Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 64: Song trọng nghiền ép
Chương 64: Nghiền ép song trọng
“Nhất định phải thực hiện nghiền ép song trọng cả về tinh thần lẫn thể xác sao? Việc này ngược lại có chút độ khó…” Nhìn nội dung nhiệm vụ hệ thống vừa ban bố, Diệp Hàn cau mày suy nghĩ.
Lúc này, Diệp Hàn phát hiện ánh mắt tham lam của thiếu niên mặc áo gấm đang nhìn Nhan Tịch, trong đầu Diệp Hàn đột nhiên thông suốt.
Chỉ thấy Diệp Hàn mỉm cười, rồi quay người đi tới trước mặt Nhan Tịch.
Dưới ánh mắt khó hiểu của thiếu niên mặc áo gấm.
Diệp Hàn đột nhiên đưa tay ôm lấy bờ eo thon của Nhan Tịch.
Mà Nhan Tịch nhìn thấy cảnh bất thình lình này, nhất là khi đại thủ của Diệp Hàn chạm vào mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
Có lẽ chính Nhan Tịch cũng không phát hiện ra, bản thân nàng vốn có sắc mặt băng lãnh như muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm, nhưng một khi đối mặt với Diệp Hàn, lại thường xuyên xấu hổ đỏ mặt.
Trong khoảnh khắc ôm lấy Nhan Tịch, dù cách lớp áo, nhưng Diệp Hàn vẫn cảm nhận rõ ràng xúc cảm trơn mềm truyền đến từ đầu ngón tay.
Lúc này, đông đảo tu sĩ Hoa Hạ ở Thần Đô vẫn luôn quan sát tình hình bên này cũng hơi há hốc miệng.
Mà Gia Cát Lượng và những người khác, trên mặt càng lộ ra một tia cười nhẹ.
Chỉ có thiếu niên mặc áo gấm, sắc mặt lúc này đã có chút khó coi.
Chỉ thấy tay của thiếu niên mặc áo gấm đã siết chặt thành nắm đấm.
“Tên khốn đáng chết, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người nàng ngay.” “Nàng là của ta!” Nhưng Diệp Hàn dường như không hề nghe thấy tiếng gầm thét của thiếu niên mặc áo gấm.
Bởi vì vừa rồi, trong khoảnh khắc Diệp Hàn và Nhan Tịch bốn mắt nhìn nhau, trái tim đang rộn ràng của Diệp Hàn lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
Chẳng biết tại sao.
Diệp Hàn phát hiện lúc này chính mình lại hiếm khi trở nên căng thẳng.
Thậm chí Diệp Hàn có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.
Cứ như vậy.
Diệp Hàn cứ như vậy ôm Nhan Tịch, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hề có một lời nói nào.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, tất cả dường như diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông, Diệp Hàn không kiềm chế được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận tinh xảo của Nhan Tịch.
Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người chứng kiến đều nín thở.
...
Mà thiếu niên mặc áo gấm đứng cách Diệp Hàn không xa, sắc mặt đã hoàn toàn méo mó, nộ khí trên người gần như ngưng tụ lại thành thực chất.
“Hôm nay, ta nhất định sẽ giết ngươi để hả mối hận trong lòng!” Lời vừa dứt.
Thiếu niên mặc áo gấm liền vung về phía Diệp Hàn hai đạo Linh Nhận.
Cũng chính vào lúc này.
Trên môi Diệp Hàn đột nhiên truyền đến cảm giác nhói đau.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Diệp Hàn, Nhan Tịch hung hăng đẩy Diệp Hàn ra.
Nhìn Nhan Tịch đột nhiên đẩy mình ra.
Diệp Hàn hơi sững sờ.
Mà lúc này, ánh mắt Nhan Tịch đột nhiên như biến thành người khác, ánh mắt lạnh như băng khiến người nhìn vào cũng thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Phù Dao Nữ Đế?” Diệp Hàn đột nhiên ý thức được, người vừa tiếp xúc thân mật với mình là bản thân Nhan Tịch, còn người đang trừng mắt với mình bây giờ lại là Phù Dao Nữ Đế.
Nhìn Nhan Tịch trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ, Diệp Hàn cũng vô cùng buồn bực.
Đúng lúc này.
Hai đạo Linh Nhận do thiếu niên mặc áo gấm bắn ra gào thét lướt qua trước mặt Diệp Hàn.
Nhìn thiếu niên mặc áo gấm ra tay vào lúc này, sắc mặt Diệp Hàn kịch biến, lửa giận trong lòng triệt để bùng phát.
“Đi bà ngươi cái chân, lại dám phá hỏng chuyện tốt của trẫm.” “Hôm nay trẫm không đem ngươi áp chế thành tro cho dương, trẫm cũng không phải là nam nhân.” “Hừ, vậy thì đến đánh đi, ta ngược lại muốn xem, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Thiếu niên mặc áo gấm đưa tay nhẹ nhàng nắm vào hư không, một thanh Long Văn Trường kiếm màu trắng bạc xuất hiện từ hư không.
“Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Cổ Phàm.” Lời của thiếu niên mặc áo gấm vừa dứt.
Thông qua phản hồi từ Thần Linh chi nhãn, Diệp Hàn cũng biết được tu vi thực lực của đối phương.
【 Nhân vật: Cổ Phàm 】 【 Thân phận: Tiểu Thái tử Thiên Bảo thương hội 】 【 Tu vi: Địa Tiên Cảnh tầng tám 】 【 Vũ khí: Long Văn Hàn kiếm (Trung Phẩm Thánh Khí) 】 【 Thể chất: Tụ Linh Thánh Thể (Mỗi giờ mỗi khắc tự động hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ tu luyện gấp mấy chục lần người thường.) 】 【 Tiềm lực: Thượng Đẳng. 】 【 Trạng thái: Đang cháy trong lửa giận 】 “Thiên Bảo thương hội, chính là thương hội của các ngươi đã chiếm cứ Cửu Vực mười tám châu trong thời gian ngắn?” Diệp Hàn nghi ngờ nhìn đối phương.
Cổ Phàm kiêu ngạo nhìn Diệp Hàn nói, “Không sai, Thiên Bảo thương hội chúng ta là đến từ Vực Ngoại chi địa đấy.” “Trẫm không quan tâm ngươi đến từ đâu, trẫm tuyên bố một chuyện.” “Kể từ hôm nay, Thiên Bảo thương hội các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.” “Và tương lai, Hoa Hạ thương hội sẽ là thương hội duy nhất trên toàn bộ Thiên Khiển Đại Lục.” Lời Diệp Hàn vừa dứt.
Cổ Phàm dùng một thái độ ngang ngược càn rỡ nhìn Diệp Hàn.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng xứng sao?” “Thiên Bảo thương hội chúng ta, ngay cả ở Vực Ngoại chi địa cũng chiếm được một chỗ cắm dùi, các ngươi tính là cái thá gì.” Lời này của Cổ Phàm vừa nói ra, lửa giận trong lòng Diệp Hàn liền bùng lên dữ dội.
“Sao trẫm lại nghĩ đến việc phí lời với ngươi ở đây nhỉ?” “Hừ, quỳ xuống cho trẫm!” Sau tiếng hừ lạnh của Diệp Hàn, khí tức trên người hắn ầm vang bộc phát, huyết mạch Bất Tử Tiên Đế cũng được Diệp Hàn kích hoạt trong nháy mắt.
Chỉ trong một sát na, khí tức của Diệp Hàn trực tiếp nghiền ép tới.
Cổ Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng, lập tức bị một lực lượng khổng lồ trấn áp, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
“Bành” một tiếng.
Thiếu niên mặc áo gấm vừa mới còn ngang ngược càn rỡ, hai chân lập tức gãy gập, quỳ rạp thật sâu xuống đất.
“Sao có thể?” Với thần sắc đờ đẫn, Cổ Phàm mặt đầy hoảng sợ nhìn Diệp Hàn đang ở giữa không trung.
Diệp Hàn phủi bụi trên người, vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt nhìn Cổ Phàm đang sợ hãi tột độ.
“Trên địa bàn của trẫm, Thần Ma cũng phải cúi đầu xưng thần.” “Ha ha, ngươi lại thật sự xem mình là nhân vật gì đó sao?”
“Nhất định phải thực hiện nghiền ép song trọng cả về tinh thần lẫn thể xác sao? Việc này ngược lại có chút độ khó…” Nhìn nội dung nhiệm vụ hệ thống vừa ban bố, Diệp Hàn cau mày suy nghĩ.
Lúc này, Diệp Hàn phát hiện ánh mắt tham lam của thiếu niên mặc áo gấm đang nhìn Nhan Tịch, trong đầu Diệp Hàn đột nhiên thông suốt.
Chỉ thấy Diệp Hàn mỉm cười, rồi quay người đi tới trước mặt Nhan Tịch.
Dưới ánh mắt khó hiểu của thiếu niên mặc áo gấm.
Diệp Hàn đột nhiên đưa tay ôm lấy bờ eo thon của Nhan Tịch.
Mà Nhan Tịch nhìn thấy cảnh bất thình lình này, nhất là khi đại thủ của Diệp Hàn chạm vào mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
Có lẽ chính Nhan Tịch cũng không phát hiện ra, bản thân nàng vốn có sắc mặt băng lãnh như muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm, nhưng một khi đối mặt với Diệp Hàn, lại thường xuyên xấu hổ đỏ mặt.
Trong khoảnh khắc ôm lấy Nhan Tịch, dù cách lớp áo, nhưng Diệp Hàn vẫn cảm nhận rõ ràng xúc cảm trơn mềm truyền đến từ đầu ngón tay.
Lúc này, đông đảo tu sĩ Hoa Hạ ở Thần Đô vẫn luôn quan sát tình hình bên này cũng hơi há hốc miệng.
Mà Gia Cát Lượng và những người khác, trên mặt càng lộ ra một tia cười nhẹ.
Chỉ có thiếu niên mặc áo gấm, sắc mặt lúc này đã có chút khó coi.
Chỉ thấy tay của thiếu niên mặc áo gấm đã siết chặt thành nắm đấm.
“Tên khốn đáng chết, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người nàng ngay.” “Nàng là của ta!” Nhưng Diệp Hàn dường như không hề nghe thấy tiếng gầm thét của thiếu niên mặc áo gấm.
Bởi vì vừa rồi, trong khoảnh khắc Diệp Hàn và Nhan Tịch bốn mắt nhìn nhau, trái tim đang rộn ràng của Diệp Hàn lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
Chẳng biết tại sao.
Diệp Hàn phát hiện lúc này chính mình lại hiếm khi trở nên căng thẳng.
Thậm chí Diệp Hàn có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.
Cứ như vậy.
Diệp Hàn cứ như vậy ôm Nhan Tịch, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hề có một lời nói nào.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, tất cả dường như diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông, Diệp Hàn không kiềm chế được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận tinh xảo của Nhan Tịch.
Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người chứng kiến đều nín thở.
...
Mà thiếu niên mặc áo gấm đứng cách Diệp Hàn không xa, sắc mặt đã hoàn toàn méo mó, nộ khí trên người gần như ngưng tụ lại thành thực chất.
“Hôm nay, ta nhất định sẽ giết ngươi để hả mối hận trong lòng!” Lời vừa dứt.
Thiếu niên mặc áo gấm liền vung về phía Diệp Hàn hai đạo Linh Nhận.
Cũng chính vào lúc này.
Trên môi Diệp Hàn đột nhiên truyền đến cảm giác nhói đau.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Diệp Hàn, Nhan Tịch hung hăng đẩy Diệp Hàn ra.
Nhìn Nhan Tịch đột nhiên đẩy mình ra.
Diệp Hàn hơi sững sờ.
Mà lúc này, ánh mắt Nhan Tịch đột nhiên như biến thành người khác, ánh mắt lạnh như băng khiến người nhìn vào cũng thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Phù Dao Nữ Đế?” Diệp Hàn đột nhiên ý thức được, người vừa tiếp xúc thân mật với mình là bản thân Nhan Tịch, còn người đang trừng mắt với mình bây giờ lại là Phù Dao Nữ Đế.
Nhìn Nhan Tịch trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ, Diệp Hàn cũng vô cùng buồn bực.
Đúng lúc này.
Hai đạo Linh Nhận do thiếu niên mặc áo gấm bắn ra gào thét lướt qua trước mặt Diệp Hàn.
Nhìn thiếu niên mặc áo gấm ra tay vào lúc này, sắc mặt Diệp Hàn kịch biến, lửa giận trong lòng triệt để bùng phát.
“Đi bà ngươi cái chân, lại dám phá hỏng chuyện tốt của trẫm.” “Hôm nay trẫm không đem ngươi áp chế thành tro cho dương, trẫm cũng không phải là nam nhân.” “Hừ, vậy thì đến đánh đi, ta ngược lại muốn xem, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Thiếu niên mặc áo gấm đưa tay nhẹ nhàng nắm vào hư không, một thanh Long Văn Trường kiếm màu trắng bạc xuất hiện từ hư không.
“Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Cổ Phàm.” Lời của thiếu niên mặc áo gấm vừa dứt.
Thông qua phản hồi từ Thần Linh chi nhãn, Diệp Hàn cũng biết được tu vi thực lực của đối phương.
【 Nhân vật: Cổ Phàm 】 【 Thân phận: Tiểu Thái tử Thiên Bảo thương hội 】 【 Tu vi: Địa Tiên Cảnh tầng tám 】 【 Vũ khí: Long Văn Hàn kiếm (Trung Phẩm Thánh Khí) 】 【 Thể chất: Tụ Linh Thánh Thể (Mỗi giờ mỗi khắc tự động hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ tu luyện gấp mấy chục lần người thường.) 】 【 Tiềm lực: Thượng Đẳng. 】 【 Trạng thái: Đang cháy trong lửa giận 】 “Thiên Bảo thương hội, chính là thương hội của các ngươi đã chiếm cứ Cửu Vực mười tám châu trong thời gian ngắn?” Diệp Hàn nghi ngờ nhìn đối phương.
Cổ Phàm kiêu ngạo nhìn Diệp Hàn nói, “Không sai, Thiên Bảo thương hội chúng ta là đến từ Vực Ngoại chi địa đấy.” “Trẫm không quan tâm ngươi đến từ đâu, trẫm tuyên bố một chuyện.” “Kể từ hôm nay, Thiên Bảo thương hội các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.” “Và tương lai, Hoa Hạ thương hội sẽ là thương hội duy nhất trên toàn bộ Thiên Khiển Đại Lục.” Lời Diệp Hàn vừa dứt.
Cổ Phàm dùng một thái độ ngang ngược càn rỡ nhìn Diệp Hàn.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng xứng sao?” “Thiên Bảo thương hội chúng ta, ngay cả ở Vực Ngoại chi địa cũng chiếm được một chỗ cắm dùi, các ngươi tính là cái thá gì.” Lời này của Cổ Phàm vừa nói ra, lửa giận trong lòng Diệp Hàn liền bùng lên dữ dội.
“Sao trẫm lại nghĩ đến việc phí lời với ngươi ở đây nhỉ?” “Hừ, quỳ xuống cho trẫm!” Sau tiếng hừ lạnh của Diệp Hàn, khí tức trên người hắn ầm vang bộc phát, huyết mạch Bất Tử Tiên Đế cũng được Diệp Hàn kích hoạt trong nháy mắt.
Chỉ trong một sát na, khí tức của Diệp Hàn trực tiếp nghiền ép tới.
Cổ Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng, lập tức bị một lực lượng khổng lồ trấn áp, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
“Bành” một tiếng.
Thiếu niên mặc áo gấm vừa mới còn ngang ngược càn rỡ, hai chân lập tức gãy gập, quỳ rạp thật sâu xuống đất.
“Sao có thể?” Với thần sắc đờ đẫn, Cổ Phàm mặt đầy hoảng sợ nhìn Diệp Hàn đang ở giữa không trung.
Diệp Hàn phủi bụi trên người, vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt nhìn Cổ Phàm đang sợ hãi tột độ.
“Trên địa bàn của trẫm, Thần Ma cũng phải cúi đầu xưng thần.” “Ha ha, ngươi lại thật sự xem mình là nhân vật gì đó sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận