Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 71: Đánh thức phương pháp

Chương 71: Phương pháp đánh thức
Ngay lúc Diệp Hàn đang suy xét, trên người Nhan Tịch đã bộc phát ra một luồng khí tức khủng bố làm người khác chấn động tâm thần.
“Hừ, tên đáng chết, bản đế bây giờ sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục.” Chỉ thấy sắc mặt Nhan Tịch phát lạnh.
Trong mắt Diệp Hàn liền xuất hiện một đạo lưỡi kiếm màu vàng kim.
“Ngươi đại gia, thật sự hạ tử thủ?” Nhìn xem đòn công kích bất thình lình, trong lòng Diệp Hàn cũng run lên.
Thần Linh chi nhãn lập tức mở ra.
Trong nháy mắt.
Tốc độ của lưỡi kiếm màu vàng kim chém tới, trong mắt Diệp Hàn, bị làm chậm lại một cách vô hạn.
Hơi nghiêng người, lưỡi kiếm màu vàng kim gào thét lướt qua trước mắt Diệp Hàn, chém trúng một ngọn núi ở phía xa.
“Oanh......” Nhìn ngọn núi đột nhiên bị chặt ngang làm đôi, trong mắt tất cả mọi người Hoa Hạ đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trán Diệp Hàn cũng không nhịn được chảy ra mồ hôi.
[ Địa Tiên Cảnh tầng chín...... Thiên Tiên Cảnh tầng chín...... Chân Tiên Cảnh tầng ba......] [ Chân Tiên Cảnh tầng chín...... Huyền Tiên Cảnh tầng một...... Huyền Tiên Cảnh tầng chín......] “Tê......” Thông qua Thần Linh chi nhãn, Diệp Hàn khiếp sợ phát hiện thực lực của Nhan Tịch vậy mà đang tăng lên nhanh chóng với một tốc độ cực kỳ khủng bố.
Đầu óc Diệp Hàn vận chuyển nhanh chóng.
“Đánh? Đó là không có khả năng... Đánh chắc chắn là không đánh lại.” “Chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh thức ý thức của Nhan Tịch.” Diệp Hàn nhíu mày suy nghĩ.
Ngay lúc Diệp Hàn đang suy nghĩ.
Nhan Tịch cũng không dừng tay, ngược lại công kích phát ra càng ngày càng dữ dội, dù cho có Thần Linh chi nhãn phụ trợ, Diệp Hàn cũng càng ngày càng khó tránh né công kích của Nhan Tịch.
Đang lúc Diệp Hàn và Nhan Tịch kịch liệt giao thủ trên bầu trời Thần Đô.
Đám người Hoa Hạ bên trong Thần Đô cũng tỏ vẻ lo lắng.
“Nhan Tịch cô nương đây là làm sao vậy?” “Chẳng lẽ cãi nhau với bệ hạ?” Nhất thời đám người cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chỉ có Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn hai người phát hiện có gì đó không đúng.
“Không đúng, Nhan Tịch cô nương bây giờ dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác, chiêu thức ra tay công kích bệ hạ hoàn toàn là đang hạ tử thủ.” Gia Cát Lượng cau mày nhìn lên không trung.
“Đúng vậy, có điểm không thích hợp, bệ hạ chỉ toàn né tránh, dường như không có ý định ra tay.” Lưu Bá Ôn liếc nhìn Gia Cát Lượng nói.
Hai người nhìn nhau, lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Đúng lúc này.
Trong đầu hai người đột nhiên xuất hiện truyền âm của Diệp Hàn.
“Nhanh nhanh nhanh, giúp trẫm nghĩ cách đi.” “Ý thức của Nhan Tịch bây giờ đã rơi vào ngủ say, Nhan Tịch lúc này là một người khác.” “Nói cho trẫm biết, có biện pháp nào có thể đánh thức ý thức đang ngủ say không?” Nhận được truyền âm của Diệp Hàn, Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn hai người cũng nhíu mày suy nghĩ.
“Bệ hạ, nếu không phải ý thức bị tổn thương dẫn đến rơi vào trạng thái ngủ say, thì còn có thể dùng ngoại lực để đánh thức.” “Nếu là ý thức bị tổn thương, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân ý thức đó tự hồi phục, thông thường quá trình này cực kỳ dài đằng đẵng.” Gia Cát Lượng truyền âm nói.
“Bệ hạ, có lẽ có thể thử để Nhan Tịch cô nương tiếp xúc với đồ vật, khung cảnh, hoặc người quen thuộc, nói không chừng có thể đánh thức ý thức của Nhan Tịch cô nương.” Diệp Hàn đang gian khổ tránh né công kích của Nhan Tịch, nghe được truyền âm của Lưu Bá Ôn, trong mắt đột nhiên loé lên ánh sáng.
“Tiếp xúc khung cảnh quen thuộc, vậy chẳng phải chỉ có Tiên Đạo Viện sao, nhưng Tiên Đạo Viện không được...” Nghĩ đến tổn thương mà Tiên Đạo Viện đã gây ra cho Nhan Tịch, Diệp Hàn lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
“Đồ vật hoặc người quen thuộc, nhưng trẫm biết tìm ở đâu đây?” Nhìn Nhan Tịch cách đó không xa vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, Diệp Hàn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Bệ hạ, Nhan Tịch cô nương dường như khá thân cận với ngài, có lẽ ngài có thể đột phá từ hướng này.” Truyền âm của Lưu Bá Ôn đột nhiên lại xuất hiện trong đầu Diệp Hàn.
“Cái này......” Sau một thoáng chần chờ.
Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, trong lòng dần dần trở nên kiên định, “Vậy thì thử xem sao, lấy ngựa chết làm ngựa sống vậy.” “Nhan Tịch, lần này trẫm vì ngươi mà mạo hiểm lớn như vậy, chờ sự việc kết thúc, ngôi vị Đế Hậu này ngươi không ngồi thì thật có lỗi với trẫm.” Diệp Hàn cắn răng một cái, cả người hóa thành một vệt sáng lao về phía Nhan Tịch.
Nhìn Diệp Hàn đột nhiên tiếp cận với tốc độ cực nhanh, Nhan Tịch hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, không biết sống chết, thử xem một chiêu này của bản đế.” Chỉ thấy Nhan Tịch đang tỏa ra khí thế khủng bố, hai tay kết thành một thủ quyết huyền ảo.
Một trận pháp màu vàng kim cực lớn xuất hiện phía trên đỉnh đầu Diệp Hàn, hơn nữa vô số phù văn huyền ảo không ngừng vận chuyển trên trận pháp.
Nhìn cảnh này, trong lòng Diệp Hàn đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ sinh tử, loại cảm giác này Diệp Hàn chỉ từng có khi đối mặt với Phong Đô Đại Đế.
Nhìn trận pháp trên đỉnh đầu dần dần hoàn thiện.
Diệp Hàn bất đắc dĩ thầm nghĩ trong lòng: “Ngọa Tào, đây là muốn diệt trẫm sao?” “Nhan Tịch, ngươi đây là mưu sát thân phu......” Mà lúc này, mọi người Hoa Hạ bên trong Thần Đô thấy trận pháp kinh khủng này, cũng đều đã phản ứng lại.
“Cái này, cái này... Đây... Chơi thật sao?” “Không thể nào... Ta còn tưởng đây là giận dỗi vu vơ giữa bệ hạ và Nhan Tịch cô nương chứ...” “Giận dỗi vu vơ... Giận dỗi vu vơ nhà ngươi mà không cẩn thận liền khiến ngươi hôi phi yên diệt à?” “Hắc hắc, đây chẳng phải là tình thú sao!” Cuộc trò chuyện của hai tu sĩ Hoa Hạ khiến đông đảo tu sĩ ở gần đó cũng không khỏi tối sầm mặt lại.
Lúc này.
Trận pháp giữa không trung đã hoàn toàn hình thành.
Mà Diệp Hàn vẫn còn cách Nhan Tịch một khoảng.
“Hừ, thử xem một chiêu này của bản đế.” Trong mắt Nhan Tịch không ngừng hiện lên những phù văn thần bí.
“Băng Cực · Phượng Vũ Tàn Lụi.” Tiếng nói Nhan Tịch vừa dứt, vô số lông vũ băng giá vô cùng sắc bén bay lượn đầy trời.
Trong một sát na.
Vùng không gian nơi Diệp Hàn đang đứng hoàn toàn bị lông vũ băng giá đầy trời bao phủ.
“Không ổn rồi, Bất Tử Tiên Đế huyết mạch, mở cho trẫm!” Khi một mảnh lông vũ băng giá sượt qua da, Diệp Hàn lập tức kích hoạt Bất Tử Tiên Đế huyết mạch.
Theo Bất Tử Tiên Đế huyết mạch được kích hoạt, khí thế của Diệp Hàn tăng vọt, tốc độ cũng theo đó tăng vọt.
Dựa vào sự hỗ trợ của Thần Linh chi nhãn, thân ảnh Diệp Hàn né tránh giữa làn lông vũ băng giá bay múa đầy trời.
Cho dù là vậy, chỉ trong mấy hơi thở, trên người Diệp Hàn đã có thêm vô số vết thương.
Nếu không phải nhờ Bất Tử Tiên Đế huyết mạch không ngừng chữa trị thân thể Diệp Hàn, đoán chừng Diệp Hàn đã sớm đầu một nơi thân một nẻo.
“Diệp Hàn, ngươi không tránh khỏi đâu. Dưới chiêu Băng Cực · Phượng Vũ Tàn Lụi này của bản đế, vẫn chưa có ai sống sót được.” Lời này của Nhan Tịch vừa nói ra.
Khóe miệng Diệp Hàn đột nhiên hơi nhếch lên.
“Ai nói trẫm muốn né?” “Cái gì?” Sắc mặt Nhan Tịch kinh hãi.
Đúng lúc này.
Diệp Hàn lắc mình một cái liền xuất hiện sau lưng Nhan Tịch.
“Trẫm chỉ là muốn tiếp cận ngươi thôi.” Diệp Hàn toàn thân đẫm máu, giọng nói có vẻ hơi suy yếu.
“Sao lại thế được?” Nhan Tịch vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Hàn ở sau lưng mình.
Chỉ thấy Diệp Hàn đột nhiên tiến lên một bước, ôm Nhan Tịch vào lòng.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột khiến Nhan Tịch ngây người tại chỗ.
Diệp Hàn mỉm cười.
“Ưm......” Nhan Tịch khẽ rên một tiếng, hai mắt hơi mở, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Thì ra là lúc này.
Diệp Hàn đột nhiên cúi đầu.
Môi của hai người đã hoàn toàn chạm vào nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận