Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 268: đống cát lớn nắm đấm
Chương 268: Nắm đấm đống cát lớn
“Thế tử?” “Ha ha, hiện tại thật sự là thứ gì cũng đều có thể trở thành thế tử......” Theo một tiếng giễu cợt vang lên.
Trên yến hội, tất cả mọi người lập tức quay đầu lại.
Tìm nơi phát ra âm thanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một thiếu niên có tướng mạo cực kỳ trẻ tuổi.
“Tê...... Hắn là ai, lại dám nói năng lỗ mãng trước mặt nhiều người của Diệp Gia như vậy, không sợ Diệp Gia nổi trận lôi đình sao.” một người tu sĩ cau mày nói.
“Suỵt, ngươi xem người bên cạnh hắn là ai đi, ngươi sẽ biết ngay, đây chính là thế tử Tiêu gia đấy!” “Không thể nào, thế tử Tiêu gia sao? Xem ra có trò hay để xem rồi.” Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
“Lui ra, không được vô lễ.” Gia chủ Tiêu gia giả vờ tức giận nói, “Diệp huynh, thật là ngại quá, đứa con trai này của ta tính tình quá kiêu căng ngạo mạn, ta nghĩ Diệp huynh sẽ không tức giận đâu nhỉ.” Trong ánh mắt Diệp Vấn Thiên loé lên một tia sát ý, bầu không khí tại đây lập tức trở nên căng thẳng.
Không ít cường giả của các thế lực đều lặng lẽ lùi lại một khoảng cách khá xa, sợ những đại lão này đột nhiên nổi hứng gây ra tai bay vạ gió.
“Ha ha, ta sao lại đi so đo với loại hoàng khẩu tiểu nhi này, chẳng phải sẽ khiến bản tôn mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ sao.” “Nhưng mà......” Lời nói của Diệp Vấn Thiên xoay chuyển.
“Nếu hậu bối Diệp gia ta không cẩn thận làm bị thương đứa con trai bảo bối này của ngươi, thì đến lúc đó Tiêu huynh cũng đừng lấy lớn hiếp nhỏ nhé......” Lời này vừa nói ra, Gia chủ Tiêu gia phá lên cười lớn.
“Không thể nào, thằng bé nhà ta mặc dù tính tình có hơi kiêu ngạo, nhưng nó cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.” “Phải biết rằng sâu kiến làm sao có thể làm tổn thương cây đại thụ che trời được chứ? Các vị đạo hữu, không biết lời nói của bản tôn có đúng không?” Gia chủ Tiêu gia vừa nói, mũi nhọn trong lời nói liền chỉa về phía các thế lực khác tại đây.
Trong nhất thời, các thế lực khác tại đây đều lộ vẻ khó xử.
Phải biết rằng vào lúc này, ai dám thuận theo lời của Gia chủ Tiêu gia, thì chính là tại chỗ đối địch với Diệp gia. Nhưng nếu không thuận theo lời Gia chủ Tiêu gia, thì cũng là không nể mặt đối phương.
Nhưng vào lúc này, các thế lực tại đây đều không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhất thời sắc mặt của mọi người càng thêm xoắn xuýt.
Ngay lúc này.
Diệp Hàn đột nhiên mỉm cười nhìn Gia chủ Tiêu gia nói.
“Ha ha, sâu kiến có lẽ không rung chuyển được đại thụ che trời, nhưng nếu đó là một cây gỗ mục, vậy thì chưa chắc.” Chính vì câu nói này của Diệp Hàn, mọi người tại đây đồng loạt thở phào một hơi.
Gia chủ Tiêu gia cũng biến sắc: “Hừ, bản tôn đang nói chuyện, đâu tới lượt loại tiểu bối như ngươi xen vào.” Diệp Vấn Thiên cười nhạt nhìn Gia chủ Tiêu gia.
“Đây là thế tử Diệp gia của ta, cũng là phó gia chủ Diệp gia, thân phận này đã đủ rồi.” Gia chủ Tiêu gia phất ống tay áo, sắc mặt lạnh đi.
“Sâu kiến chính là sâu kiến, còn vọng tưởng rung chuyển cây cổ thụ, thật buồn cười đến cực điểm.” “Ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết có một loại kiến chuyên ăn gỗ cây sao?” Diệp Hàn cười lạnh nói.
Ngay khoảnh khắc Diệp Hàn vừa dứt lời.
Người trẻ tuổi bên cạnh Gia chủ Tiêu gia đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Hàn.
“Bản công tử vừa mới nói rồi, không phải loại rác rưởi nào cũng có thể làm thế tử.” “Theo ta biết, Diệp gia hình như không có kẻ rác rưởi số một như ngươi thì phải? Vậy rốt cuộc ngươi là con hoang ở đâu ra?” Nghe những lời này, mọi người tại đây không dám thở mạnh một tiếng.
Mà một vài đệ tử Diệp gia lúc này đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt có thể giết người, ước chừng tên người trẻ tuổi kiệt ngạo bất tuần trước mặt này đã chết mấy vạn lần rồi.
Lúc này.
Diệp Hàn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thần sắc cũng vô cùng bình tĩnh.
“Ngươi tên là gì?” Diệp Hàn ôn hòa hỏi.
“Thế tử Tiêu gia, Tiêu Diễm.” Người trẻ tuổi vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Diệp Hàn.
“Ồ......” “Tiêu Diễm đúng không? Lại đây lại đây, biết đây là cái gì không?” Diệp Hàn chậm rãi giơ nắm đấm đặt trước mắt đối phương.
“Sâu kiến chính là sâu kiến, chẳng phải chỉ là một cái nắm đấm thôi sao?” Tiêu Diễm cười nhạo nói.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Có đúng không?” “Để ta nói cho ngươi biết, đây là......” “Nắm đấm đống cát lớn!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc mọi người còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Diệp Hàn đã trực tiếp tung một quyền đánh thẳng vào mặt đối phương.
“Rầm” một tiếng.
Cả người Tiêu Diễm bị đấm lún thẳng vào mặt đất.
Lúc này sắc mặt Diệp Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại chút nào.
Theo nắm đấm của Diệp Hàn không ngừng vung lên.
Cả người Tiêu Diễm hoàn toàn bị đấm lún sâu vào mặt đất, đá vụn bụi đất bay mù trời, kèm theo từng tiếng đấm thấu thịt vang lên, khiến cường giả các thế lực đông đảo tại đây hoàn toàn choáng váng.
“Tên đáng chết, ngươi đây là đánh lén.” Gia chủ Tiêu gia lửa giận ngút trời định ra tay.
Nhưng một bóng người đã trực tiếp chặn trước mặt Gia chủ Tiêu gia.
“Tiêu gia chủ, tiểu bối luận bàn, ngươi ra tay có phải không hợp lẽ lắm không?” Diệp Vấn Thiên cười nhìn đối phương.
Mặt Gia chủ Tiêu gia tức đến muốn điên lên.
“Các ngươi đây là đánh lén, đây đâu phải luận bàn!” Diệp Vấn Thiên mặt vẫn bình tĩnh.
“Chúng ta đánh lén chỗ nào, chẳng phải vừa rồi đã quang minh chính đại hỏi thế tử nhà ngươi đó là cái gì sao?” “Ha ha, đến cả nắm đấm mà cũng không nhận ra, cái này thì trách ai được chứ?”
“Thế tử?” “Ha ha, hiện tại thật sự là thứ gì cũng đều có thể trở thành thế tử......” Theo một tiếng giễu cợt vang lên.
Trên yến hội, tất cả mọi người lập tức quay đầu lại.
Tìm nơi phát ra âm thanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một thiếu niên có tướng mạo cực kỳ trẻ tuổi.
“Tê...... Hắn là ai, lại dám nói năng lỗ mãng trước mặt nhiều người của Diệp Gia như vậy, không sợ Diệp Gia nổi trận lôi đình sao.” một người tu sĩ cau mày nói.
“Suỵt, ngươi xem người bên cạnh hắn là ai đi, ngươi sẽ biết ngay, đây chính là thế tử Tiêu gia đấy!” “Không thể nào, thế tử Tiêu gia sao? Xem ra có trò hay để xem rồi.” Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
“Lui ra, không được vô lễ.” Gia chủ Tiêu gia giả vờ tức giận nói, “Diệp huynh, thật là ngại quá, đứa con trai này của ta tính tình quá kiêu căng ngạo mạn, ta nghĩ Diệp huynh sẽ không tức giận đâu nhỉ.” Trong ánh mắt Diệp Vấn Thiên loé lên một tia sát ý, bầu không khí tại đây lập tức trở nên căng thẳng.
Không ít cường giả của các thế lực đều lặng lẽ lùi lại một khoảng cách khá xa, sợ những đại lão này đột nhiên nổi hứng gây ra tai bay vạ gió.
“Ha ha, ta sao lại đi so đo với loại hoàng khẩu tiểu nhi này, chẳng phải sẽ khiến bản tôn mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ sao.” “Nhưng mà......” Lời nói của Diệp Vấn Thiên xoay chuyển.
“Nếu hậu bối Diệp gia ta không cẩn thận làm bị thương đứa con trai bảo bối này của ngươi, thì đến lúc đó Tiêu huynh cũng đừng lấy lớn hiếp nhỏ nhé......” Lời này vừa nói ra, Gia chủ Tiêu gia phá lên cười lớn.
“Không thể nào, thằng bé nhà ta mặc dù tính tình có hơi kiêu ngạo, nhưng nó cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.” “Phải biết rằng sâu kiến làm sao có thể làm tổn thương cây đại thụ che trời được chứ? Các vị đạo hữu, không biết lời nói của bản tôn có đúng không?” Gia chủ Tiêu gia vừa nói, mũi nhọn trong lời nói liền chỉa về phía các thế lực khác tại đây.
Trong nhất thời, các thế lực khác tại đây đều lộ vẻ khó xử.
Phải biết rằng vào lúc này, ai dám thuận theo lời của Gia chủ Tiêu gia, thì chính là tại chỗ đối địch với Diệp gia. Nhưng nếu không thuận theo lời Gia chủ Tiêu gia, thì cũng là không nể mặt đối phương.
Nhưng vào lúc này, các thế lực tại đây đều không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhất thời sắc mặt của mọi người càng thêm xoắn xuýt.
Ngay lúc này.
Diệp Hàn đột nhiên mỉm cười nhìn Gia chủ Tiêu gia nói.
“Ha ha, sâu kiến có lẽ không rung chuyển được đại thụ che trời, nhưng nếu đó là một cây gỗ mục, vậy thì chưa chắc.” Chính vì câu nói này của Diệp Hàn, mọi người tại đây đồng loạt thở phào một hơi.
Gia chủ Tiêu gia cũng biến sắc: “Hừ, bản tôn đang nói chuyện, đâu tới lượt loại tiểu bối như ngươi xen vào.” Diệp Vấn Thiên cười nhạt nhìn Gia chủ Tiêu gia.
“Đây là thế tử Diệp gia của ta, cũng là phó gia chủ Diệp gia, thân phận này đã đủ rồi.” Gia chủ Tiêu gia phất ống tay áo, sắc mặt lạnh đi.
“Sâu kiến chính là sâu kiến, còn vọng tưởng rung chuyển cây cổ thụ, thật buồn cười đến cực điểm.” “Ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết có một loại kiến chuyên ăn gỗ cây sao?” Diệp Hàn cười lạnh nói.
Ngay khoảnh khắc Diệp Hàn vừa dứt lời.
Người trẻ tuổi bên cạnh Gia chủ Tiêu gia đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Hàn.
“Bản công tử vừa mới nói rồi, không phải loại rác rưởi nào cũng có thể làm thế tử.” “Theo ta biết, Diệp gia hình như không có kẻ rác rưởi số một như ngươi thì phải? Vậy rốt cuộc ngươi là con hoang ở đâu ra?” Nghe những lời này, mọi người tại đây không dám thở mạnh một tiếng.
Mà một vài đệ tử Diệp gia lúc này đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt có thể giết người, ước chừng tên người trẻ tuổi kiệt ngạo bất tuần trước mặt này đã chết mấy vạn lần rồi.
Lúc này.
Diệp Hàn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thần sắc cũng vô cùng bình tĩnh.
“Ngươi tên là gì?” Diệp Hàn ôn hòa hỏi.
“Thế tử Tiêu gia, Tiêu Diễm.” Người trẻ tuổi vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Diệp Hàn.
“Ồ......” “Tiêu Diễm đúng không? Lại đây lại đây, biết đây là cái gì không?” Diệp Hàn chậm rãi giơ nắm đấm đặt trước mắt đối phương.
“Sâu kiến chính là sâu kiến, chẳng phải chỉ là một cái nắm đấm thôi sao?” Tiêu Diễm cười nhạo nói.
Khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
“Có đúng không?” “Để ta nói cho ngươi biết, đây là......” “Nắm đấm đống cát lớn!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc mọi người còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Diệp Hàn đã trực tiếp tung một quyền đánh thẳng vào mặt đối phương.
“Rầm” một tiếng.
Cả người Tiêu Diễm bị đấm lún thẳng vào mặt đất.
Lúc này sắc mặt Diệp Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại chút nào.
Theo nắm đấm của Diệp Hàn không ngừng vung lên.
Cả người Tiêu Diễm hoàn toàn bị đấm lún sâu vào mặt đất, đá vụn bụi đất bay mù trời, kèm theo từng tiếng đấm thấu thịt vang lên, khiến cường giả các thế lực đông đảo tại đây hoàn toàn choáng váng.
“Tên đáng chết, ngươi đây là đánh lén.” Gia chủ Tiêu gia lửa giận ngút trời định ra tay.
Nhưng một bóng người đã trực tiếp chặn trước mặt Gia chủ Tiêu gia.
“Tiêu gia chủ, tiểu bối luận bàn, ngươi ra tay có phải không hợp lẽ lắm không?” Diệp Vấn Thiên cười nhìn đối phương.
Mặt Gia chủ Tiêu gia tức đến muốn điên lên.
“Các ngươi đây là đánh lén, đây đâu phải luận bàn!” Diệp Vấn Thiên mặt vẫn bình tĩnh.
“Chúng ta đánh lén chỗ nào, chẳng phải vừa rồi đã quang minh chính đại hỏi thế tử nhà ngươi đó là cái gì sao?” “Ha ha, đến cả nắm đấm mà cũng không nhận ra, cái này thì trách ai được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận