Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 762: Ngàn năm hoàng tinh - Thức hải loại linh ( 1 )

Chương 762: Hoàng tinh ngàn năm - Thức hải loại linh (1)
Linh chi tiên thảo, Động Đình long cung?!
Nghe áo đen nhắc đến hai điểm này.
Cho dù là Trần Ngọc Lâu, đáy mắt cũng không khỏi lóe qua một tia kinh ngạc thán phục.
Chuyến đi đến đảo Quân Sơn hồ Động Đình lần này của hắn, thực chất cũng chỉ vì hai chuyện.
Thứ nhất.
Tự nhiên là tu hành.
Cảnh giới Động Thiên, nhìn như đã đứng ở đỉnh phong của thời đại mạt pháp này, nhưng khoảng cách đến trường sinh cửu thị, con đường phía trước vẫn còn dài đằng đẵng, xa xôi vô vọng.
Tu hành không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nước chảy nhỏ giọt thì thành sông, tích lũy dày dặn mới có thể đột phá.
Đặc biệt là sau khi đã đi qua Thái Ất phong và Thanh Thành sơn, được chứng kiến động thiên phúc địa, lại thêm hắn biết rõ loạn thế sắp đến, đến lúc đó hỗn loạn, gần như không một nơi nào có thể tránh được.
Tự nhiên phải phòng bị chu đáo.
Đảo Quân Sơn chính là nơi hắn đã tính toán vạch ra làm một chỗ ẩn thân cho chính mình và những người bên cạnh.
Trên đảo có thể bế quan, làm ruộng, chế phù, vẽ trận, luyện khí.
Về phần điểm thứ hai.
Chính là nhắm vào đại yêu thuộc long tộc bên trong hồ Động Đình mà tới.
Trăm ngàn năm qua, những lời đồn về thủy quái trong hồ luôn xôn xao, phiên bản nhiều vô số kể.
Trong số đó nổi danh nhất, tự nhiên thuộc về chuyện Liễu Nghị hẹn hò cùng long nữ.
Suy cho cùng, chuyện tình cảm nam nữ loại này thường được người ta yêu thích và theo đuổi nhất.
Huống hồ lại là mối tình giữa người và yêu.
Chẳng phải xem ở đầu đường cuối ngõ, những lúc gánh hát của các tiên sinh kể chuyện làm ăn tốt nhất, chẳng phải đều là Tam Quốc, Thủy Hử, Tây Du cùng với Liêu Trai hay sao?
Mà trong Liêu Trai lưu truyền rộng rãi nhất lại là những câu chuyện xưa giữa thư sinh với hồ tiên, long nữ, nữ quỷ, yêu nữ cùng tiên nữ.
Mà về Động Đình long nữ, cũng có vô số cách nói.
Có người nói là tam nương, con gái của Động Đình long quân; cũng có người nói là long nữ Đông Hải bị trục xuất đến nơi này; càng có lời đồn về rồng Động Đình hóa hình lên bờ gặp gỡ thư sinh.
Nhưng bất luận là thuyết pháp nào.
Thực chất đều không thể bỏ qua mấy chữ Động Đình long cung.
Nếu là vài năm trước, Trần Ngọc Lâu đối với chuyện này không nói là khịt mũi coi thường, thì ít nhất cũng sẽ giữ thái độ hoài nghi.
Nhưng sau khi đã đi qua tòa giao cung nguy nga tráng lệ dưới hồ Phủ Tiên.
Những nghi hoặc đó cũng đều tan thành mây khói.
Dưới đầm lầy Động Đình.
Trong suốt mấy ngàn năm, vô số cổ thành đã bị nước nhấn chìm, trong đó nổi tiếng nhất là huyện Nhạc Dương cổ.
Ít nhất vào thời hai Tống, sách sử đã ghi chép rõ ràng, đầm lầy xảy ra lũ lụt, cổ thành chìm vào trong nước.
Giống như tòa vương thành cổ của Điền quốc dưới hồ Phủ Tiên, lặng lẽ chìm dưới nước hai ngàn năm, cuối cùng bị Chu Giao chiếm cứ, làm giao cung ẩn mình cho bản thân.
Giờ đây, dưới tám trăm dặm hồ Động Đình này, nếu thật sự có giao long chiếm cổ thành làm long cung, cũng không phải là không thể.
Suy nghĩ xoay chuyển.
Ánh mắt Trần Ngọc Lâu khẽ động, trong lòng đã có chủ ý.
"La Phù, thả tiền bối áo đen ra."
"Trước tiên đi xem gốc linh thảo kia rồi nói sau."
Nghe vậy, La Phù không khỏi có chút không muốn.
Suy cho cùng, một khối huyết thực lớn như vậy, nếu nuốt mất, ít nhất có thể khiến nó mọc ra thêm hai, thậm chí ba cái lông vũ.
Lại cộng thêm ba cái lông vũ trước đó.
Như vậy là có thể đạt đến con số năm, sáu cái lông vũ đáng sợ.
Phượng sinh cửu linh.
Nếu có thể mọc ra sáu cái lông đuôi phượng linh, nghĩa là nó phản tổ gần bảy thành, gần như không khác gì phượng hoàng.
Sự cám dỗ lớn đến như vậy, cho dù La Phù có thờ ơ với đời, lạnh lùng tùy ý đến đâu, cũng khó lòng chống cự.
Tuy nhiên.
Nếu là lời của chủ nhân.
Dù có không tình nguyện đến mấy, nó vẫn buông đôi vuốt sắc ra, rồi đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống vai Côn Luân.
Mà lão quy dưới đáy động kia chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.
Áp lực La Phù gây ra cho nó thực sự quá khủng bố.
Gần như không thở nổi.
Đến mức, vào khoảnh khắc giành lại được tự do, còn không kịp để ý đến cơn đau dữ dội truyền đến từ trên mai rùa kim giáp, áo đen đã chậm rãi bò ra khỏi hố sâu.
Trên mai rùa vốn lấp lánh ánh vàng, bóng loáng như gương.
Đã bị La Phù cào rách vài chỗ.
Máu đỏ tươi vẫn đang rỉ ra ngoài.
Khiến nó trông vô cùng chật vật.
Nhưng Trần Ngọc Lâu lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái. Đối với cầm thú, chúng sợ uy chứ không phục đức, nếu không gõ cho ra trò, không làm nó biết đau, cuối cùng vẫn sẽ sinh hai lòng.
Đặc biệt là loại đại yêu giống như nó.
Ban đầu ở trên đảo Quân Sơn làm mưa làm gió.
Bị đạo nhân Lý Tồn Danh trấn áp mấy trăm năm mà vẫn không biết điều, nếu chỉ một mực dùng đức đối đãi, không những không thể cảm hóa, ngược lại sẽ khiến nó cảm thấy người ta sợ nó.
Giống như lão vượn.
Ngày thường quen thói hoành hành trong động vượn trắng và trại Miêu.
Nếu không phải giết gà dọa khỉ rồi trói nó một mạch về Trần Gia trang, trong lòng nó há lại chịu phục?
Chu Giao cũng vậy.
Áo đen trước mắt cũng thế.
"Dẫn đường!"
Nghe tiếng quát lạnh, áo đen giật nảy mình.
Nào còn dám do dự.
Nó ngẩng đầu phân biệt phương hướng.
Sau đó không dám quay đầu lại mà cứ thế bò về phía trước.
Nó tuy là lão quy, nhưng tốc độ cực nhanh, cũng may là nhóm người Trần Ngọc Lâu thân thủ phi phàm, chứ đổi lại là mấy tiểu nhị giữ đảo, chỉ sợ đều không đuổi kịp bóng dáng nó.
Một đoàn ba người, cộng thêm La Phù và cả bạch trạch.
Lúc này.
Bạch trạch đi ở cuối cùng, đã hoàn toàn không còn lo lắng.
Khoảnh khắc lão quy kia chui ra khỏi giếng, nó chỉ cảm thấy như một đầu hỗn thế yêu ma được thả ra, ánh mắt của lão quy quét qua người, càng khiến nó có cảm giác đè nén như thái sơn áp đỉnh, như gió lạnh cắt da.
Xuất phát từ khứu giác nhạy bén theo bản năng.
Mức độ nguy hiểm của lão quy kia đã lên tới cực điểm.
Nhưng chính một đầu yêu ma như vậy, ở trước mặt chủ nhân lại chẳng chiếm được chút lợi thế nào.
Thảo nào chủ nhân mọi lúc mọi nơi đều bình tĩnh như nước.
Gặp chuyện không hoảng không loạn.
Trên người hắn thậm chí không thấy được nửa điểm nôn nóng.
Hàng yêu phục ma, tiên nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lại nghĩ đến lời hứa trước đó của chủ nhân với mình, nội tâm bạch trạch càng thêm khao khát, cho dù không đạt tới được tầm cao như đại sư huynh La Phù.
Có thể được như nhị sư huynh cũng tốt rồi.
Hơn nữa, nghe ý của chủ nhân, huyết mạch của chính mình dường như cũng không tệ.
Nếu có thể phản tổ thành công.
Thành tựu ngày sau của hắn, chưa hẳn đã không so được với các loài long phượng.
Càng nghĩ, nội tâm bạch trạch lại càng mong đợi, đến nỗi dưới chân như có gió lướt, uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua núi rừng, bám sát phía sau mấy người.
Chẳng bao lâu sau.
Lão quy đi một mạch rất nhanh, dường như sợ chậm trễ, cuối cùng cũng dừng bước.
Bạch trạch nhìn khắp bốn phía.
Lúc này mới phát hiện... cảnh vật bốn phía lại quen thuộc đến khó tả.
Mãi cho đến khi ánh mắt dừng lại ở khu rừng rậm dưới vách núi và hồ nước phía xa, nó mới bừng tỉnh ngộ, định thần lại.
Nơi này rõ ràng chính là vách núi đứt phía sau tộc địa.
Đá tảng lởm chởm.
Trên sườn núi có vô số dây leo, rêu xanh bám đầy, nước suối tụ hội tại đây, theo khe đá chậm rãi chảy xuống, tạo thành một thác nước nhỏ.
Lúc này, lão quy đứng bên vách đá, thò đầu nhìn xuống dưới.
Quan sát một lát.
Dường như thấy được thứ gì đó.
Đôi mắt vốn đang lo lắng bất an kia đột nhiên sáng lên.
"Còn... Còn đó."
"Trần tiên sinh, gốc linh thảo kia vẫn còn."
Gần như hét lên mấy tiếng như trút được gánh nặng, áo đen vô cùng kích động chỉ về phía lưng chừng vách núi, quay đầu lại nói với Trần Ngọc Lâu ở sau lưng.
Người sau theo bản năng tiến lên mấy bước.
Ánh mắt quét qua.
Vách đá dựng đứng dưới chân này không giống như vách đá ở hồ Đồng Tâm, phẳng lì như dao cắt từ trên xuống dưới, mà lại lồi lõm không bằng phẳng, trên vách núi khắp nơi có thể thấy đá tảng, khe hở và hang động.
Lúc này, theo hướng chỉ của áo đen.
Bên dưới một mảng lớn dây leo khô héo, trong một khe hở trên vách đá cao khoảng nửa người, rõ ràng có một cây thảo dược xanh biếc tươi tốt, dài xấp xỉ cánh tay mọc ra.
Toàn bộ lá màu xanh lục, có hình kim thẳng, đầu lá nhọn, phần đuôi lá thì cuộn tròn lại.
Hoàn toàn khác biệt với đám dây leo khô héo xung quanh, lúc này nó tràn đầy sinh cơ mạnh mẽ, linh khí tỏa ra, lá xanh nhẹ nhàng lay động trong gió, giống như một vật sống.
"Hoàng tinh?!"
Mi tâm Trần Ngọc Lâu giật nhẹ.
Lập tức liền nhận ra nó.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận