Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 137: thâu thiên hoán nhật chi thuật
Chương 137: Thuật thâu thiên hoán nhật
“Có thể không đi được không a?” Thần Toán tử nói với vẻ mặt buồn bực.
“Đương nhiên...... Không được.”
“Đi ngươi.” Thừa dịp Thần Toán tử không chú ý, Diệp Hàn trực tiếp dùng một cước đạp hắn xuống khán đài.
Thần Toán tử rơi từ khán đài xuống, khóc không ra nước mắt, thế nhưng lại không có biện pháp nào.
“Điện hạ, ngươi đây rõ ràng là cố ý làm khó ta mà.”
Nhìn xem cảnh này, tất cả mọi người của Phù Diêu thánh địa đều cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
“Cái này...... Hắn có được không?” Nữ đệ tử duy nhất ngơ ngác hỏi.
Còn không đợi Diệp Hàn đáp lại.
Thần Toán tử rơi xuống lôi đài, lập tức tức giận hổn hển đứng lên.
“Ai bảo không được? Nam nhân thì không thể nói không được, xem ta đây.”
Diệp Hàn: “Ờ, cái này......” Không biết vì sao, trong lòng Diệp Hàn cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
“Diệp Hàn, có nắm chắc không?” Liễu Mộ Tuyết bình tĩnh dò hỏi.
“Ừm.”
“Mặc dù hắn trông có vẻ không đáng tin cậy lắm, thế nhưng...” Diệp Hàn lời còn chưa nói hết, trên lôi đài, Thần Toán tử lại làm ra một việc khiến người ta lúng túng muốn độn thổ.
Chỉ thấy Thần Toán tử trong trang phục đạo bào, cứ gặp tu sĩ nào là lại muốn tới đoán mệnh cho người ta, thấy nữ tu sĩ thì lại càng trực tiếp muốn dắt tay người ta để xem tướng tay.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thay Thần Toán tử cảm thấy xấu hổ.
“Ờ...... Coi như ta chưa nói gì.” Diệp Hàn vội vàng đổi giọng, đồng thời một tay che trán, “Ta hối hận rồi, sớm biết vậy ta tự mình lên.”
“Không sao đâu, đã ngươi nói hắn được, vậy ta tin tưởng ngươi.” Liễu Mộ Tuyết mỉm cười.
“Ừm.” Diệp Hàn khẽ gật đầu.
Mà lúc này, trên lôi đài.
Tu sĩ của các đại thế lực cũng đã phát hiện ra tên dở hơi Thần Toán tử này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nở nụ cười lạnh.
“Tên dở hơi này ở đâu ra vậy, chỉ với thực lực này mà cũng muốn tranh đoạt Linh Kỳ với chúng ta, chẳng phải là muốn chết sao?” Một cường giả Thần Linh cảnh giới Chân Tiên tầng chín giễu cợt nói.
Mà Thần Toán tử lúc này vẫn đang lượn lờ giữa đám đông, gặp ai cũng sấn tới đòi đoán mệnh, xem tướng tay cho đối phương.
Về sau, một số tu sĩ nhìn thấy Thần Toán tử liền trực tiếp tránh xa, hoặc là rút vũ khí ra.
Rất nhanh.
Theo sau khi người dự thi của các đại thế lực đã vào sân đầy đủ.
Chỉ thấy Minh Vũ Tiên Đế phất tay, năm mươi lá Linh Kỳ màu vàng óng ngẫu nhiên xuất hiện tại các nơi trên lôi đài lơ lửng.
Lúc này.
Minh Vũ Tiên Đế với vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Vòng thứ nhất cướp cờ chi chiến bắt đầu.”
Ngay khi hiệu lệnh vừa dứt.
Hơn trăm bóng người lập tức bắt đầu di chuyển với tốc độ cao.
Mà lúc này, Thần Toán tử lại tỏ ra không hề hoang mang.
“Này...... Thần Toán tử ngươi mau lên đi chứ, cướp Linh Kỳ đi.” “Ngay trước mặt ngươi mấy mét kia kìa, mau cướp đi chứ.” Mấy người của Phù Diêu thánh địa trên khán đài nhìn mà vô cùng lo lắng.
“Ha ha ha, các ngươi mau nhìn tên đệ tử pha trò của Phù Diêu thánh địa kia kìa, hắn bây giờ còn ung dung lắm.” “Đúng thật này, hắn sợ là có vấn đề về đầu óc rồi, không đi cướp Linh Kỳ mà cứ lượn lờ ở đó làm gì không biết?”
Nhìn đám người đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình.
Khóe miệng Thần Toán tử hơi nhếch lên.
Mà trên khán đài, Diệp Hàn cũng nở một nụ cười kỳ lạ.
Đúng lúc này.
Người đàn ông trung niên mặc kim bào, đầu đội Tử Kim Hoa Quan của Diêu Quang thánh địa đột nhiên đứng bật dậy.
“Ồ, phát hiện ra rồi sao?” Diệp Hàn lộ vẻ mặt xem kịch vui.
“Không ổn, đây là huyễn cảnh.” Theo lời người đàn ông trung niên nói, không ít cường giả trên khán đài cũng dần dần trợn to hai mắt.
“Sư phụ, lai lịch của người này thế nào vậy ạ?” Diệp Hàn liếc nhìn người đàn ông trung niên, hỏi.
“Hắn chính là Diêu Quang Thánh Chủ.” Liễu Mộ Tuyết nghiêm túc giải thích.
“Vậy à...” Diệp Hàn tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.
Lúc này.
Trên lôi đài, không ít đệ tử đã hoàn toàn phản ứng kịp.
“Ngọa Tào, thật đúng là huyễn cảnh.” “Hơn nữa huyễn cảnh này lại còn ảnh hưởng đến cả chúng ta, không đúng, chúng ta đâu phải người trong cuộc, sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta được chứ.” Một cường giả Thần Linh cảnh giới Tiên Đế nhất cảnh lộ vẻ phiền muộn.
Còn Minh Vũ Tiên Đế đang lơ lửng giữa không trung thì nhìn Thần Toán tử trên lôi đài, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Ngay lúc một nén nhang chỉ còn cháy được một phần ba.
Lác đác có tu sĩ phát hiện ra điều không đúng.
“Linh Kỳ ta cướp được sao lại không thấy đâu?” “Ngọa Tào, Linh Kỳ ta vừa cướp được sao lại biến thành quần lót rồi...” “A, ngươi dám trộm đồ lót của lão tử.”
Khi các tu sĩ dần dần tỉnh táo lại, lập tức từng cảnh tượng cực kỳ lúng túng cứ thế diễn ra.
“Không ổn, đây là huyễn cảnh, chúng ta trúng kế rồi.” Nghe một người nói vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Thần Toán tử.
Không vì lý do nào khác, hoàn toàn là vì hiện tại Thần Toán tử quá nổi bật.
Chỉ thấy một mình Thần Toán tử ôm hết tất cả Linh Kỳ trên lôi đài.
“Thần Toán tử này định một mình tiến vào vòng thứ hai hết sao?” “Ác quá đi, trực tiếp đóng gói mang đi hết, một lá Linh Kỳ cũng không chừa lại.” Mấy đệ tử Phù Diêu thánh địa lập tức kích động vô cùng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đông đảo tu sĩ trên lôi đài tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chắc chắn là ngươi giở trò quỷ, ngay từ đầu đã thấy ngươi không bình thường rồi.”
Thần Toán tử tỏ vẻ xấu hổ: “He he, ngại quá, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi.” Nhìn ánh mắt trừng trừng của đám đông, Thần Toán tử không khỏi nuốt nước bọt, “Toi rồi, dùng chiêu này `thâu thiên hoán nhật chi thuật` quả nhiên vẫn là quá sức.”
Nhìn Thần Toán tử ôm một đống lớn Linh Kỳ chết cũng không buông tay, đám người triệt để nổi giận.
“Khốn kiếp, đánh chết hắn.” Hơn trăm bóng người lao thẳng đến tấn công Thần Toán tử.
Nhìn cảnh tượng khủng bố này, Thần Toán tử cũng không dám khinh thường nữa, đành phải ném phần lớn Linh Kỳ ra các hướng khác nhau.
Mà nhìn thấy Linh Kỳ bị ném ra, mọi người nhất thời bỏ mặc Thần Toán tử.
Từng người một đều lao thẳng về phía vị trí của Linh Kỳ.
Nhìn cảnh tượng này, đám người trên khán đài hoàn toàn im lặng: “Người này... chúng ta đã nhìn lầm...”
Trong số những người có mặt ở đây.
Chỉ có Diệp Hàn là biết rõ ý đồ của Thần Toán tử ngay từ đầu.
Bởi vì Diệp Hàn đã phát hiện ra lúc Thần Toán tử lượn lờ giữa mọi người, thật ra chính là đang bố trí thứ gì đó.
Nói là đoán mệnh xem tướng tay cho người ta, nhưng thật ra phần lớn là để bố trí chiêu `thâu thiên hoán nhật` này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hàn cũng không khỏi tỏ vẻ hưng phấn: “Quả nhiên, ta biết ngay tên Thần Toán tử này có chút bản lĩnh mà.”
Rất nhanh.
Thời gian một nén nhang đã hết.
Minh Vũ Tiên Đế vung tay lên, tất cả tu sĩ có Linh Kỳ trên tay đều từ từ tự động bay lên.
“Hít... Vậy mà chỉ có 36 người giành được cờ.” Đám đông hít sâu một hơi.
Các đại thế lực trên khán đài càng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống thế này.
Ngay cả chính Minh Vũ Tiên Đế cũng có chút bất đắc dĩ: “Tên này đúng là một cây gậy quấy phân heo mà, haizz...”
“Tốt, ta tuyên bố, 36 tông môn thánh địa này tiến vào vòng hai.” Minh Vũ Tiên Đế vừa dứt lời.
Những tu sĩ còn lại trên lôi đài thì hoàn toàn sững sờ tại chỗ...
“Có thể không đi được không a?” Thần Toán tử nói với vẻ mặt buồn bực.
“Đương nhiên...... Không được.”
“Đi ngươi.” Thừa dịp Thần Toán tử không chú ý, Diệp Hàn trực tiếp dùng một cước đạp hắn xuống khán đài.
Thần Toán tử rơi từ khán đài xuống, khóc không ra nước mắt, thế nhưng lại không có biện pháp nào.
“Điện hạ, ngươi đây rõ ràng là cố ý làm khó ta mà.”
Nhìn xem cảnh này, tất cả mọi người của Phù Diêu thánh địa đều cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
“Cái này...... Hắn có được không?” Nữ đệ tử duy nhất ngơ ngác hỏi.
Còn không đợi Diệp Hàn đáp lại.
Thần Toán tử rơi xuống lôi đài, lập tức tức giận hổn hển đứng lên.
“Ai bảo không được? Nam nhân thì không thể nói không được, xem ta đây.”
Diệp Hàn: “Ờ, cái này......” Không biết vì sao, trong lòng Diệp Hàn cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
“Diệp Hàn, có nắm chắc không?” Liễu Mộ Tuyết bình tĩnh dò hỏi.
“Ừm.”
“Mặc dù hắn trông có vẻ không đáng tin cậy lắm, thế nhưng...” Diệp Hàn lời còn chưa nói hết, trên lôi đài, Thần Toán tử lại làm ra một việc khiến người ta lúng túng muốn độn thổ.
Chỉ thấy Thần Toán tử trong trang phục đạo bào, cứ gặp tu sĩ nào là lại muốn tới đoán mệnh cho người ta, thấy nữ tu sĩ thì lại càng trực tiếp muốn dắt tay người ta để xem tướng tay.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thay Thần Toán tử cảm thấy xấu hổ.
“Ờ...... Coi như ta chưa nói gì.” Diệp Hàn vội vàng đổi giọng, đồng thời một tay che trán, “Ta hối hận rồi, sớm biết vậy ta tự mình lên.”
“Không sao đâu, đã ngươi nói hắn được, vậy ta tin tưởng ngươi.” Liễu Mộ Tuyết mỉm cười.
“Ừm.” Diệp Hàn khẽ gật đầu.
Mà lúc này, trên lôi đài.
Tu sĩ của các đại thế lực cũng đã phát hiện ra tên dở hơi Thần Toán tử này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nở nụ cười lạnh.
“Tên dở hơi này ở đâu ra vậy, chỉ với thực lực này mà cũng muốn tranh đoạt Linh Kỳ với chúng ta, chẳng phải là muốn chết sao?” Một cường giả Thần Linh cảnh giới Chân Tiên tầng chín giễu cợt nói.
Mà Thần Toán tử lúc này vẫn đang lượn lờ giữa đám đông, gặp ai cũng sấn tới đòi đoán mệnh, xem tướng tay cho đối phương.
Về sau, một số tu sĩ nhìn thấy Thần Toán tử liền trực tiếp tránh xa, hoặc là rút vũ khí ra.
Rất nhanh.
Theo sau khi người dự thi của các đại thế lực đã vào sân đầy đủ.
Chỉ thấy Minh Vũ Tiên Đế phất tay, năm mươi lá Linh Kỳ màu vàng óng ngẫu nhiên xuất hiện tại các nơi trên lôi đài lơ lửng.
Lúc này.
Minh Vũ Tiên Đế với vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Vòng thứ nhất cướp cờ chi chiến bắt đầu.”
Ngay khi hiệu lệnh vừa dứt.
Hơn trăm bóng người lập tức bắt đầu di chuyển với tốc độ cao.
Mà lúc này, Thần Toán tử lại tỏ ra không hề hoang mang.
“Này...... Thần Toán tử ngươi mau lên đi chứ, cướp Linh Kỳ đi.” “Ngay trước mặt ngươi mấy mét kia kìa, mau cướp đi chứ.” Mấy người của Phù Diêu thánh địa trên khán đài nhìn mà vô cùng lo lắng.
“Ha ha ha, các ngươi mau nhìn tên đệ tử pha trò của Phù Diêu thánh địa kia kìa, hắn bây giờ còn ung dung lắm.” “Đúng thật này, hắn sợ là có vấn đề về đầu óc rồi, không đi cướp Linh Kỳ mà cứ lượn lờ ở đó làm gì không biết?”
Nhìn đám người đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình.
Khóe miệng Thần Toán tử hơi nhếch lên.
Mà trên khán đài, Diệp Hàn cũng nở một nụ cười kỳ lạ.
Đúng lúc này.
Người đàn ông trung niên mặc kim bào, đầu đội Tử Kim Hoa Quan của Diêu Quang thánh địa đột nhiên đứng bật dậy.
“Ồ, phát hiện ra rồi sao?” Diệp Hàn lộ vẻ mặt xem kịch vui.
“Không ổn, đây là huyễn cảnh.” Theo lời người đàn ông trung niên nói, không ít cường giả trên khán đài cũng dần dần trợn to hai mắt.
“Sư phụ, lai lịch của người này thế nào vậy ạ?” Diệp Hàn liếc nhìn người đàn ông trung niên, hỏi.
“Hắn chính là Diêu Quang Thánh Chủ.” Liễu Mộ Tuyết nghiêm túc giải thích.
“Vậy à...” Diệp Hàn tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.
Lúc này.
Trên lôi đài, không ít đệ tử đã hoàn toàn phản ứng kịp.
“Ngọa Tào, thật đúng là huyễn cảnh.” “Hơn nữa huyễn cảnh này lại còn ảnh hưởng đến cả chúng ta, không đúng, chúng ta đâu phải người trong cuộc, sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta được chứ.” Một cường giả Thần Linh cảnh giới Tiên Đế nhất cảnh lộ vẻ phiền muộn.
Còn Minh Vũ Tiên Đế đang lơ lửng giữa không trung thì nhìn Thần Toán tử trên lôi đài, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Ngay lúc một nén nhang chỉ còn cháy được một phần ba.
Lác đác có tu sĩ phát hiện ra điều không đúng.
“Linh Kỳ ta cướp được sao lại không thấy đâu?” “Ngọa Tào, Linh Kỳ ta vừa cướp được sao lại biến thành quần lót rồi...” “A, ngươi dám trộm đồ lót của lão tử.”
Khi các tu sĩ dần dần tỉnh táo lại, lập tức từng cảnh tượng cực kỳ lúng túng cứ thế diễn ra.
“Không ổn, đây là huyễn cảnh, chúng ta trúng kế rồi.” Nghe một người nói vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Thần Toán tử.
Không vì lý do nào khác, hoàn toàn là vì hiện tại Thần Toán tử quá nổi bật.
Chỉ thấy một mình Thần Toán tử ôm hết tất cả Linh Kỳ trên lôi đài.
“Thần Toán tử này định một mình tiến vào vòng thứ hai hết sao?” “Ác quá đi, trực tiếp đóng gói mang đi hết, một lá Linh Kỳ cũng không chừa lại.” Mấy đệ tử Phù Diêu thánh địa lập tức kích động vô cùng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đông đảo tu sĩ trên lôi đài tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chắc chắn là ngươi giở trò quỷ, ngay từ đầu đã thấy ngươi không bình thường rồi.”
Thần Toán tử tỏ vẻ xấu hổ: “He he, ngại quá, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi.” Nhìn ánh mắt trừng trừng của đám đông, Thần Toán tử không khỏi nuốt nước bọt, “Toi rồi, dùng chiêu này `thâu thiên hoán nhật chi thuật` quả nhiên vẫn là quá sức.”
Nhìn Thần Toán tử ôm một đống lớn Linh Kỳ chết cũng không buông tay, đám người triệt để nổi giận.
“Khốn kiếp, đánh chết hắn.” Hơn trăm bóng người lao thẳng đến tấn công Thần Toán tử.
Nhìn cảnh tượng khủng bố này, Thần Toán tử cũng không dám khinh thường nữa, đành phải ném phần lớn Linh Kỳ ra các hướng khác nhau.
Mà nhìn thấy Linh Kỳ bị ném ra, mọi người nhất thời bỏ mặc Thần Toán tử.
Từng người một đều lao thẳng về phía vị trí của Linh Kỳ.
Nhìn cảnh tượng này, đám người trên khán đài hoàn toàn im lặng: “Người này... chúng ta đã nhìn lầm...”
Trong số những người có mặt ở đây.
Chỉ có Diệp Hàn là biết rõ ý đồ của Thần Toán tử ngay từ đầu.
Bởi vì Diệp Hàn đã phát hiện ra lúc Thần Toán tử lượn lờ giữa mọi người, thật ra chính là đang bố trí thứ gì đó.
Nói là đoán mệnh xem tướng tay cho người ta, nhưng thật ra phần lớn là để bố trí chiêu `thâu thiên hoán nhật` này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hàn cũng không khỏi tỏ vẻ hưng phấn: “Quả nhiên, ta biết ngay tên Thần Toán tử này có chút bản lĩnh mà.”
Rất nhanh.
Thời gian một nén nhang đã hết.
Minh Vũ Tiên Đế vung tay lên, tất cả tu sĩ có Linh Kỳ trên tay đều từ từ tự động bay lên.
“Hít... Vậy mà chỉ có 36 người giành được cờ.” Đám đông hít sâu một hơi.
Các đại thế lực trên khán đài càng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống thế này.
Ngay cả chính Minh Vũ Tiên Đế cũng có chút bất đắc dĩ: “Tên này đúng là một cây gậy quấy phân heo mà, haizz...”
“Tốt, ta tuyên bố, 36 tông môn thánh địa này tiến vào vòng hai.” Minh Vũ Tiên Đế vừa dứt lời.
Những tu sĩ còn lại trên lôi đài thì hoàn toàn sững sờ tại chỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận