Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 659: Tu miếu kiến xem - Tận hứng mà về ( 2 )

Chương 659: Tu sửa miếu xây đạo quán - Thỏa lòng mà về (2)
"Ha ha ha, yên tâm, trước đó ở bãi tuyết lớn, ta đã nói qua với chân nhân rồi."
Trần Ngọc Lâu lắc đầu cười một tiếng, "Chân nhân cũng đã đồng ý."
"À..."
Đàn Giang nhăn mặt khổ sở, nửa tin nửa ngờ.
Theo như hắn hiểu biết về sư phụ, hắn luôn cảm thấy chuyện này không giống việc mà sư phụ có thể đồng ý.
Rốt cuộc, trong những năm đó, sư phụ thà tự mình thử khai phá vài mảnh đất ở hậu viện để trồng ít rau xanh, hoặc là cầm đồ cổ trong miếu xuống núi đổi lấy lương thực.
Cũng không muốn chìa tay đòi tiền từ cơ quan chức năng.
Việc lớn như trùng tu đạo quán.
Sư phụ thật sự có thể đồng ý sao?
Hơn nữa cho dù là thật, lúc trước ở bên ngoài cung, lẽ nào lại không nhắc đến một lời?
Chỉ là...
Hiện giờ sư phụ đã bế quan, hắn lại không dám đi gõ cửa làm phiền.
Nhất thời không khỏi có chút tiến thoái lưỡng nan.
"Sao nào, tiểu đạo trưởng cảm thấy Trần mỗ ta sẽ lừa các ngươi sao?"
Trần Ngọc Lâu liếc nhìn hắn, tủm tỉm cười nói.
"Không, không dám."
Nhìn thái độ của sư phụ đối với hắn lúc trước.
Đàn Giang làm sao lại không hiểu, vị trước mắt này ít nhất cũng là đại chân nhân cùng cảnh giới với sư phụ.
Lúc này vội vàng liên tục xua tay nói.
Thấy vậy, Trần Ngọc Lâu cười nhạt một tiếng, tự mình cầm lấy lư đồng, lại lấy ra một cái chén trà, Đàn Giang vội vàng đi vào trong tủ lấy ra lá trà.
"Chỉ là chút trà thô trong núi, mong chân nhân đừng trách."
"Không sao."
Trần Ngọc Lâu nào có để ý những thứ này.
Trước đó ở Tam Thánh cung và Dược Vương miếu, uống đều là trà mây mù hoang dã trong núi.
Thủ pháp sao chế tuy bình thường, hương vị cũng đậm đặc lại chát, nhưng để lâu lại có một loại dư vị kéo dài, cảm giác đắng mà ngọt.
Từ chối không để hắn động thủ.
Tự mình pha một chén trà, lại thuận tay rót đầy cho mấy người kia.
Minh Nhai đạo nhân cảm ơn, sau đó ho nhẹ một tiếng, chân thành nói: "Lão đạo quả thật có quen biết mấy vị thợ hồ. Mấy năm trước, Phục Long quan ở Nam Ngũ Đài, có một vị thương nhân ở thành Trường An đến kính dâng hương hỏa."
"Đã mời mấy vị thợ thủ công già ở trấn Ngũ Đài dưới núi đến, trùng tu Phục Long quan từ trong ra ngoài thành mới tinh."
"Chậc chậc, cái khí thế đó..."
Minh Nhai lão đạo đang nói thì mới giật mình tỉnh táo lại, dường như mình đã nói nhiều.
"Trần cư sĩ nếu có rảnh, có thể đi xem qua một chút."
Thấy bộ dáng khó nén vẻ hâm mộ của hắn, Trần Ngọc Lâu bất giác lắc đầu cười một tiếng.
Suốt đường đi tới đây.
Rất nhiều đạo quan trong núi, phần lớn đều ở trong tình trạng lâu năm thiếu tu sửa.
Tam Thánh miếu còn đỡ.
Hương hỏa không nhiều, nhưng cũng có thể miễn cưỡng duy trì.
Thêm nữa Minh Nhai lão đạo đây lại khéo léo xoay sở, được cơ quan cấp phát, năm nào cũng có phần.
Nhưng những nơi khác thì không được như vậy.
Không ít ly cung thậm chí đã xuất hiện tình trạng đổ sụp ở mức độ khác nhau.
"Vậy cũng không cần, mắt nhìn của đạo nhân, Trần mỗ vẫn tin tưởng." Vẫy vẫy tay, Trần Ngọc Lâu cười nói: "Hành trình của chúng ta quá gấp gáp, có lẽ tối nay còn phải đi suốt đêm."
"Gấp như vậy sao..."
Mặc dù lúc trước nói chuyện phiếm trong miếu.
Minh Nhai đã nghe nói bọn họ tối nay muốn xuống núi.
Nhưng vẫn thật không ngờ tới, lại đến mức phải đi đường suốt đêm.
"Vẫn ổn."
Trần Ngọc Lâu cười nhạt một tiếng.
Đối với bọn họ mà nói, đi đường ban đêm chỉ là chuyện thường tình, lúc trước mấy ngày đi từ Côn Luân sơn đến thành Côn Mạc, mới thật sự là đêm tối đi gấp, thức trắng mấy đêm liền, không ngủ không nghỉ.
Lúc nói chuyện, hắn quay đầu liếc nhìn Côn Luân bên cạnh.
Người kia lập tức hiểu ý.
Lấy từ trong bọc quần áo ra một vốc đồng bạc, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà.
Tiếng leng keng trong trẻo làm Minh Nhai lão đạo giật nảy mình, lời đến khóe miệng đều nuốt trở vào.
Vốc đồng bạc kia, ít nhất cũng phải mấy chục khối.
Phải biết rằng, đồng bạc thời này vẫn là tiền bạc thật sự.
Một đồng bạc có thể đổi mười đồng dương, ở một số nơi hẻo lánh hoặc trên chợ đen, thậm chí có thể đổi được mười ba đến mười lăm đồng.
Mà gia đình bình thường, một năm không ăn không uống, ước chừng cũng chỉ có thể để dành được hơn mười đồng dương.
"Nhiều, nhiều quá!"
"Trần cư sĩ, sửa chữa trong ngoài Thuần Dương cung, cộng thêm sơn son thếp vàng, điêu khắc vẽ vời, tối đa cũng chỉ hơn mười khối thôi."
Minh Nhai lão đạo là người quán xuyến việc nhà, biết rõ củi gạo dầu muối.
Nhẩm tính sơ qua, trong lòng liền có con số ước lượng, lúc này lắc đầu liên tục nói.
"Cộng thêm Dược Vương miếu và Tam Thánh miếu, chẳng phải là vừa đủ sao?"
Trần Ngọc Lâu cười ha hả liếc nhìn hắn một cái, ôn tồn nói.
Nghe những lời này, Minh Nhai lão đạo sững lại, hắn vốn xưa nay ăn nói khéo léo, lanh lợi, vậy mà lại không nói nên lời nào.
"Còn mời đạo nhân tính toán, nếu không đủ, Trần mỗ sẽ thêm một ít nữa."
Cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng thổi lớp bọt nổi trên mặt nước, khẽ nhấp một ngụm, vẫn là vị đắng chát quen thuộc, nhưng sau khi uống vào, hương vị ngọt ngào thuần khiết lại từ từ quay về.
"Chuyện này..."
Minh Nhai đạo nhân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Trên gương mặt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời.
Tu sửa miếu, đây là ân tình hương hỏa lớn biết bao, đặt ở trên núi này là phải lập bia ghi công, danh truyền hậu thế.
Trần cư sĩ không những một lúc liền nhận sửa ba tòa.
Hơn nữa từ đầu đến cuối đều không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.
Thậm chí từ lúc hắn lên núi đến giờ, tính ra cũng chỉ mới nửa ngày công phu.
Còn hắn, cũng chỉ giúp dẫn đường, giới thiệu mấy vị chân nhân.
"Lão đạo tài đức gì đâu, Trần cư sĩ, cái này nặng quá..."
"Đạo nhân nói quá lời rồi, việc 'tu miếu kiến xem' này là đại công đức, là chuyện tốt có ích cho tu hành."
Trần Ngọc Lâu xua tay cười một tiếng.
Mặc dù bắt đầu từ Thuần Dương cung, rồi thêm Dược Vương miếu và Tam Thánh cung, nhưng đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ thuận tay làm mà thôi.
"Việc sửa chữa, còn phải nhờ đạo trưởng hao tâm tổn trí nhiều hơn."
Nghe hắn nói đến nước này.
Minh Nhai làm sao còn tiện từ chối, bật người đứng dậy, nghiêm túc hành một lễ của đạo gia.
"Xin Trần cư sĩ yên tâm, việc này lão đạo nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm cho tốt."
Thấy hắn trịnh trọng với việc này như vậy.
Trần Ngọc Lâu vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn: "Nếu đã như vậy, mối bận tâm cuối cùng cũng coi như được giải quyết ổn thỏa."
"Hôm nay thừa hứng mà tới, cuối cùng cũng có thể tận hứng mà về."
Nói đến đây.
Trần Ngọc Lâu ra hiệu bằng mắt cho mấy người Chá Cô Tiếu.
Hướng về đám người chắp tay.
"Minh Nhai đạo nhân, còn có Đàn Giang, Đàn Vân hai vị tiểu đạo trưởng, Trần mỗ còn phải đi gấp, nên không làm phiền nữa, xin cáo từ trước!"
"À phải, nhờ hai vị tiểu đạo trưởng chuyển lời giúp ta."
"Thực sự xin lỗi, nếu có cơ hội, Trần mỗ nhất định sẽ lên núi bái kiến."
Đàn Giang, Đàn Vân dù sao tuổi còn trẻ, lại tu hành lâu ngày trong núi, đối với nhân tình thế thái gần như hoàn toàn không rành, lúc này cũng không biết phải đáp lời thế nào cho phải.
Chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Minh Nhai lão đạo.
"Này, Trần cư sĩ, và các vị, sao phải vội vàng như vậy, hay là dùng bữa cơm chay đã, lão đạo sẽ xuống núi chuẩn bị ngay, cũng không chậm trễ quá lâu đâu."
"Thật không cần đâu, lão đạo trưởng, trời sắp tối rồi, đường núi gập ghềnh, chúng tôi vẫn nên xuống núi trước thì hơn."
Từ chối lời giữ lại của Minh Nhai.
Mấy người Trần Ngọc Lâu không chậm trễ thêm, trực tiếp đứng dậy, đi ra hướng ngoài núi.
Mãi cho đến khi ra khỏi Thuần Dương cung.
Đi trên đường núi.
Dương Phương nín nhịn suốt đường cuối cùng cũng không kìm được nữa.
"Trần chưởng quỹ, lúc trước ngài và vị Chiếu Hồ chân nhân kia lần lượt phá mây rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài đừng giấu nữa mà, nói cho chúng tôi biết đi."
Lời này của hắn vừa thốt ra.
Ba người Chá Cô Tiếu cũng đều tò mò nhìn qua.
Thấy vậy.
Khóe miệng Trần Ngọc Lâu không khỏi cong lên thành một đường.
Mở tay ra.
"Còn có thể là gì nữa, so tài kiếm thuật một chút thôi."
"Vậy... Kết quả thế nào?"
"Kỳ phùng địch thủ, không phân thắng bại."
"Ngài cứ nói thật đi, dù sao ở đây cũng không có người ngoài..."
"Rồi, chỉ có ngươi tiểu tử là lắm lời, thắng người đó một chiêu."
"Ta biết ngay mà."
"Trần chưởng quỹ lợi hại thật, ngay cả đại chân nhân của Thuần Dương cung cũng không phải là đối thủ, tu vi này của ngài, e rằng đã thiên hạ vô địch rồi phải không?"
"Lên đường!"
"Chậc, còn không cho nói nữa... Được được được, ta không nói, lên đường!"
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận