Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 724: Thiên lôi địa hỏa - Trấn sơn loại ( 1 )

Đông ——
La lão oai vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần mất cả chì lẫn chài.
Đột nhiên nghe được lời này, đầu tiên là sững sờ, lập tức trên gương mặt thẹo kia không thể kiềm chế hiện ra một nét kinh ngạc vui mừng.
Một vạn đồng bạc.
Hắn nương, không lỗ a.
Trên chợ đen, giá trường thương được niêm yết công khai, một trăm đồng một cây.
Dùng một cây trúc nát đổi lấy một trăm cây thương, vụ làm ăn này xem thế nào cũng không tính là quá thua thiệt.
Suy cho cùng, với thực lực của Trần Ngọc Lâu, dù y có cướp trắng trợn thì hắn cũng không có nửa điểm chiêu số, chỉ có thể nhận thua.
Mặc dù so với dự kiến bảy tám vạn thì thiếu không ít, nhưng đánh một bạt tai xong xấu tốt gì cũng còn cho viên táo, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, dù sao cũng tốt hơn là không có gì.
"Việc này..."
"Đa tạ Trần chưởng quỹ, ta lão La thay mặt huynh đệ thuộc hạ cảm tạ."
Khóe miệng La lão oai gần như ngoác đến tận mang tai.
Chuyến này không uổng công.
"Được rồi, bớt cái trò này đi."
Trần Ngọc Lâu vung tay, tên này thật đúng là không hề che giấu chút nào, xem cái bộ dạng nịnh nọt kia của hắn, hôm nay nếu là cho hắn hai trăm cây thương, đoán chừng bảo hắn quỳ xuống đất dập đầu gọi cha, hắn cũng làm được.
La lão oai cười hắc hắc, "Vậy Trần chưởng quỹ, ta lão La xin cáo lui trước, không làm phiền ngài nghỉ ngơi."
Ôm quyền.
Trong lúc nói chuyện, hắn liền muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ sợ đi chậm một bước, lỡ như Trần chưởng quỹ đổi ý, e là một vạn đồng bạc này cũng không lấy được, vậy chẳng phải là huyết khuy sao?
"Chờ đã."
Thấy hắn vừa quay người định xuống lầu.
Trần Ngọc Lâu nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ, chợt dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì, ngước mắt liếc nhìn La lão oai.
Nụ cười trên mặt người sau lập tức cứng đờ.
Tâm tư rối bời, này loạn như ma.
"Còn có một chuyện."
Trần Ngọc Lâu dường như không để ý, chỉ trầm giọng căn dặn.
"Trần chưởng quỹ ngài cứ nói, ta lão La nhất định làm theo."
"Sau khi đến đảo Xích Sơn, nhớ kỹ cho ta, đối với những tên thủy phỉ chuyên bóc lột ngư dân, cướp bóc thuyền đánh cá đi qua, làm đủ mọi điều ác, ngươi cứ việc động thủ, nhưng..."
Nói đến đây, giọng điệu Trần Ngọc Lâu hơi lạnh đi.
"Nếu để ta biết, ngươi ở trên hồ làm xằng làm bậy, có hành vi ức hiếp bá tánh, thì đừng trách ta thu sau tính sổ."
La lão oai đức hạnh thế nào hắn rõ như lòng bàn tay.
Tên này ở ngay dưới mí mắt hắn, trước nay đều là hành sự không kiêng dè, giết lương mạo nhận công lao, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, chỉ có điều không nghĩ tới, chứ không có gì hắn không dám làm.
Ở Tương Âm đã như thế.
Đến lúc đó tới hồ Động Đình.
Dưới danh nghĩa Trần gia mà làm xằng làm bậy, hư hại chính là danh tiếng của hắn, Trần Ngọc Lâu.
"Nhất định, nhất định."
Nghe xong thấy không phải là đổi ý đòi lại tiền, La lão oai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nào dám không tuân theo, lập tức liên tục đồng ý.
"Ta lão La đã hoàn lương rồi, Trần chưởng quỹ ngài cứ yên tâm, cho ta một trăm lá gan cũng không dám làm xằng làm bậy."
Thấy hắn vỗ ngực bảo đảm.
Trần Ngọc Lâu lúc này mới phất phất tay.
Mà La lão oai thì trong nháy mắt như trút được gánh nặng, cười lấy lòng suốt đường xuống lầu dưới, bước chân càng lúc càng nhanh, đợi đến lầu một, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã hạ xuống.
Liên tiếp hít sâu vài hơi.
Thân thể đang khom xuống từ từ đứng thẳng lên.
Đôi mắt thì len lén đánh giá bốn phía. Là kiến trúc tiêu biểu nhất của Trần Gia trang, Quan Vân lâu chính là do lão chưởng quỹ xây vào lúc Trần Ngọc Lâu ra đời.
Xa hoa kinh người.
Nghe nói chỉ riêng các món trân bảo bày biện trong này đã lên tới mấy trăm kiện.
Lúc này hắn nhìn về phía bức bình phong kia.
Cũng là tác phẩm của danh gia.
Trên mặt bình phong có tranh sơn thủy của Đường Dần vẽ, có chữ của Văn Chinh Minh đề, chỉ riêng hai cái tên này đặt lên đó đã là giá trị liên thành.
Nhưng... chính vật quý giá như vậy.
Ở bên trong Quan Vân lâu, lại chỉ xứng đặt ở lầu một dùng làm bình phong.
Trên mặt La lão oai tràn đầy vẻ kinh ngạc thán phục.
Đáy mắt càng không giấu được vẻ nóng bỏng.
Hắn nương, thứ này nếu lấy ra ngoài, không biết có thể đổi được bao nhiêu khẩu súng.
Để ở đây không phải là lãng phí sao?
"Khụ khụ..."
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung.
Một tiếng ho nhẹ bỗng nhiên vang lên sau lưng.
Dọa La lão oai sợ đến suýt tè ra quần, hắn nuốt nước miếng nặng nề, sắc mặt biến đổi, qua một lúc lâu, mới dám từ từ quay người lại.
Nhìn kỹ lại.
Lúc này mới phát hiện, dưới bóng râm bên cạnh đại môn, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.
Hai tay đút trong tay áo, tóc bạc trắng, gương mặt không buồn không vui.
Chỉ là đôi mắt đục ngầu ẩn trong bóng tối kia, lúc này như dao găm đâm vào người La lão oai, khiến hắn như có gai ở sau lưng, muốn giải thích, lại phát hiện căn bản không biết mở miệng thế nào.
"Ngư... Ngư thúc."
Run rẩy mãi, rất vất vả mới gọi được một tiếng.
"Nếu đã xuống lầu."
"Thiếu gia dặn dò thế nào thì cứ làm như thế ấy."
Ngư thúc dường như vừa tỉnh giấc ngủ say, liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói một câu.
"Vâng vâng vâng, lão La chỉ là nghỉ một hơi, lúc xuống có hơi vội."
"Ta đi ngay đây."
La lão oai nuốt nước miếng, mặt nở nụ cười nịnh nọt, cẩn thận từng li từng tí lách qua bóng dáng Ngư thúc, mở cửa lớn, vô cùng khó khăn đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi Quan Vân lâu.
Ra đến dưới ánh mặt trời.
Hắn lúc này mới như trút được gánh nặng.
Chỉ mấy bước đường như vậy mà hai chân đã như đeo chì, mềm nhũn cả ra.
Nhưng hắn lại không dám dừng lại, chỉ có thể cắn răng, từng bước một đi về phía phòng thu chi.
Bất kể thế nào, một vạn đồng bạc Trần chưởng quỹ đã hứa thì phải cầm được vào tay.
Chỉ là.
Cảm giác sợ hãi trong lòng kia lại không thể xua đi được.
Sau lưng dường như có một thanh đao, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm mình.
Hắn biết, đó là Ngư thúc đang nhìn chằm chằm hắn.
Hễ hắn mà dám dừng lại, tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp.
Thảo nào đều nói Ngư thúc mới là người hung ác nhất trong số thế hệ lão làng của Trần gia.
Ánh mắt vừa rồi kia, chỉ cần nhớ lại thôi, cũng khiến hắn không nhịn được mà rùng mình.
Trọn vẹn ba bốn phút sau, hắn mới cuối cùng đến được bên ngoài phòng thu chi.
Nói ra lời dặn dò của Trần chưởng quỹ.
Tiên sinh phòng thu chi ngược lại rất thoải mái, chỉ bảo hắn điểm chỉ, ký tên, liền đưa cho một túi bạc.
Cảm nhận được sức nặng trĩu tay kia, La lão oai trong lòng cuối cùng cũng an tâm.
Hắn nương, kiếm chút tiền này thật không dễ dàng.
Đầu tiên là ở trên lầu bị giày vò, không thể không nói, khí thế uy áp của Trần chưởng quỹ ngày càng đáng sợ, chỉ một ánh mắt, một câu nói lơ đãng, cũng có thể khiến hắn như ngồi bàn chông.
Sau đó lại bị lão bất tử Ngư thúc kia dọa cho một phen.
Nếu không phải bao năm nay hắn cũng là từ trong núi thây biển máu đi ra.
Vừa rồi sợ là đã lộ tẩy rồi.
Hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Quan Vân lâu, La lão oai không dám chần chờ thêm nữa, nơi này nếu có thể, hắn đánh chết cũng không muốn quay lại lần thứ hai.
Hắn nương, đòi tiền mà cứ như đòi mạng vậy.
Còn khó hơn cả đi trên mũi đao.
Hơi không cẩn thận là rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Vội vã đi một mạch ra nội thành, qua cổng thành, phó quan đang dắt ngựa chờ dưới bóng cây, xa xa thấy hắn ra tới, vội vàng nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, đón lên.
"La soái... Sao rồi?"
"Bớt nói nhảm, về rồi hãy nói."
La lão oai ở trong trang ôm một bụng tức, đang không có chỗ phát tiết.
Nào thèm để ý đến hắn.
Trừng mắt, thấp giọng mắng.
"A, vâng."
Phó quan bị mắng xối xả một trận mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng thấy sắc mặt La soái, hắn nào dám nhiều lời.
Vội vàng đi dắt ngựa tới.
Đỡ hắn lên ngựa.
Còn mình thì theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau, men theo quan đạo, thẳng tiến về phía rặng núi xa xa.
. . .
Bên trong Quan Vân lâu.
Bên cửa sổ.
Nhìn hai bóng người biến mất giữa dãy Thanh Sơn, Trần Ngọc Lâu lúc này mới thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn về cây thanh lôi trúc trên chiếc bàn sau lưng.
La lão oai cho rằng mình không lỗ.
Không ngờ rằng.
Trần Ngọc Lâu mới là người thực sự lời to.
Một vạn đồng bạc mua được một cây dị chủng không nói, còn tiện thể tống khứ cái ôn thần La lão oai kia ra khỏi Tương Âm.
Bên phía hồ Động Đình, lão Cửu thúc không thể nào trấn giữ mãi được, lão đã lớn tuổi, thân thể lại nhiều bệnh cũ, ở trên nước lâu dài sẽ chỉ càng làm bệnh cũ thêm nặng.
Về phần Côn Luân, người què và những người khác.
Nếu đã bước lên con đường trường sinh, tự nhiên không thể bị những chuyện thế tục này chiếm quá nhiều tinh lực.
Tiểu nhị trên núi cũng phải bận rộn với chuyện đổ đấu và buôn đồ cổ.
Làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để đi chơi trò trốn tìm với đám thủy phỉ ở hồ Động Đình.
Chuyện này phái La lão oai đi là thích hợp nhất.
Lên đảo Xích Sơn.
Chỉ riêng đám thủy phỉ kiếm ăn trên nước đã đủ khiến hắn đau đầu, làm gì còn tinh lực mà suy nghĩ vẩn vơ, che giấu cái dã tâm bừng bừng gì nữa?
Bên Tương Âm này, hắn cũng không cần phải cho người lúc nào cũng theo dõi hắn nữa.
Tính ra như vậy, tuyệt đối là chuyện tốt một công ba việc.
Hô —— Thở ra một hơi trọc khí. Trần Ngọc Lâu không suy nghĩ nhiều nữa, mà ngưng thần nhìn về phía cây trúc kia.
Trên đời này có ngàn vạn loại trúc, chỉ riêng những loại có tên đã gần năm ngàn, Tương Âm lại càng nổi danh về trúc, nhưng hắn chưa từng thấy qua loại kỳ lạ kinh người như thế này.
Cao khoảng bằng một người.
Lá màu xanh biếc như phỉ thúy, thân trúc thẳng tắp, toàn thân bóng loáng như gương, tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch.
Nếu không phải nó lúc nào cũng tỏa ra sinh cơ mạnh mẽ.
Trần Ngọc Lâu có lẽ thật sự sẽ nhầm tưởng đây là một vật trang trí bằng ngọc điêu khắc hình cây trúc.
Điều khiến người ta khó tin nhất.
Còn là bên dưới thân trúc xanh biếc kia, từng luồng từng luồng lôi hỏa không ngừng chuyển động.
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận