Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 579: Siêu thoát phật mục đích thứ bảy loại con mắt ( 1 )

Chương 579: Loại con mắt thứ bảy siêu thoát Phật nhãn (1)
Trong truyền thuyết cổ xưa của Mật Tông.
Trên thế gian có tất cả sáu loại con mắt.
Loại thứ nhất gọi là phàm mục, cũng chính là mắt của người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy những sự tồn tại đơn giản trên thế gian.
Loại thứ hai gọi là bản mục, tức là con mắt không bị ô uế thế tục làm vẩn đục, đã có thể nhìn thấy được một vài thứ mà người thường không thể thấy.
Tiếp theo là thiên mục.
Có thể nhìn thấy tình hình nhiều đời nhiều kiếp trong quá khứ và tương lai của chúng sinh hai giới.
Loại thứ tư xưng là pháp mục.
Ví như mắt của Bồ Tát và A La Hán.
Có thể nhìn rõ sự việc của mấy trăm kiếp trước sau.
Loại thứ năm là thánh nhãn, có thể nhìn rõ chuyện xưa của mấy trăm vạn kiếp trước sau.
Cảnh giới cao nhất chính là Phật nhãn.
Phật nhãn vô biên vô hạn, có thể nhìn thấu suốt sự vĩnh hằng từ khởi đầu đến cuối cùng.
Nhưng mà...
Trong truyền thuyết, bên trên sáu loại con mắt này, còn có một loại ma nhãn, có thể mở ra không gian hư ảo.
Người sở hữu loại con mắt này, thường không dễ dàng lộ mặt thật gặp người, cần phải vĩnh viễn che khuất hai mắt.
Bởi vì Phật nhãn vô biên, mà ma nhãn vô giới.
Một khi mở ra, tất nhiên sẽ gây ra hậu quả khủng bố khó có thể tưởng tượng.
Mà ma nhãn này kỳ thực chính là vô giới yêu đồng.
Loại con mắt này cực kỳ hiếm thấy.
Cho dù là vào thời đại Ma quốc Tuyết Vực viễn cổ, cũng không phải Quỷ mẫu của mỗi thời đại đều sở hữu yêu đồng.
Ngay cả Tinh Tuyệt nữ vương được ca tụng là Quỷ mẫu cuối cùng nhất.
Kỳ thực cũng không sở hữu vô giới yêu đồng hoàn chỉnh.
Bởi vậy có thể thấy được chỗ trân quý của loại ma nhãn này.
Nhưng hiện giờ.
Trên trang kinh thư này thế mà lại ghi chép pháp môn tu hành vô giới yêu đồng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài.
Sợ là cả thiên hạ đều phải vì thế mà chấn động.
Trần Ngọc Lâu cũng chỉ là một người thường, há lại có đạo lý không chấn động?
Huống chi, vào thời đại này, hẳn không có mấy người hiểu rõ sự đáng sợ của vô giới yêu đồng hơn hắn.
Điều này lại càng nói rõ sự quan trọng của trang kinh thư này.
"Quả nhiên là một đám gia hỏa được gọi là kẻ điên."
Trần Ngọc Lâu thở hắt ra.
Trên mặt tràn đầy vẻ tặc lưỡi.
Người bình thường nào lại chạy đi đào mộ tổ tông, lại đi nghiên cứu pháp môn tu hành loại yêu đồng này chứ?
Nhưng mà à.
Nếu những gì ghi chép phía sau trang kinh thư này là thật.
Như vậy giá trị của nó, trong mắt Trần Ngọc Lâu, gần như có thể ngang với vân lục thiên thư.
Mặc dù đám người kia rất điên khùng, nhưng không thể không nói, bọn họ tuyệt đối là thiên tài.
Dùng phương pháp loại này.
Tương đương với việc có thể chế tạo ra vô hạn một đám Quỷ mẫu.
Mà hoàn toàn không cần đi vào vết xe đổ của Ma quốc Tuyết Vực.
Không ngừng phái yêu nô đi bốn phía bắt người.
Hiệu suất thấp kém không nói làm gì.
Cuối cùng còn dẫn tới oán than sôi sục, bước lên con đường vong quốc.
"Đồ tốt à."
Nắm chặt trang kinh thư kia, Trần Ngọc Lâu càng nghĩ càng kích động.
Có nó.
Lại thêm yêu đồng La Phù mang về, cùng với sa trần châu là mắt của Xà Thần.
Nếu mà vẫn không tu hành ra được loại ma nhãn siêu thoát Phật nhãn trong truyền thuyết này.
Chỉ có thể nói thiên phú của hắn là phế vật.
Nhưng giang hồ lớn như vậy, lại có ai dám nói thiên phú của mình vượt qua hắn?
Hô —— Nghĩ đến đây.
Trần Ngọc Lâu cất kinh thư đi.
Nhìn luân hồi miếu trống không, không còn chậm trễ nữa, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, khoảnh khắc sau, cả người liền như một chiếc lông vũ, từ đáy nước đen nhánh không ánh sáng bay thẳng lên.
Trên đỉnh Hẻm Kẹp.
Đồ Nhĩ và mấy người kia đều đã đến.
Từng người giương cung kéo căng dây.
Thân hình khom xuống, ánh mắt như dao quét qua bốn phía.
Theo vị trí đứng của bọn họ, liền có thể nhìn ra được kinh nghiệm lão luyện của thợ săn.
Mặc dù người Khắc Tư không có cách nói `tam tài tứ tượng ngũ hành lục đạo`, nhưng kinh nghiệm du mục săn bắn nhiều năm cũng khiến họ biết lựa chọn tốt nhất khi gặp nạn là gì.
Giờ khắc này, Đồ Nhĩ tựa như là sói đầu đàn trong bầy sói.
Chiếm cứ vị trí cao nhất.
Từ góc độ của hắn, không chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong Hẻm Kẹp không sót gì, mà nếu có nguy hiểm trong rừng tuyết sam, cũng có thể phát hiện trong thời gian ngắn nhất.
Về phần đám người Tháp Tây.
Thì phân bố rải rác xung quanh hắn.
Đảm bảo có thể chi viện bất cứ lúc nào.
Chỉ là...
Giờ khắc này, Đồ Nhĩ đứng trên tảng đá, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Trước đó rõ ràng có năm người xuống Hẻm Kẹp.
Vì sao lúc này dù hắn đếm thế nào cũng chỉ có bốn bóng người?
Thiếu một người từ lúc nào?
"Soạt —— "
Ngay lúc hắn đang chần chừ.
Trên mặt quỷ đầm vốn đã dần khôi phục lại bình tĩnh, lại lần nữa hiện ra vô số bong bóng.
Tâm thần hắn lập tức căng thẳng.
Không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Đưa tay ra sau làm thủ thế nắm tay với mấy người phía sau.
Tháp Tây và bọn họ lập tức hiểu ra.
Đây là dấu hiệu con mồi sắp xuất hiện.
Đặt trong tình huống này, thì chính là có nguy hiểm.
Đám người nắm chặt cung sừng trâu bằng bàn tay to lớn, âm thầm dùng sức, dây cung cỡ ngón tay cái bị kéo ra từng chút một, tiếng dây cung kêu ong ong vang vọng không dứt.
Không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Phảng phất như thứ rơi xuống trong đêm tối không phải bông tuyết, mà là đá núi.
Phốc —— Rốt cuộc.
Tiếng nước vang lên cực điểm, một bóng người cũng theo đó nhảy vọt lên khỏi mặt nước.
Tâm thần Đồ Nhĩ trầm xuống.
Theo bản năng liền muốn giương cung lắp tên.
"Chờ đã..."
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Chờ hắn thấy rõ bóng người kia, khóe mắt lại không nhịn được giật mạnh một cái.
Kia không phải là ác quỷ yêu ma gì cả.
Rõ ràng chính là Trần huynh đệ chẳng biết đã biến mất không còn tăm tích từ lúc nào.
Đồ Nhĩ vội đè cung tên xuống, liên tục lớn tiếng phất tay với đám người Tháp Tây phía sau.
"Không phải chứ, sao lại là hắn?"
Tháp Tây lúc này cũng đã phản ứng lại, nhìn Trần Ngọc Lâu nhẹ nhàng rơi xuống đất, xuất hiện bên bờ đầm nước, chỉ cảm thấy như gặp quỷ, trên mặt tràn đầy chấn kinh.
Đó có thể là nơi ẩn náu của ác quỷ.
Cảnh tượng bầy thú nhảy xuống nước tự sát trước đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn chẳng lẽ lại không sợ sao?
Nơi quỷ dị như thế, chỉ đến gần thôi đã đủ khủng bố rồi, hắn thế mà lại một mình chui vào trong quỷ đầm?
Cái này thật không phải là kẻ điên sao?
"Vậy nên, vừa rồi hắn đã xuống nước?"
Đồ Nhĩ cũng trợn lớn hai mắt, miệng hơi há ra, tim dưới lồng ngực đập như sấm.
Vốn tưởng rằng, mấy người Trần Ngọc Lâu chỉ là hiếu kỳ, đi qua đó nhìn một cái.
Bây giờ xem ra, hắn còn điên hơn mình tưởng tượng.
"Chắc là..."
Nghe hắn lẩm bẩm một mình.
Một thanh niên người Khắc Tư đứng gần Đồ Nhĩ nhất, hung hăng dụi mặt một cái, lúc này mới hơi hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng đầu óc rõ ràng vẫn còn trong trạng thái đứng hình, ngây ngốc gật gật đầu.
Xuống nước thì thôi đi.
Còn có thể toàn thân trở ra?
Đồ Nhĩ âm thầm nuốt nước miếng.
Chỉ cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng không quá chân thực.
Nhưng khi ánh mắt hắn lại lần nữa đảo qua mặt đầm, dưới ánh sáng của đuốc và đèn chắn gió trong tay đám người, mặt nước dao động phản chiếu ra một vệt sáng đỏ như máu.
Cảnh tượng này lại kéo tâm thần hắn trở về.
Chân thực và hư ảo đan xen.
Cuối cùng hóa thành một luồng hàn khí xộc thẳng lên đỉnh đầu.
"Vậy... Đồ Nhĩ, tiếp theo làm thế nào?"
Thấy thần sắc hắn không đúng lắm.
Mấy người Tháp Tây cũng không dám hỏi nhiều.
Đồ Nhĩ lắc lắc đầu, "Đi một bước xem một bước vậy, qua đêm nay là có thể trở về rồi."
"Ý ta là sau khi trở về."
Phải đó.
Lời này của Tháp Tây làm Đồ Nhĩ giật mình.
Chuyến đi này vốn chỉ là để hộ tống bọn họ qua khe núi tuyết, không ngờ bây giờ lại xảy ra ngã rẽ lớn như vậy, sau khi trở về, nên bàn giao với tộc trưởng và vu sư như thế nào đây?
Hành động này liệu có chọc giận ác quỷ trong đầm nước không?
Mang đến tai họa cho tộc nhân?
Đồ Nhĩ lòng rối như tơ vò, hắn vốn luôn trấn định bình tĩnh, giờ khắc này lại cảm thấy có loại cảm giác không biết phải làm sao.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận