Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 265: thân thế chi mê
Chương 265: Bí ẩn thân thế
“Mẹ của ngươi tên là Diệp Tịch Vân.”
“Trước khi ngươi xuất hiện, mẹ của ngươi, nàng là người xuất sắc nhất và cũng là người có tiềm lực nhất của Diệp Gia ta từ trước đến nay.”
“Ông ngoại của ngươi, cũng chính là Đại Trưởng lão Diệp Gia chúng ta, đã luôn dốc lòng dạy bảo mẹ ngươi. Mẹ ngươi cũng không nhục sứ mệnh, rất nhanh đã tu luyện đến cảnh giới Đạo Tổ.”
Diệp Vấn Thiên nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ thổn thức và hồi tưởng không gì sánh được.
“Vậy tại sao mẫu thân của ta lại xuất hiện ở Thương Linh giới?” Diệp Hàn nhíu chặt lông mày.
Không đợi Diệp Vấn Thiên trả lời, Đại Trưởng lão đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Hừ… Nếu không phải vì Diệp Thiên Hà, Vân Nhi đã không rời khỏi Diệp Gia, cũng sẽ không lưu lạc đến Thương Linh giới.”
Nghe đến đây, Diệp Hàn lập tức hiểu ra trong lòng, chắc chắn bên trong còn có bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Diệp Vấn Thiên lúc này hơi cảm khái lắc đầu.
“Đại Trưởng lão, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của Vân Nhi sao?”
“Năm đó thật ra vấn đề không nằm ở trên người Diệp Thiên Hà, ngươi và ta đều hiểu đạo lý này.”
“Haizz…” Đại Trưởng lão lộ vẻ tang thương khôn xiết.
“Đều là lỗi của ta.”
“Năm đó nếu không phải lão già ta muốn chia rẽ hai người bọn họ, Vân Nhi đã không vì vậy mà rời khỏi Diệp Gia. Ta có lỗi với Diệp Gia, càng có lỗi với Vân Nhi, lão già ta là tội nhân.”
Đại Trưởng lão vừa nói, trên mặt đã đẫm nước mắt.
“Cái này… Sao lại giống tình tiết máu chó… Bổng đả uyên ương thế nhỉ?” Diệp Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn lão giả đang nước mắt nước mũi giàn giụa trước mặt mình, Diệp Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Còn không đợi Diệp Hàn an ủi ông ấy, vẻ mặt Diệp Vấn Thiên đột nhiên lộ ra chút tức giận.
“Đại Trưởng lão, đây không phải lỗi của ngươi, muốn trách thì phải trách Tiêu gia.”
“Năm đó nếu không phải Tiêu gia ngấm ngầm nhúng tay, cũng sẽ không dẫn đến chuyện Vân Nhi rời khỏi Diệp Gia. Đồng thời, vết thương chí mạng trên người ngươi cũng là do Tiêu gia gây ra.”
“Mối thù này nhất định phải báo!”
“Tiêu gia?” Diệp Hàn hơi nhíu mày, “Lại là Tiêu gia sao? Mẫu thân ta rời khỏi Diệp Gia, cả vết thương trước đó trên người ông ngoại, đều liên quan đến Tiêu gia?”
Diệp Vấn Thiên chậm rãi giải thích.
“Phụ thân của ngươi không phải người của Trung Ương Tiên Vực. Mặc dù hắn cũng họ Diệp, nhưng hắn lại đến từ thế giới bên ngoài Trung Ương Tiên Vực.”
“Năm đó tu vi của phụ thân ngươi chỉ vừa mới bước vào Đế Cảnh, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp lại đi cùng với mẫu thân ngươi. Ông ngoại ngươi sau khi biết chuyện tự nhiên là không vừa mắt hắn, cho nên đã muốn chia rẽ hai người…”
“Về sau mẫu thân ngươi làm thế nào cũng không chịu, mà ông ngoại ngươi trước nay vốn vô cùng yêu thương mẫu thân ngươi, nên tự nhiên cũng mềm lòng. Đáng tiếc Tiêu gia kia lại ngáng chân giữa đường… Sau đó nữa dẫn đến mẫu thân ngươi và gia tộc nảy sinh chút hiểu lầm, nên trong cơn tức giận đã rời khỏi Diệp Gia.”
“Mà lúc đó ông ngoại ngươi lại đang bế quan. Sau khi xuất quan, việc đầu tiên là đi tìm Tiêu gia gây sự, không ngờ Tiêu gia lại mai phục ông ngoại ngươi. Vết thương khó chữa trên người ông ngoại ngươi trước đó chính là do lúc đó mà có.”
Theo lời giải thích của Diệp Vấn Thiên.
Diệp Hàn cuối cùng cũng hoàn toàn thông suốt mọi chuyện.
“Lão đại, hóa ra phụ thân ngươi tán gái lợi hại như vậy à.”
“Vừa mới bước vào Đế Cảnh đã dám cua cường giả Đạo Tổ cảnh, thật là tấm gương cho chúng ta.”
Long Ngạo Thiên nói xong, trên mặt còn lộ vẻ ngưỡng mộ.
Nhìn Long Ngạo Thiên bên cạnh, Diệp Hàn cực kỳ bất đắc dĩ ôm mặt.
Nhìn biểu cảm của Diệp Hàn, Long Ngạo Thiên vẻ mặt mờ mịt gãi đầu: “Lão đại, biểu cảm này của ngươi là có ý gì?”
Không đợi Diệp Hàn có phản ứng gì, Long Ngạo Thiên đột nhiên bị một quyền đánh bay ra ngoài.
“Ngọa tào… Bản Long phi… bay…”
Nhìn Long Ngạo Thiên hóa thành một vệt sáng bị đánh bay đi trước mặt mình, Diệp Hàn thật sự cạn lời.
“Rồng ngu…”
Nhìn Đại Trưởng lão mặt không cảm xúc thu nắm đấm về, Diệp Hàn xấu hổ cười gượng.
“Cháu ngoại ngoan à, ngươi nói mẫu thân ngươi cũng đến Trung Ương Tiên Vực rồi sao?” Đại Trưởng lão mỉm cười nhìn Diệp Hàn.
“Đúng vậy, bọn họ hẳn là đã đến Trung Ương Tiên Vực này trước ta.” Diệp Hàn chậm rãi nói.
“Vân Nhi đã về, tại sao lại không đến gặp ta trước tiên chứ…”
“Chẳng lẽ vẫn còn giận lão già ta sao…”
Đại Trưởng lão nói với vẻ mặt nôn nóng.
“Không cần quá lo lắng, gia tộc sẽ lập tức phái người đi dò la tin tức.” Diệp Vấn Thiên nói xong liền sắp xếp ngay.
“Không đúng lắm… Nếu phụ thân và mẫu thân thật sự đã đến Trung Ương Tiên Vực, hẳn là sẽ đến gặp ông ngoại chứ, lẽ nào có điều gì khó nói sao…”
“Phụ thân sau khi biết ta đến Trung Ương Tiên Vực, đáng lẽ cũng sẽ đến gặp ta trước tiên chứ, nhưng tại sao phụ thân lại không hề xuất hiện…”
Diệp Hàn cau mày.
“Mẹ của ngươi tên là Diệp Tịch Vân.”
“Trước khi ngươi xuất hiện, mẹ của ngươi, nàng là người xuất sắc nhất và cũng là người có tiềm lực nhất của Diệp Gia ta từ trước đến nay.”
“Ông ngoại của ngươi, cũng chính là Đại Trưởng lão Diệp Gia chúng ta, đã luôn dốc lòng dạy bảo mẹ ngươi. Mẹ ngươi cũng không nhục sứ mệnh, rất nhanh đã tu luyện đến cảnh giới Đạo Tổ.”
Diệp Vấn Thiên nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ thổn thức và hồi tưởng không gì sánh được.
“Vậy tại sao mẫu thân của ta lại xuất hiện ở Thương Linh giới?” Diệp Hàn nhíu chặt lông mày.
Không đợi Diệp Vấn Thiên trả lời, Đại Trưởng lão đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Hừ… Nếu không phải vì Diệp Thiên Hà, Vân Nhi đã không rời khỏi Diệp Gia, cũng sẽ không lưu lạc đến Thương Linh giới.”
Nghe đến đây, Diệp Hàn lập tức hiểu ra trong lòng, chắc chắn bên trong còn có bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Diệp Vấn Thiên lúc này hơi cảm khái lắc đầu.
“Đại Trưởng lão, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của Vân Nhi sao?”
“Năm đó thật ra vấn đề không nằm ở trên người Diệp Thiên Hà, ngươi và ta đều hiểu đạo lý này.”
“Haizz…” Đại Trưởng lão lộ vẻ tang thương khôn xiết.
“Đều là lỗi của ta.”
“Năm đó nếu không phải lão già ta muốn chia rẽ hai người bọn họ, Vân Nhi đã không vì vậy mà rời khỏi Diệp Gia. Ta có lỗi với Diệp Gia, càng có lỗi với Vân Nhi, lão già ta là tội nhân.”
Đại Trưởng lão vừa nói, trên mặt đã đẫm nước mắt.
“Cái này… Sao lại giống tình tiết máu chó… Bổng đả uyên ương thế nhỉ?” Diệp Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn lão giả đang nước mắt nước mũi giàn giụa trước mặt mình, Diệp Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Còn không đợi Diệp Hàn an ủi ông ấy, vẻ mặt Diệp Vấn Thiên đột nhiên lộ ra chút tức giận.
“Đại Trưởng lão, đây không phải lỗi của ngươi, muốn trách thì phải trách Tiêu gia.”
“Năm đó nếu không phải Tiêu gia ngấm ngầm nhúng tay, cũng sẽ không dẫn đến chuyện Vân Nhi rời khỏi Diệp Gia. Đồng thời, vết thương chí mạng trên người ngươi cũng là do Tiêu gia gây ra.”
“Mối thù này nhất định phải báo!”
“Tiêu gia?” Diệp Hàn hơi nhíu mày, “Lại là Tiêu gia sao? Mẫu thân ta rời khỏi Diệp Gia, cả vết thương trước đó trên người ông ngoại, đều liên quan đến Tiêu gia?”
Diệp Vấn Thiên chậm rãi giải thích.
“Phụ thân của ngươi không phải người của Trung Ương Tiên Vực. Mặc dù hắn cũng họ Diệp, nhưng hắn lại đến từ thế giới bên ngoài Trung Ương Tiên Vực.”
“Năm đó tu vi của phụ thân ngươi chỉ vừa mới bước vào Đế Cảnh, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp lại đi cùng với mẫu thân ngươi. Ông ngoại ngươi sau khi biết chuyện tự nhiên là không vừa mắt hắn, cho nên đã muốn chia rẽ hai người…”
“Về sau mẫu thân ngươi làm thế nào cũng không chịu, mà ông ngoại ngươi trước nay vốn vô cùng yêu thương mẫu thân ngươi, nên tự nhiên cũng mềm lòng. Đáng tiếc Tiêu gia kia lại ngáng chân giữa đường… Sau đó nữa dẫn đến mẫu thân ngươi và gia tộc nảy sinh chút hiểu lầm, nên trong cơn tức giận đã rời khỏi Diệp Gia.”
“Mà lúc đó ông ngoại ngươi lại đang bế quan. Sau khi xuất quan, việc đầu tiên là đi tìm Tiêu gia gây sự, không ngờ Tiêu gia lại mai phục ông ngoại ngươi. Vết thương khó chữa trên người ông ngoại ngươi trước đó chính là do lúc đó mà có.”
Theo lời giải thích của Diệp Vấn Thiên.
Diệp Hàn cuối cùng cũng hoàn toàn thông suốt mọi chuyện.
“Lão đại, hóa ra phụ thân ngươi tán gái lợi hại như vậy à.”
“Vừa mới bước vào Đế Cảnh đã dám cua cường giả Đạo Tổ cảnh, thật là tấm gương cho chúng ta.”
Long Ngạo Thiên nói xong, trên mặt còn lộ vẻ ngưỡng mộ.
Nhìn Long Ngạo Thiên bên cạnh, Diệp Hàn cực kỳ bất đắc dĩ ôm mặt.
Nhìn biểu cảm của Diệp Hàn, Long Ngạo Thiên vẻ mặt mờ mịt gãi đầu: “Lão đại, biểu cảm này của ngươi là có ý gì?”
Không đợi Diệp Hàn có phản ứng gì, Long Ngạo Thiên đột nhiên bị một quyền đánh bay ra ngoài.
“Ngọa tào… Bản Long phi… bay…”
Nhìn Long Ngạo Thiên hóa thành một vệt sáng bị đánh bay đi trước mặt mình, Diệp Hàn thật sự cạn lời.
“Rồng ngu…”
Nhìn Đại Trưởng lão mặt không cảm xúc thu nắm đấm về, Diệp Hàn xấu hổ cười gượng.
“Cháu ngoại ngoan à, ngươi nói mẫu thân ngươi cũng đến Trung Ương Tiên Vực rồi sao?” Đại Trưởng lão mỉm cười nhìn Diệp Hàn.
“Đúng vậy, bọn họ hẳn là đã đến Trung Ương Tiên Vực này trước ta.” Diệp Hàn chậm rãi nói.
“Vân Nhi đã về, tại sao lại không đến gặp ta trước tiên chứ…”
“Chẳng lẽ vẫn còn giận lão già ta sao…”
Đại Trưởng lão nói với vẻ mặt nôn nóng.
“Không cần quá lo lắng, gia tộc sẽ lập tức phái người đi dò la tin tức.” Diệp Vấn Thiên nói xong liền sắp xếp ngay.
“Không đúng lắm… Nếu phụ thân và mẫu thân thật sự đã đến Trung Ương Tiên Vực, hẳn là sẽ đến gặp ông ngoại chứ, lẽ nào có điều gì khó nói sao…”
“Phụ thân sau khi biết ta đến Trung Ương Tiên Vực, đáng lẽ cũng sẽ đến gặp ta trước tiên chứ, nhưng tại sao phụ thân lại không hề xuất hiện…”
Diệp Hàn cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận