Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 41: Thần bí kêu gọi
**Chương 41: Tiếng gọi thần bí**
Sắc mặt bảy người Lâm lão quái đen lại, trong lòng đã bắt đầu âm thầm mưu tính.
Thánh khí có sức hấp dẫn quá lớn đối với bọn hắn, lòng tham trong lòng mấy người đã bị khơi dậy hoàn toàn. Những kẻ có thể tu luyện tới loại thực lực này của bọn hắn, không ai là không phải hạng người lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nhìn sắc mặt của bảy người Lâm lão quái, mấy người Diệp Hàn cũng lòng dạ biết rõ.
"Bệ hạ, hay là chúng ta giải quyết mấy người bọn hắn trước?"
Đan Thần tử truyền âm hỏi.
"Khoan hãy động thủ, một khi động thủ, mảnh không gian này thật sự sẽ sụp đổ. Cứ để bọn hắn nhảy nhót một hồi đã, dẫn dụ bọn hắn ra ngoại giới rồi tính." Diệp Hàn truyền âm nói.
Diệp Hàn vừa truyền âm xong, sắc mặt Nhan Tịch đột nhiên có một tia biến hóa.
"Nhan Tịch, ngươi phát hiện ra cái gì sao?"
Diệp Hàn nhạy cảm phát hiện sắc mặt biến hóa của Nhan Tịch lúc này.
"Không..."
Nhan Tịch lạnh lùng đáp lại khiến Diệp Hàn nhướng mày, "Mệnh cách Nữ đế ảnh hưởng càng ngày càng lớn..."
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Diệp Hàn một bước bước ra, đi tới trước hắc sắc bia đá.
"Nhân lúc hiện tại trên tay hắn không có cây cung khổng lồ kinh khủng kia, nếu không thì xuất thủ giết chết hắn ngay bây giờ."
Tên cường giả Thần Linh bị đánh một bạt tai trước đó âm hiểm truyền âm nói.
"Tuyệt đối không thể ra tay, nói không chừng hắn cũng có thể cho chúng ta thêm một kiện Thánh khí, cứ chờ xem đã."
Lâm lão quái truyền âm xong, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Hàn.
Mà lúc này.
Diệp Hàn đã đặt chặt bàn tay mình lên hắc sắc bia đá.
Chỉ vừa mới tiếp xúc.
Diệp Hàn liền phát hiện trong đầu mình xuất hiện một dãy ký hiệu đặc thù.
"Chữ Hán?" Diệp Hàn không thể tin nhìn những ký hiệu đặc thù này trong đầu.
"Tại sao lại là chữ Hán! Chữ Hán không nên xuất hiện ở thế giới này chứ."
"Chẳng lẽ thế giới này không chỉ có một mình ta là người xuyên việt?"
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn không khỏi rùng mình.
[ Cô muốn về nhà, nhưng lại không tìm thấy đường về. ]
Diệp Hàn cẩn thận quan sát đoạn văn này.
Đột nhiên Diệp Hàn kinh ngạc phát hiện, bút tích của câu nói kia lại giống hệt bút tích của bản thân Diệp Hàn.
"Làm sao có thể, sao có thể tương tự với bút tích của ta như vậy."
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn đã hơi lạnh sống lưng.
Đột nhiên.
Một giọng nói thanh thoát kỳ ảo liền xuất hiện trong ý thức nơi não hải của Diệp Hàn.
"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi..."
Nghe thấy giọng nói không phân biệt được nam nữ từ sâu trong ý thức, Diệp Hàn tâm thần đại chấn.
"Ngươi rốt cuộc là ai, người xuất hiện trong đầu ta trước đó, đồng thời bảo trẫm đi Tử Môn có phải là ngươi không?"
Diệp Hàn thử dùng ý thức liên lạc với giọng nói trong đầu, nhưng làm thế nào cũng không nhận được hồi đáp.
"Cô không cách nào giao lưu với ngươi, đây chỉ là một đạo thần niệm vô thức cô lưu lại..."
"Cô ở Vạn cổ chi địa... bồi hồi ngàn vạn năm, đã không tìm thấy phương hướng nữa rồi, quá quạnh quẽ... quá cô độc... Chỉ một chớp mắt của cô, người bên cạnh đều biến mất..."
Nghe giọng nói trong đầu, trong lòng Diệp Hàn không hiểu sao cũng dâng lên một cảm giác thê lương.
Mặc dù không biết Vạn cổ chi địa ở đâu, nhưng Diệp Hàn hiểu rõ, thời gian ngàn vạn năm, dù là Tiên Đế cũng sẽ hóa thành hư vô.
Diệp Hàn hoàn toàn không dám tưởng tượng lại có người có thể sống lâu đến ngàn vạn năm.
"May mà... cô đã sắp xếp xong xuôi tất cả từ rất lâu trước kia... Kiếp này cô không muốn cô độc thêm nữa, hiện tại cô đã chờ được ngươi."
Nghe những lời từ sâu trong ý thức não hải, Diệp Hàn hoàn toàn sững sờ.
"Chờ được ta..."
Diệp Hàn nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của người thần bí này.
Khi Diệp Hàn hoàn toàn đắm chìm vào sâu trong ý thức.
Người bên ngoài mắt đều muốn trợn lồi ra.
"Bảy loại màu sắc!"
"Đây là tình huống gì vậy?"
Lâm lão quái cũng ngơ ngác nhìn Diệp Hàn.
Lúc này, chỗ bàn tay Diệp Hàn tiếp xúc với hắc sắc bia đá đang hiện lên hào quang bảy màu.
Dần dần hào quang bảy màu lan rộng toàn bộ hắc sắc bia đá, mà đám người không hề phát giác ý thức của bản thân đều bị ánh sáng lộng lẫy này hấp dẫn sâu sắc.
Chỉ có Nhan Tịch, trong mắt không ngừng có lưu quang lóe lên, đồng thời cau mày nhìn Diệp Hàn đang bất động.
...
Lúc này sâu trong ý thức của Diệp Hàn, giọng nói thần bí kia lại vang lên lần nữa.
"Thật... không muốn cô độc thêm nữa..."
"Cẩn thận... cẩn thận thiên ngoại con mắt."
Nghe giọng nói từ sâu trong ý thức, Diệp Hàn càng lúc càng nghi hoặc.
"Thiên ngoại con mắt, rốt cuộc là có ý gì?"
"Ngươi nói rõ ràng đi chứ..."
Nhưng dù Diệp Hàn kêu gọi thế nào, giọng nói thần bí kia cũng không xuất hiện nữa.
Thiên ngoại con mắt, chẳng lẽ là chỉ kẻ địch nào đó trong bóng tối, Diệp Hàn trong lòng nghi ngờ không thôi.
Đột nhiên.
Ý thức Diệp Hàn trở về hiện thực, nhìn hào quang bảy màu hiện lên trên hắc sắc bia đá, Diệp Hàn cũng trừng lớn hai mắt.
"Đây là tình huống gì?"
Còn chưa đợi Diệp Hàn nhíu mày, hào quang bảy màu trên hắc sắc bia đá đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là hai chữ lớn màu đỏ máu nổi lên từ trên bia đá.
"Bất tử!"
Nhìn hai chữ lớn đột nhiên hiện lên trên hắc sắc bia đá, Diệp Hàn kinh hô thành tiếng.
"Chẳng lẽ giọng nói thần bí vừa rồi chính là Bất tử Tiên Đế?"
Diệp Hàn kinh hãi nhìn hai chữ Bất tử.
Nhưng trong lòng càng lúc càng khẳng định giọng nói sâu trong ý thức não hải vừa rồi tất nhiên là của Bất tử Tiên Đế.
Nhưng Diệp Hàn lại rất nghi hoặc, tại sao Bất tử Tiên Đế lại hiểu chữ Hán, phải biết đây chính là văn tự của thế giới ban đầu của Diệp Hàn, theo lý mà nói thế giới này hẳn không có ai biết rõ.
"Chẳng lẽ Bất tử Tiên Đế cũng đến từ địa cầu?"
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn lại lắc lắc đầu.
"Những ký hiệu kia đúng là bút tích của trẫm, vậy thì hẳn không phải do Bất tử Tiên Đế viết."
"Nhưng trẫm chưa từng viết đoạn văn này bao giờ mà..."
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn trầm tư một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn hai chữ "Bất tử" trên bia đá.
Nhưng trong lòng càng ngày càng tò mò về Bất tử Tiên Đế.
Đột nhiên Diệp Hàn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Bệ hạ, cẩn thận!"
Đan Thần tử lắc mình một cái liền xuất hiện bên cạnh Diệp Hàn.
Thánh khí Thanh Vân Luyện Hư đỉnh trực tiếp chắn ngang trước người.
"Keng" một tiếng.
Một cây kim châm nhỏ bé trực tiếp đâm vào thân đỉnh Thanh Vân Luyện Hư.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Diệp Hàn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Hít, lại là Diệt Thần châm!"
Đan Thần tử thần sắc phẫn nộ vô cùng, trong ánh mắt phủ đầy sát ý.
Nghe Đan Thần tử nói ra mấy chữ Diệt Thần châm, sát cơ trong mắt Diệp Hàn bùng lên.
Diệt Thần châm là một loại vũ khí ác độc chuyên dùng để diệt sát linh hồn của cường giả Thần Linh, đã từng có cường giả Thần Linh chết dưới Diệt Thần châm.
Cho nên Diệt Thần châm trên cửu vực thập bát châu cũng luôn có tiếng tăm hiển hách.
Nhưng bởi vì Diệt Thần châm là vũ khí dùng một lần, mà vật liệu cần để luyện chế Diệt Thần châm không khác gì luyện chế một kiện trung phẩm Tiên khí, cho nên rất ít người luyện chế.
Diệp Hàn cũng không ngờ rằng, bảy người Lâm lão quái lại có Diệt Thần châm trên người, lại còn dùng nó để đánh lén mình.
"Hừ, các ngươi đây là tự tìm đường chết."
Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra Xạ Nhật Thần cung, bắn một mũi tên phẫn nộ về phía bảy người Lâm lão quái.
Mũi tên mang theo khí tức hủy diệt phá không bay đi, bảy người vội vàng lách mình né tránh.
Mà Diệp Hàn sao có thể cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp kéo dây cung lần thứ hai, bắn ra một mũi tên nữa.
"Không ổn, không tránh được."
Nhìn linh tiễn mang theo khí tức hủy diệt phá không lao về phía mình, Lâm lão quái sắc mặt đại biến, thậm chí không kịp tế ra Thánh khí của bản thân.
"Không được, ta không thể chết, ngươi sống cũng quá lâu rồi, vậy ngươi thay ta chết đi."
Lâm lão quái sắc mặt âm hiểm nhìn về phía một người bên cạnh, trực tiếp bắt lấy hắn chắn trước người mình.
"Phập" một tiếng.
Tên cường giả Thần Linh Địa Tiên cảnh tam tầng này trực tiếp bị xuyên thủng ngực, trong nháy mắt liền mất đi sinh cơ.
Mà Lâm lão quái chớp lấy cơ hội, nhờ vậy có một chút thời gian tránh được chỗ yếu hại, nhưng Lâm lão quái cũng vì thế mà mất đi một cánh tay phải.
"Chết tiệt, uy lực công kích của cây cung khổng lồ này quá mạnh, mảnh không gian này quá nhỏ căn bản không trốn thoát được, ta phải rời khỏi đây."
Lâm lão quái ôm lấy vị trí tay cụt đang không ngừng chảy máu, độn thẳng về hướng lúc đến.
"Lâm lão quái chết tiệt, không ngờ hắn lại độc ác như vậy."
Nhìn thấy một tên cường giả Thần Linh chết thảm, mấy người còn lại đều nảy sinh ý định rút lui.
Đồng thời năm tên cường giả Thần Linh còn lại đều ăn ý kéo dài khoảng cách với Lâm lão quái, sợ trở thành tấm mộc cho hắn.
"Hừ, lát nữa tìm các ngươi tính sổ."
Nhìn bóng dáng mấy người chật vật bỏ chạy, Diệp Hàn thu hồi Xạ Nhật Thần cung trên tay.
Bởi vì ngay vừa rồi, Diệp Hàn phát hiện phía dưới khối hắc sắc bia đá này dường như có thứ gì đó đang kêu gọi mình.
Diệp Hàn nhìn chăm chú vào hắc sắc bia đá, tiếng kêu gọi này đang ngày càng rõ ràng dưới đáy lòng Diệp Hàn.
"Phía dưới hắc sắc bia đá này, rốt cuộc là vật gì..."
Sắc mặt bảy người Lâm lão quái đen lại, trong lòng đã bắt đầu âm thầm mưu tính.
Thánh khí có sức hấp dẫn quá lớn đối với bọn hắn, lòng tham trong lòng mấy người đã bị khơi dậy hoàn toàn. Những kẻ có thể tu luyện tới loại thực lực này của bọn hắn, không ai là không phải hạng người lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nhìn sắc mặt của bảy người Lâm lão quái, mấy người Diệp Hàn cũng lòng dạ biết rõ.
"Bệ hạ, hay là chúng ta giải quyết mấy người bọn hắn trước?"
Đan Thần tử truyền âm hỏi.
"Khoan hãy động thủ, một khi động thủ, mảnh không gian này thật sự sẽ sụp đổ. Cứ để bọn hắn nhảy nhót một hồi đã, dẫn dụ bọn hắn ra ngoại giới rồi tính." Diệp Hàn truyền âm nói.
Diệp Hàn vừa truyền âm xong, sắc mặt Nhan Tịch đột nhiên có một tia biến hóa.
"Nhan Tịch, ngươi phát hiện ra cái gì sao?"
Diệp Hàn nhạy cảm phát hiện sắc mặt biến hóa của Nhan Tịch lúc này.
"Không..."
Nhan Tịch lạnh lùng đáp lại khiến Diệp Hàn nhướng mày, "Mệnh cách Nữ đế ảnh hưởng càng ngày càng lớn..."
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Diệp Hàn một bước bước ra, đi tới trước hắc sắc bia đá.
"Nhân lúc hiện tại trên tay hắn không có cây cung khổng lồ kinh khủng kia, nếu không thì xuất thủ giết chết hắn ngay bây giờ."
Tên cường giả Thần Linh bị đánh một bạt tai trước đó âm hiểm truyền âm nói.
"Tuyệt đối không thể ra tay, nói không chừng hắn cũng có thể cho chúng ta thêm một kiện Thánh khí, cứ chờ xem đã."
Lâm lão quái truyền âm xong, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Hàn.
Mà lúc này.
Diệp Hàn đã đặt chặt bàn tay mình lên hắc sắc bia đá.
Chỉ vừa mới tiếp xúc.
Diệp Hàn liền phát hiện trong đầu mình xuất hiện một dãy ký hiệu đặc thù.
"Chữ Hán?" Diệp Hàn không thể tin nhìn những ký hiệu đặc thù này trong đầu.
"Tại sao lại là chữ Hán! Chữ Hán không nên xuất hiện ở thế giới này chứ."
"Chẳng lẽ thế giới này không chỉ có một mình ta là người xuyên việt?"
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn không khỏi rùng mình.
[ Cô muốn về nhà, nhưng lại không tìm thấy đường về. ]
Diệp Hàn cẩn thận quan sát đoạn văn này.
Đột nhiên Diệp Hàn kinh ngạc phát hiện, bút tích của câu nói kia lại giống hệt bút tích của bản thân Diệp Hàn.
"Làm sao có thể, sao có thể tương tự với bút tích của ta như vậy."
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn đã hơi lạnh sống lưng.
Đột nhiên.
Một giọng nói thanh thoát kỳ ảo liền xuất hiện trong ý thức nơi não hải của Diệp Hàn.
"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi..."
Nghe thấy giọng nói không phân biệt được nam nữ từ sâu trong ý thức, Diệp Hàn tâm thần đại chấn.
"Ngươi rốt cuộc là ai, người xuất hiện trong đầu ta trước đó, đồng thời bảo trẫm đi Tử Môn có phải là ngươi không?"
Diệp Hàn thử dùng ý thức liên lạc với giọng nói trong đầu, nhưng làm thế nào cũng không nhận được hồi đáp.
"Cô không cách nào giao lưu với ngươi, đây chỉ là một đạo thần niệm vô thức cô lưu lại..."
"Cô ở Vạn cổ chi địa... bồi hồi ngàn vạn năm, đã không tìm thấy phương hướng nữa rồi, quá quạnh quẽ... quá cô độc... Chỉ một chớp mắt của cô, người bên cạnh đều biến mất..."
Nghe giọng nói trong đầu, trong lòng Diệp Hàn không hiểu sao cũng dâng lên một cảm giác thê lương.
Mặc dù không biết Vạn cổ chi địa ở đâu, nhưng Diệp Hàn hiểu rõ, thời gian ngàn vạn năm, dù là Tiên Đế cũng sẽ hóa thành hư vô.
Diệp Hàn hoàn toàn không dám tưởng tượng lại có người có thể sống lâu đến ngàn vạn năm.
"May mà... cô đã sắp xếp xong xuôi tất cả từ rất lâu trước kia... Kiếp này cô không muốn cô độc thêm nữa, hiện tại cô đã chờ được ngươi."
Nghe những lời từ sâu trong ý thức não hải, Diệp Hàn hoàn toàn sững sờ.
"Chờ được ta..."
Diệp Hàn nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của người thần bí này.
Khi Diệp Hàn hoàn toàn đắm chìm vào sâu trong ý thức.
Người bên ngoài mắt đều muốn trợn lồi ra.
"Bảy loại màu sắc!"
"Đây là tình huống gì vậy?"
Lâm lão quái cũng ngơ ngác nhìn Diệp Hàn.
Lúc này, chỗ bàn tay Diệp Hàn tiếp xúc với hắc sắc bia đá đang hiện lên hào quang bảy màu.
Dần dần hào quang bảy màu lan rộng toàn bộ hắc sắc bia đá, mà đám người không hề phát giác ý thức của bản thân đều bị ánh sáng lộng lẫy này hấp dẫn sâu sắc.
Chỉ có Nhan Tịch, trong mắt không ngừng có lưu quang lóe lên, đồng thời cau mày nhìn Diệp Hàn đang bất động.
...
Lúc này sâu trong ý thức của Diệp Hàn, giọng nói thần bí kia lại vang lên lần nữa.
"Thật... không muốn cô độc thêm nữa..."
"Cẩn thận... cẩn thận thiên ngoại con mắt."
Nghe giọng nói từ sâu trong ý thức, Diệp Hàn càng lúc càng nghi hoặc.
"Thiên ngoại con mắt, rốt cuộc là có ý gì?"
"Ngươi nói rõ ràng đi chứ..."
Nhưng dù Diệp Hàn kêu gọi thế nào, giọng nói thần bí kia cũng không xuất hiện nữa.
Thiên ngoại con mắt, chẳng lẽ là chỉ kẻ địch nào đó trong bóng tối, Diệp Hàn trong lòng nghi ngờ không thôi.
Đột nhiên.
Ý thức Diệp Hàn trở về hiện thực, nhìn hào quang bảy màu hiện lên trên hắc sắc bia đá, Diệp Hàn cũng trừng lớn hai mắt.
"Đây là tình huống gì?"
Còn chưa đợi Diệp Hàn nhíu mày, hào quang bảy màu trên hắc sắc bia đá đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là hai chữ lớn màu đỏ máu nổi lên từ trên bia đá.
"Bất tử!"
Nhìn hai chữ lớn đột nhiên hiện lên trên hắc sắc bia đá, Diệp Hàn kinh hô thành tiếng.
"Chẳng lẽ giọng nói thần bí vừa rồi chính là Bất tử Tiên Đế?"
Diệp Hàn kinh hãi nhìn hai chữ Bất tử.
Nhưng trong lòng càng lúc càng khẳng định giọng nói sâu trong ý thức não hải vừa rồi tất nhiên là của Bất tử Tiên Đế.
Nhưng Diệp Hàn lại rất nghi hoặc, tại sao Bất tử Tiên Đế lại hiểu chữ Hán, phải biết đây chính là văn tự của thế giới ban đầu của Diệp Hàn, theo lý mà nói thế giới này hẳn không có ai biết rõ.
"Chẳng lẽ Bất tử Tiên Đế cũng đến từ địa cầu?"
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn lại lắc lắc đầu.
"Những ký hiệu kia đúng là bút tích của trẫm, vậy thì hẳn không phải do Bất tử Tiên Đế viết."
"Nhưng trẫm chưa từng viết đoạn văn này bao giờ mà..."
Nghĩ tới đây, Diệp Hàn trầm tư một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn hai chữ "Bất tử" trên bia đá.
Nhưng trong lòng càng ngày càng tò mò về Bất tử Tiên Đế.
Đột nhiên Diệp Hàn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Bệ hạ, cẩn thận!"
Đan Thần tử lắc mình một cái liền xuất hiện bên cạnh Diệp Hàn.
Thánh khí Thanh Vân Luyện Hư đỉnh trực tiếp chắn ngang trước người.
"Keng" một tiếng.
Một cây kim châm nhỏ bé trực tiếp đâm vào thân đỉnh Thanh Vân Luyện Hư.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Diệp Hàn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Hít, lại là Diệt Thần châm!"
Đan Thần tử thần sắc phẫn nộ vô cùng, trong ánh mắt phủ đầy sát ý.
Nghe Đan Thần tử nói ra mấy chữ Diệt Thần châm, sát cơ trong mắt Diệp Hàn bùng lên.
Diệt Thần châm là một loại vũ khí ác độc chuyên dùng để diệt sát linh hồn của cường giả Thần Linh, đã từng có cường giả Thần Linh chết dưới Diệt Thần châm.
Cho nên Diệt Thần châm trên cửu vực thập bát châu cũng luôn có tiếng tăm hiển hách.
Nhưng bởi vì Diệt Thần châm là vũ khí dùng một lần, mà vật liệu cần để luyện chế Diệt Thần châm không khác gì luyện chế một kiện trung phẩm Tiên khí, cho nên rất ít người luyện chế.
Diệp Hàn cũng không ngờ rằng, bảy người Lâm lão quái lại có Diệt Thần châm trên người, lại còn dùng nó để đánh lén mình.
"Hừ, các ngươi đây là tự tìm đường chết."
Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra Xạ Nhật Thần cung, bắn một mũi tên phẫn nộ về phía bảy người Lâm lão quái.
Mũi tên mang theo khí tức hủy diệt phá không bay đi, bảy người vội vàng lách mình né tránh.
Mà Diệp Hàn sao có thể cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp kéo dây cung lần thứ hai, bắn ra một mũi tên nữa.
"Không ổn, không tránh được."
Nhìn linh tiễn mang theo khí tức hủy diệt phá không lao về phía mình, Lâm lão quái sắc mặt đại biến, thậm chí không kịp tế ra Thánh khí của bản thân.
"Không được, ta không thể chết, ngươi sống cũng quá lâu rồi, vậy ngươi thay ta chết đi."
Lâm lão quái sắc mặt âm hiểm nhìn về phía một người bên cạnh, trực tiếp bắt lấy hắn chắn trước người mình.
"Phập" một tiếng.
Tên cường giả Thần Linh Địa Tiên cảnh tam tầng này trực tiếp bị xuyên thủng ngực, trong nháy mắt liền mất đi sinh cơ.
Mà Lâm lão quái chớp lấy cơ hội, nhờ vậy có một chút thời gian tránh được chỗ yếu hại, nhưng Lâm lão quái cũng vì thế mà mất đi một cánh tay phải.
"Chết tiệt, uy lực công kích của cây cung khổng lồ này quá mạnh, mảnh không gian này quá nhỏ căn bản không trốn thoát được, ta phải rời khỏi đây."
Lâm lão quái ôm lấy vị trí tay cụt đang không ngừng chảy máu, độn thẳng về hướng lúc đến.
"Lâm lão quái chết tiệt, không ngờ hắn lại độc ác như vậy."
Nhìn thấy một tên cường giả Thần Linh chết thảm, mấy người còn lại đều nảy sinh ý định rút lui.
Đồng thời năm tên cường giả Thần Linh còn lại đều ăn ý kéo dài khoảng cách với Lâm lão quái, sợ trở thành tấm mộc cho hắn.
"Hừ, lát nữa tìm các ngươi tính sổ."
Nhìn bóng dáng mấy người chật vật bỏ chạy, Diệp Hàn thu hồi Xạ Nhật Thần cung trên tay.
Bởi vì ngay vừa rồi, Diệp Hàn phát hiện phía dưới khối hắc sắc bia đá này dường như có thứ gì đó đang kêu gọi mình.
Diệp Hàn nhìn chăm chú vào hắc sắc bia đá, tiếng kêu gọi này đang ngày càng rõ ràng dưới đáy lòng Diệp Hàn.
"Phía dưới hắc sắc bia đá này, rốt cuộc là vật gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận