Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 206: Tư Đồ thế gia người tới
Chương 206: Người của Tư Đồ thế gia đến
[Ding, nhiệm vụ hệ thống 'Văn Võ Song Tuyệt, Tuyệt Thế Thiên Kiêu' hoàn thành! Nhiệm vụ cấp phổ thông, ban thưởng: Thần Linh Chi Nhãn thăng cấp!]
Nhìn thông báo hệ thống hiện lên trong đầu, Diệp Hàn phấn chấn không thôi.
Đúng lúc này.
Một tiếng tim đập rõ ràng truyền vào tai mọi người.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Thời gian dường như ngừng lại, tất cả mọi người đều dừng tại chỗ, không hề động đậy.
“Phù phù.” Đột nhiên.
Lại là một tiếng tim đập nữa.
Lần này, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
“Ngọa Tào!” “Thi thể kia thật sự có nhịp tim!” Đám người trợn to hai mắt nhìn.
Trong nháy mắt, đám người vốn đang vây quanh Thần Thi liền cấp tốc lùi lại phía sau.
“Các ngươi mau nhìn, dưới lớp da của thi thể kia có phải là có huyết dịch đang lưu động không?” Theo một tu sĩ chỉ ra, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú sang.
Quả nhiên.
Dưới sự quan sát cẩn thận, tất cả mọi người đều phát hiện dưới lớp da của thi thể bên trong tinh thể vậy mà thật sự có huyết dịch đang lưu động.
Đồng thời, điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là đám người có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ lưu động của huyết dịch dưới lớp da thi thể kia đang ngày càng nhanh.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Hàn cũng không kìm được mà lùi lại mấy bước.
Phải biết rằng, một vị Vĩnh Hằng cảnh Tiên Đế không rõ lai lịch đột nhiên sống lại, một khi nổi điên, e rằng không ai tại hiện trường có thể ngăn cản được.
Đương nhiên, Diệp Hàn dù cũng có át chủ bài, nhưng hắn cũng không dám lấy thân thử hiểm.
“Tiểu... Tiểu hữu, thứ ngươi giải ra không phải Thần Thi, đây là một vị Thần Linh Thượng Cổ đang ngủ say đó!” Lão giả của đổ thạch hiệp hội kia vẻ mặt hưng phấn nhìn Diệp Hàn.
Theo lời lão giả vừa dứt, mọi người thấy Thần Thi bên trong tinh thể dù có dấu hiệu hồi phục nhưng lại chưa thật sự sống lại.
Trong nhất thời, đám người vốn đã lùi lại cũng lại một lần nữa xông tới.
“Chậc chậc chậc, tu sĩ thời đại Thượng Cổ bị nhốt bên trong khối tinh thể thần bí này mà vẫn có thể sống sót, giá trị trong đó quá lớn.” “Đúng vậy, sau ngày hôm nay, Nam Vực chúng ta cũng sẽ nổi danh rồi, đổ thạch giải ra được một tu sĩ Thượng Cổ còn sống, chậc chậc chậc...” Nghe những lời bàn tán của đám người, Diệp Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Mấy người này đúng là không sợ chết mà, vậy mà còn dám tiến lại gần.”
Đúng lúc này.
Không gian bốn phía đột nhiên cùng lúc dao động.
Đám người cùng nhau ngẩng đầu.
Chỉ thấy hơn mười bóng người xé rách không gian hiện thân.
Diệp Hàn nheo mắt lại.
“Vậy mà tất cả đều là Tiên Đế Cảnh.” Nhìn người dẫn đầu, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên: “Đây không phải Tư Đồ Thế tử sao? Vừa mới cụp đuôi chạy mất dạng, bây giờ còn dám tới à?”
Tư Đồ Mạt gương mặt dữ tợn nói: “Diệp Hàn, bản thế tử đã nói rồi, lần gặp mặt sau sẽ là tử kỳ của ngươi. Bây giờ lại đây cầu xin bản thế tử tha thứ, bản thế tử có thể cho ngươi chọn một kiểu chết thống khoái một chút.” Diệp Hàn mặt không đổi sắc, cười nhạo nói: “Chỉ bằng ngươi? Hay là bằng đám tu sĩ Tiên Đế Cảnh phía sau ngươi?”
Lúc này.
Một vị trung niên bên cạnh Tư Đồ Mạt mặt không đổi sắc nhìn Diệp Hàn.
“Chỉ là tu vi Kim Tiên Cảnh mà cũng dám đối địch với Tư Đồ thế gia ta sao?” “Tiểu tử, ngươi chắc không phải người Nam Vực nhỉ? Người Nam Vực ai mà không biết Tư Đồ thế gia ta.” Nghe người trung niên mở lời, Diệp Hàn thuận miệng đáp: “Ha ha, Tư Đồ thế gia? Thế gia mèo chó nào vậy, chưa nghe nói bao giờ.”
Người trung niên cười cười.
“Tiểu tử tốt, lá gan cũng không tệ.” “Ta chính là Tư Đồ Hồng, gia chủ của Tư Đồ thế gia. Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi, ngươi chắc chắn không thấy được mặt trời ngày mai.” “Phụ thân, không cần nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp phế hắn đi.” Tư Đồ Mạt âm trầm nói.
Lúc này.
Yêu Yêu tiên tử đột nhiên đứng chắn trước người Diệp Hàn.
“Tư Đồ gia chủ, Tư Đồ Mạt chẳng qua chỉ thua trong tỷ thí, vậy mà lại muốn lấy mạng người ta, có phải là quá đáng lắm không...” Lời Yêu Yêu tiên tử còn chưa nói hết, Diệp Hàn đã ngắt lời nàng.
“Ha ha, ngươi nghĩ bọn họ đơn thuần chỉ vì muốn giết ta thôi sao?” Yêu Yêu tiên tử hơi nhíu mày.
“Bọn họ đến đây là vì Thần Thi.” Diệp Hàn lộ ra nụ cười quỷ dị, “Các ngươi nói xem bản công tử nói có đúng không?” Tư Đồ Mạt im lặng không nói, còn người dẫn đầu là Tư Đồ Hồng thì nhìn Diệp Hàn cười cười: “Ha ha, phải thì thế nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều âm thầm lắc đầu.
Đối với sự bá đạo như vậy của Tư Đồ thế gia, mọi người ở đây cũng cực kỳ không thích.
“Tư Đồ gia chủ, người hành xử như vậy có phải là quá bá đạo rồi không?” Hội trưởng Đan Dược Hiệp Hội sắc mặt không tự nhiên nói.
Mà hội trưởng của đổ thạch hiệp hội bên cạnh cũng đứng dậy: “Hồng Gia Chủ, các ngươi làm việc như vậy là cho rằng mình đã mạnh đến mức không ai trong toàn bộ Nam Vực có thể địch lại sao?”
Tư Đồ Hồng mặt không đổi sắc liếc nhìn đám người.
“Ha ha, chẳng lẽ Tư Đồ thế gia chúng ta không phải là thế lực mạnh nhất Nam Vực sao?” Nhìn Tư Đồ Hồng kiêu ngạo như vậy, mọi người ở đây tuy giận nhưng không dám nói gì.
“Hai lão già các ngươi cút sang một bên, nếu không hôm nay ngay cả các ngươi cũng bị giáo huấn một thể.” Hai vị lão giả nghe vậy, tức giận đến mức mặt mày tái nhợt.
“Diệp Hàn lòng lĩnh hảo ý của hai vị, nhưng chuyện này không phiền hai vị ra tay, đa tạ!” Nghe Diệp Hàn nói vậy, hai vị lão giả thở dài một hơi rồi cũng lùi về giữa đám đông.
Mà lúc này, Diệp Hàn nhạy cảm nhận thấy tần suất tim đập của Thần Thi bên trong tinh thể ngày càng nhanh. Đồng thời, thông qua Thần Linh Chi Nhãn quan sát tỉ mỉ, Diệp Hàn cũng phát hiện bàn tay của Thần Thi đang run rẩy rất nhẹ.
“Xem ra Thần Thi sắp sống lại rồi.” “Có lẽ có thể nhân cơ hội này hố đám người này một vố, như vậy cũng tiết kiệm được việc Khương Thái Hư phải ra tay.” Diệp Hàn thầm nghĩ.
Mà đúng lúc này, trong đầu hắn cũng vang lên một đạo truyền âm.
“Đế Chủ, đám người này không đáng để lo ngại, nhưng thứ khiến thần cảm thấy bất an lại chính là cái bộ Thần Thi kia. Thần có dự cảm, Thần Thi đó tuyệt đối không phải loại lương thiện gì.” “Trẫm biết, Trẫm muốn nhân cơ hội hố bọn chúng một vố, ngươi tạm thời đừng ra tay.” “Thần cẩn tuân Đế lệnh.”
Sau khi trao đổi với Khương Thái Hư xong, Diệp Hàn dùng khóe mắt lại liếc nhìn Thần Thi bên trong tinh thể sau lưng.
Sau khi xác định Thần Thi thật sự sắp sống lại, Diệp Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tư Đồ thế gia giữa không trung.
“Tư Đồ thế gia, đúng chứ.” “Hắc hắc, xem ta hố chết các ngươi!”
[Ding, nhiệm vụ hệ thống 'Văn Võ Song Tuyệt, Tuyệt Thế Thiên Kiêu' hoàn thành! Nhiệm vụ cấp phổ thông, ban thưởng: Thần Linh Chi Nhãn thăng cấp!]
Nhìn thông báo hệ thống hiện lên trong đầu, Diệp Hàn phấn chấn không thôi.
Đúng lúc này.
Một tiếng tim đập rõ ràng truyền vào tai mọi người.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Thời gian dường như ngừng lại, tất cả mọi người đều dừng tại chỗ, không hề động đậy.
“Phù phù.” Đột nhiên.
Lại là một tiếng tim đập nữa.
Lần này, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
“Ngọa Tào!” “Thi thể kia thật sự có nhịp tim!” Đám người trợn to hai mắt nhìn.
Trong nháy mắt, đám người vốn đang vây quanh Thần Thi liền cấp tốc lùi lại phía sau.
“Các ngươi mau nhìn, dưới lớp da của thi thể kia có phải là có huyết dịch đang lưu động không?” Theo một tu sĩ chỉ ra, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú sang.
Quả nhiên.
Dưới sự quan sát cẩn thận, tất cả mọi người đều phát hiện dưới lớp da của thi thể bên trong tinh thể vậy mà thật sự có huyết dịch đang lưu động.
Đồng thời, điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là đám người có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ lưu động của huyết dịch dưới lớp da thi thể kia đang ngày càng nhanh.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Hàn cũng không kìm được mà lùi lại mấy bước.
Phải biết rằng, một vị Vĩnh Hằng cảnh Tiên Đế không rõ lai lịch đột nhiên sống lại, một khi nổi điên, e rằng không ai tại hiện trường có thể ngăn cản được.
Đương nhiên, Diệp Hàn dù cũng có át chủ bài, nhưng hắn cũng không dám lấy thân thử hiểm.
“Tiểu... Tiểu hữu, thứ ngươi giải ra không phải Thần Thi, đây là một vị Thần Linh Thượng Cổ đang ngủ say đó!” Lão giả của đổ thạch hiệp hội kia vẻ mặt hưng phấn nhìn Diệp Hàn.
Theo lời lão giả vừa dứt, mọi người thấy Thần Thi bên trong tinh thể dù có dấu hiệu hồi phục nhưng lại chưa thật sự sống lại.
Trong nhất thời, đám người vốn đã lùi lại cũng lại một lần nữa xông tới.
“Chậc chậc chậc, tu sĩ thời đại Thượng Cổ bị nhốt bên trong khối tinh thể thần bí này mà vẫn có thể sống sót, giá trị trong đó quá lớn.” “Đúng vậy, sau ngày hôm nay, Nam Vực chúng ta cũng sẽ nổi danh rồi, đổ thạch giải ra được một tu sĩ Thượng Cổ còn sống, chậc chậc chậc...” Nghe những lời bàn tán của đám người, Diệp Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Mấy người này đúng là không sợ chết mà, vậy mà còn dám tiến lại gần.”
Đúng lúc này.
Không gian bốn phía đột nhiên cùng lúc dao động.
Đám người cùng nhau ngẩng đầu.
Chỉ thấy hơn mười bóng người xé rách không gian hiện thân.
Diệp Hàn nheo mắt lại.
“Vậy mà tất cả đều là Tiên Đế Cảnh.” Nhìn người dẫn đầu, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên: “Đây không phải Tư Đồ Thế tử sao? Vừa mới cụp đuôi chạy mất dạng, bây giờ còn dám tới à?”
Tư Đồ Mạt gương mặt dữ tợn nói: “Diệp Hàn, bản thế tử đã nói rồi, lần gặp mặt sau sẽ là tử kỳ của ngươi. Bây giờ lại đây cầu xin bản thế tử tha thứ, bản thế tử có thể cho ngươi chọn một kiểu chết thống khoái một chút.” Diệp Hàn mặt không đổi sắc, cười nhạo nói: “Chỉ bằng ngươi? Hay là bằng đám tu sĩ Tiên Đế Cảnh phía sau ngươi?”
Lúc này.
Một vị trung niên bên cạnh Tư Đồ Mạt mặt không đổi sắc nhìn Diệp Hàn.
“Chỉ là tu vi Kim Tiên Cảnh mà cũng dám đối địch với Tư Đồ thế gia ta sao?” “Tiểu tử, ngươi chắc không phải người Nam Vực nhỉ? Người Nam Vực ai mà không biết Tư Đồ thế gia ta.” Nghe người trung niên mở lời, Diệp Hàn thuận miệng đáp: “Ha ha, Tư Đồ thế gia? Thế gia mèo chó nào vậy, chưa nghe nói bao giờ.”
Người trung niên cười cười.
“Tiểu tử tốt, lá gan cũng không tệ.” “Ta chính là Tư Đồ Hồng, gia chủ của Tư Đồ thế gia. Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi, ngươi chắc chắn không thấy được mặt trời ngày mai.” “Phụ thân, không cần nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp phế hắn đi.” Tư Đồ Mạt âm trầm nói.
Lúc này.
Yêu Yêu tiên tử đột nhiên đứng chắn trước người Diệp Hàn.
“Tư Đồ gia chủ, Tư Đồ Mạt chẳng qua chỉ thua trong tỷ thí, vậy mà lại muốn lấy mạng người ta, có phải là quá đáng lắm không...” Lời Yêu Yêu tiên tử còn chưa nói hết, Diệp Hàn đã ngắt lời nàng.
“Ha ha, ngươi nghĩ bọn họ đơn thuần chỉ vì muốn giết ta thôi sao?” Yêu Yêu tiên tử hơi nhíu mày.
“Bọn họ đến đây là vì Thần Thi.” Diệp Hàn lộ ra nụ cười quỷ dị, “Các ngươi nói xem bản công tử nói có đúng không?” Tư Đồ Mạt im lặng không nói, còn người dẫn đầu là Tư Đồ Hồng thì nhìn Diệp Hàn cười cười: “Ha ha, phải thì thế nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều âm thầm lắc đầu.
Đối với sự bá đạo như vậy của Tư Đồ thế gia, mọi người ở đây cũng cực kỳ không thích.
“Tư Đồ gia chủ, người hành xử như vậy có phải là quá bá đạo rồi không?” Hội trưởng Đan Dược Hiệp Hội sắc mặt không tự nhiên nói.
Mà hội trưởng của đổ thạch hiệp hội bên cạnh cũng đứng dậy: “Hồng Gia Chủ, các ngươi làm việc như vậy là cho rằng mình đã mạnh đến mức không ai trong toàn bộ Nam Vực có thể địch lại sao?”
Tư Đồ Hồng mặt không đổi sắc liếc nhìn đám người.
“Ha ha, chẳng lẽ Tư Đồ thế gia chúng ta không phải là thế lực mạnh nhất Nam Vực sao?” Nhìn Tư Đồ Hồng kiêu ngạo như vậy, mọi người ở đây tuy giận nhưng không dám nói gì.
“Hai lão già các ngươi cút sang một bên, nếu không hôm nay ngay cả các ngươi cũng bị giáo huấn một thể.” Hai vị lão giả nghe vậy, tức giận đến mức mặt mày tái nhợt.
“Diệp Hàn lòng lĩnh hảo ý của hai vị, nhưng chuyện này không phiền hai vị ra tay, đa tạ!” Nghe Diệp Hàn nói vậy, hai vị lão giả thở dài một hơi rồi cũng lùi về giữa đám đông.
Mà lúc này, Diệp Hàn nhạy cảm nhận thấy tần suất tim đập của Thần Thi bên trong tinh thể ngày càng nhanh. Đồng thời, thông qua Thần Linh Chi Nhãn quan sát tỉ mỉ, Diệp Hàn cũng phát hiện bàn tay của Thần Thi đang run rẩy rất nhẹ.
“Xem ra Thần Thi sắp sống lại rồi.” “Có lẽ có thể nhân cơ hội này hố đám người này một vố, như vậy cũng tiết kiệm được việc Khương Thái Hư phải ra tay.” Diệp Hàn thầm nghĩ.
Mà đúng lúc này, trong đầu hắn cũng vang lên một đạo truyền âm.
“Đế Chủ, đám người này không đáng để lo ngại, nhưng thứ khiến thần cảm thấy bất an lại chính là cái bộ Thần Thi kia. Thần có dự cảm, Thần Thi đó tuyệt đối không phải loại lương thiện gì.” “Trẫm biết, Trẫm muốn nhân cơ hội hố bọn chúng một vố, ngươi tạm thời đừng ra tay.” “Thần cẩn tuân Đế lệnh.”
Sau khi trao đổi với Khương Thái Hư xong, Diệp Hàn dùng khóe mắt lại liếc nhìn Thần Thi bên trong tinh thể sau lưng.
Sau khi xác định Thần Thi thật sự sắp sống lại, Diệp Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tư Đồ thế gia giữa không trung.
“Tư Đồ thế gia, đúng chứ.” “Hắc hắc, xem ta hố chết các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận