sĩ che mặt, Diệp Hàn cũng giận tím mặt.
Mà lúc này, đám người trong đại điện đã sớm bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
“Diệp huynh, cẩn thận!” Huyền Diệp lớn tiếng nhắc nhở.
“Không sao.” Diệp Hàn dường như cảm ứng được gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chỉ thấy không gian xung quanh đột nhiên run rẩy.
Mười bóng người không biết từ lúc nào đã hiện thân trong đại điện.
Cảm nhận được uy áp kinh khủng tỏa ra từ mười người này, sắc mặt ba tên tu sĩ che mặt lập tức trở nên tái nhợt.
“Tha...... tha mạng......” Hai chân một tên tu sĩ che mặt bắt đầu run rẩy.
Trên mặt Diệp Hàn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thập đại Tổ Vu lập tức hiểu ý Diệp Hàn.
Chỉ thấy Thập đại Tổ Vu kẻ thì mài quyền, người thì xoa tay, tiến về phía ba tên tu sĩ che mặt.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng tàn bạo.
Dù sao thì không ít hoàng tử trong đại điện đều bị dọa cho tè ra quần.
Diệp Hàn vươn vai.
“À phải rồi, Huyền Hoàng Phủ Quân bảo ta nói cho các ngươi biết, Huyền Diệp sẽ kế thừa vị trí Huyền Hoàng Phủ Quân.” “Các ngươi, có ý kiến gì không?” Diệp Hàn nhìn mọi người ở đây với vẻ mặt trêu tức.
Nghe vậy, sắc mặt Huyền Diệp lộ vẻ vui mừng.
Lúc này mọi người vừa mới chứng kiến sự lợi hại của Diệp Hàn, tự nhiên không ai dám làm trái ý hắn.
Không thể không nói, chiêu ‘giết gà dọa khỉ’ này của Diệp Hàn đúng là lợi hại.
“Bái kiến Huyền Hoàng Phủ Quân!” Đám người trong đại điện đồng loạt bái kiến Huyền Diệp.
Lúc này.
Một giọng nói nhắc nhở quen thuộc của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Hàn.
[Đinh, nhiệm vụ hệ thống ‘Giúp đỡ chính nghĩa’ hoàn thành! Nội dung nhiệm vụ: Trợ giúp Huyền Diệp kế thừa vị trí Huyền Hoàng Phủ Quân, đánh lui cuộc xâm lược ngầm của tu sĩ che mặt đối với Huyền Hoàng phủ. Nhiệm vụ cấp khó, phần thưởng: Hư Không Chi Kiều.] [Đinh, có nhận phần thưởng nhiệm vụ không......]
Bạn cần đăng nhập để bình luận