Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 38: Binh gia sát phạt - Vô lượng đạo cung

Chương 38: Binh gia sát phạt - Vô Lượng Đạo Cung
Vài ba câu đã trấn an được Côn Luân.
Trần Ngọc Lâu chắp tay đứng đó, ngón tay khẽ khẽ gõ nhẹ.
Dường như đang cùng người vô hình đánh cờ, đặt quân lên bàn cờ trống.
Binh khí mà hắn nói, tự nhiên là ứng nghiệm trên người vị tướng quân trấn giữ lăng mộ ở sâu bên trong vách đá kia.
Nếu nhớ không lầm.
Vị đó xuất thân sa trường, cả đời chém giết vô số, chỉ tiếc số mệnh không tốt lắm, sau khi chết còn phải thay một vị đại tướng nhà Nguyên trấn thủ minh cung.
Cũng không biết là do thi cương bí thuật, hay là nhờ vào tà cổ Miêu Cương.
Thi thể bất hủ không thối rữa.
Ngay cả binh khí đã theo hắn nhiều năm, dính vô số máu tươi, dường như cũng đã thành hung binh.
Cũng không bị khí ẩm ăn mòn.
Lúc xuống tới đây, Trần Ngọc Lâu đã nhìn thoáng qua từ xa.
Chỉ cảm thấy sâu trong vách đá tử khí nặng nề, lại còn có một luồng khí sát phạt lăng lệ.
Binh gia chủ sát phạt.
Tuyệt đối không sai!
Mà Côn Luân trời sinh thần lực, cảnh tượng lúc trước chặn đứng con rết sáu cánh kia, ngay cả hắn xem cũng kinh hãi không thôi.
Đại sát khí bậc này.
Nếu cứ như trong nguyên tác mà chết ở Bình Sơn, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao.
Chờ lúc quay về, lại chữa khỏi chứng câm cho hắn.
Tìm một lão sư phụ, dạy hắn mấy ngón công phu, theo bên người, đó chính là người hộ đạo tốt nhất.
Rầm rầm ——
Ngay lúc hắn đang âm thầm thất thần.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập như mưa rơi.
Quay đầu nhìn lại, một đám thân ảnh che khăn đen, lưng đeo giỏ trúc, đang men theo bậc thang trên vách núi hình con rết lần lượt tiến vào cửa động.
Kẻ dẫn đầu thân hình gầy gò, đôi mắt lộ ra ngoài lanh lợi, khôn khéo.
Không phải Hoa Mã Quải thì còn là ai?
Nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng trên người Trần Ngọc Lâu, thấy hắn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy chậm một mạch đến gần.
"Chưởng quỹ."
"Ừm, người đã đến đủ cả chưa?"
Trần Ngọc Lâu gật gật đầu.
"Đến rồi, không thiếu một ai."
Trong ánh mắt Hoa Mã Quải không nén được vẻ kích động.
Hẳn là trước khi xuống đây, đã nghe kể về quá trình săn yêu.
Nhưng mà, giờ phút này nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện thi thể con lão ngô công kia, ngược lại thấy một đám người đang ghé vào sâu trong hang đá vôi, thập thò đầu ngó nghiêng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kinh hô.
"Chưởng quỹ, đây là?"
Hoa Mã Quải mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
"Xuyên núi."
Trần Ngọc Lâu cũng không giải thích quá nhiều.
Mà nghiêm túc dặn dò.
"Người què, lát nữa xuống mộ, dẫn các huynh đệ đi trước rắc thuốc bột trừ trùng."
"Nhớ kỹ, bất kỳ chỗ nào cũng không được bỏ sót."
"Vâng, chưởng quỹ."
Mặc dù không rõ nguyên do.
Nhưng nếu là chưởng quỹ phân phó, Hoa Mã Quải đương nhiên sẽ không xem nhẹ, lập tức gật đầu đồng ý.
"Được rồi, đi phân phó đi."
"Cũng sắp xong rồi."
Lặng lẽ tính toán thời gian.
Có hai con giáp thú của Bàn Sơn môn kia đào xuyên qua nơi này cùng Vô Lượng Điện, có thể tiết kiệm được vô số công sức.
Quả nhiên.
Tiếng nói vừa dứt.
Trong đám người Tháo Lĩnh liền truyền đến một trận reo hò.
Quay đầu nhìn lại, bên cạnh cửa đá bị xây chết, đã xuất hiện một đường hầm dưới đất hẹp dài, tĩnh mịch.
Hắn trời sinh có dạ nhãn.
Mờ mờ còn có thể nhìn thấy nơi sâu nhất hiện ra một luồng ánh sáng u ám.
Hẳn là những cây đèn lưu ly bên trong đạo cung.
Nhưng mà, hắn cũng không vội tiến lên, mà lại nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu đã tính toán sau khi kết thúc chuyện Bình Sơn, sẽ đem chuyện Mộc Trần Châu ra bàn bạc bẩm báo.
Như vậy...
Đến lúc đó, tất nhiên vẫn là hai phái Bàn Sơn và Tháo Lĩnh hợp tác.
Chỉ là, độ khó của việc trộm mộ Hiến Vương, so với Bình Sơn thì chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Nguyên nhân quan trọng nhất trong đó.
Là bởi vì thủy long choáng (huyệt?), có thể khắc chế rất hoàn hảo thuật phong thủy của Mô Kim và thuật sinh khắc của Bàn Sơn. Về phần dụng cụ của Tháo Lĩnh, trước ngôi đại mộ hiếm thấy trên đời kia, tác dụng có thể phát huy được càng là gần như không đáng kể.
Lời trong Lăng Phổ nói rất rõ ràng.
Phi thiên băng không thể phá.
Vậy nếu là đất nứt thì sao?
Nay được chứng kiến năng lực đào xuyên núi của hai con xuyên sơn giáp, hắn ngược lại nảy ra một ý nghĩ.
"Chưởng quỹ?"
Trong lúc trầm ngâm, Hoa Mã Quải đã dẫn người đi tới.
Thấy đám trộm mộ kia vẻ mặt ngưng trọng, Trần Ngọc Lâu âm thầm gật đầu.
Thu lại suy nghĩ, tính toán quay về bàn sau.
"Đi, đến kiến thức kho báu lớn ở Bình Sơn nào."
Vung tay lên.
Nhất thời, một đám người reo hò không ngớt.
Xuyên qua thiên điện gần như đã bị san thành bình địa, men theo đường hầm do giáp thú đào sẵn, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào bên trong.
Không bao lâu sau.
Đợi hắn đi ra khỏi cửa động.
Phía trước quang đãng rộng rãi, một động quật dưới lòng đất với quy mô càng kinh người hơn hiện ra trước mắt.
Cúi người nhìn xuống, chỉ thấy vài tòa đại điện kiểu mái hiên nghỉ núi nối tiếp nhau, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ.
Trong điện ngoài điện thờ vô số cây đèn.
Cho dù mấy trăm năm đã trôi qua.
Những ngọn đèn lưu ly đó vẫn chưa từng tắt.
Thêm vào đó, giữa các vách đá lại có sương đá lưu động không ngừng.
Chiếu rọi toàn bộ động quật càng thêm lung linh rực rỡ, tiên khí mịt mờ, tựa như lạc vào chốn tiên cảnh trên mây.
Toát ra một vẻ xa xăm thần bí khó tả.
Quả thực chính là một tòa tiên cảnh giữa nhân gian.
Mấy người Chá Cô Tiếu đã vào trước một bước, giờ phút này đang đứng bên vách đá, ánh mắt lấp lóe, gương mặt tràn ngập vẻ chấn động.
Ngay cả hắn còn như vậy.
Huống chi là đám đạo sĩ Tháo Lĩnh kia.
Mặc dù cả đám ngày thường khoác lác đã trộm biết bao nhiêu lăng mộ vương hầu đế vương.
Nhưng làm gì đã từng thấy động phủ tiên nhân bậc này?
Cả đám á khẩu không nói nên lời, sững sờ tại chỗ, như thể từng pho tượng đá.
"Người què, đừng ngây ra đó."
"Đi làm việc đi!"
Rốt cuộc, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
"A... Vâng, chưởng quỹ."
Hoa Mã Quải lúc này mới phản ứng lại.
Tim trong lòng đập thình thịch.
Toàn thân máu huyết dường như cũng vì thế mà sôi trào lên.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Phát tài!
Không nói đâu xa, chỉ riêng những cây đèn lưu ly bát bảo bên trong đạo cung, mỗi một cây đều là giá trên trời.
Huống chi, nhiều cung điện như vậy, bên trong lại cất giấu bao nhiêu đồ tùy táng?
Hắn không dám tưởng tượng nữa.
Nặng nề nuốt nước bọt, Hoa Mã Quải vung tay lên, dẫn đám đạo sĩ tiến vào địa cung.
Đem hùng hoàng, vôi bột mang xuống rắc khắp nơi.
Nhất thời.
Một trận tiếng động rầm rầm truyền đến từ bốn phía trong địa cung.
Dựa vào ánh lửa chập chờn nhìn lại, vô số độc vật ẩn núp trong bóng tối giống như thủy triều chạy tứ tán khắp nơi.
Trong đó không thiếu rắn độc, rết dài gần cả thước.
Toàn thân độc khí tràn ngập.
Rõ ràng là đã có dáng vẻ yêu vật.
Nhìn thấy cảnh này.
Hoa Mã Quải cuối cùng mới hiểu ra.
Trong lòng không khỏi dấy lên mấy phần sợ hãi.
Trần Ngọc Lâu lại không để ý nhiều, con rết sáu cánh vừa chết, đám độc vật này chính là thịt trên thớt.
Tâm niệm vừa động, con Nộ Tình Kê đang đứng trên vai nhìn quanh lập tức vỗ cánh bay lên, hóa thành một vệt sáng, đáp xuống nóc điện phía trên, ngửa đầu phát ra một tiếng gáy vang động núi sông.
Những độc vật đang liều mạng chạy tứ tán, thậm chí có ý đồ chống cự, trong nháy mắt bị dọa đến hồn vía tan nát.
Nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Thấy tình hình này, Nộ Tình Kê mới bay vào giữa đám côn trùng, nhàn nhã dạo chơi bắt đầu bữa ăn.
Chỉ có điều.
Bây giờ, tầm mắt của nó rõ ràng đã cao hơn không ít.
Những độc vật bình thường, nó căn bản không thèm để vào mắt, chỉ nuốt những con rắn rết có yêu khí.
Những con khác thì mặc cho đám gà trống khác tranh đoạt.
"Cũng gần xong rồi."
Chưa tới nửa khắc đồng hồ.
Đám côn trùng gần như đã bị quét sạch.
Ngay cả mấy con lẻ tẻ trốn vào khe đá cũng bị bầy gà đói điên mổ ra nuốt chửng.
Đối với điều này, Trần Ngọc Lâu khá hài lòng.
Nhìn Chá Cô Tiếu bên cạnh.
Giờ phút này hắn đang nhìn chằm chằm vào sâu trong đạo cung, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ánh đèn dầu chiếu rọi lên gương mặt đó.
Còn có một nét ước ao không che giấu được cùng với... sự thấp thỏm.
Đối với điều này, Trần Ngọc Lâu lòng dạ biết rõ.
Rốt cuộc đó có thể là một pháp môn tu đạo, sự cám dỗ đối với hắn không thể bảo là không lớn.
"Đạo huynh, thời gian không đợi người."
"Hơn nữa đám thủ hạ táy máy tay chân, nếu không đi nữa, vạn nhất có chuyện gì..."
Mỉm cười liếc nhìn hắn một cái.
Một câu còn chưa nói xong.
Chá Cô Tiếu sớm đã không kìm được, mặt già hiếm khi đỏ lên, cáo lỗi một tiếng, sau đó liền phóng người đi thẳng đến Vô Lượng Điện!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận