Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 40: Một lò thủy hỏa luyện kim đan

Chương 40: Một lò Thủy Hỏa luyện Kim Đan
"Là nó!"
Cảm nhận được khí tức hư vô mờ mịt tỏa ra quanh thân đỉnh, Trần Ngọc Lâu cuối cùng cũng không kìm nén được nỗi lòng dậy sóng.
Hắn thì thầm thốt lên.
Phảng phất như có một bàn tay lớn vô hình, mò mẫm trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.
Lịch sử phủ bụi cũng hóa thành từng bức tranh ảnh, chảy xuôi trong nơi sâu thẳm tâm trí hắn.
Thời đại Tây Chu, ở Nam Hải có thị tộc Hận Thiên của nước Quy Khư, dùng Âm Khư Long Hỏa luyện đồng, đúc thành đồ vật bằng thanh đồng. Vì nhiễm phải biển khí nên có thể suy diễn được hình tượng của núi sông ao đầm.
Nhưng mà.
Vì quốc lực yếu kém.
Đành phải thần phục Tây Chu.
Năm đó, thị tộc Hận Thiên tiến cống cho Chu Mục vương một chiếc đỉnh đồng được luyện bằng long hỏa.
Xung quanh có khảm khảm quẻ kính cùng với bốn lá phù Nhân, Quỷ, Long, Ngư.
Nghe nói chiếc đỉnh này có năng lực thông hiểu trời đất, bói toán tương lai.
Được Chu Mục vương xem như bảo vật quý giá.
Sau khi chết cũng được chôn theo vào trong mộ.
Đến thời Tần Hán, mộ của Chu Mục vương bị trộm, khảm quẻ kính cùng bốn lá phù Nhân, Quỷ, Long, Ngư không rõ tung tích, chỉ có đỉnh đồng quá nặng nên vẫn lẻ loi trơ trọi trong mộ.
Về sau, có sét trời đánh xuống, chém chiếc đỉnh cổ thành mảnh vỡ.
Thỏi đồng bị người khác lấy đi.
Mang đi nung chảy lại, đúc thành một cái đan lô.
Đưa vào Bình Sơn để luyện chế thuốc tiên bất tử.
Ánh mắt Trần Ngọc Lâu lóe lên, hình ảnh trong đầu cũng dần dừng lại, không ngừng trùng khớp với cái lò đồng bên trong núi quan tài, cuối cùng hợp thành một.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Trong khoảng thời gian đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện.
Biển khí bên trong đỉnh đồng lại vẫn có thể ngưng tụ mà không tan.
Không thể không nói là kinh người.
Mà lý do hắn để mắt tới không chỉ vì nó là đan lô, nguyên nhân quan trọng hơn là chiếc đỉnh lạ Quy Khư này có liên quan đến hai tòa đại tàng.
Nam Hải Quy Khư và Địa Tiên Thôn.
"Trần huynh?"
Chá Cô Tiếu cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi đống quan tài xương cốt chất cao như núi.
Thấy hắn đứng trên núi quan tài, ánh mắt lấp lóe.
Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt không khỏi lộ ra một tia kích động.
"Đạo huynh, đến xem!"
Trần Ngọc Lâu cũng không che giấu.
Cất tiếng gọi hắn.
Thấy vậy, Chá Cô Tiếu trong lòng đã chắc chắn bảy phần, nén một hơi, cả người bật nhảy lên, đạp lên quan tài, vài ba bước đã đáp xuống bên cạnh hắn.
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ.
Vừa nhìn đã thấy ngay tòa đan lô bằng thanh đồng kia.
"Thình thịch —— "
Tim Chá Cô Tiếu đập mạnh một cái.
Đan lô.
Quả nhiên là đan lô!
Nhánh Bàn Sơn tìm kiếm đan châu đã nhiều năm.
Sao hắn lại không nhận ra, cái lò loang lổ vết gỉ kia rõ ràng chính là lò luyện đan thuần túy nhất của đạo gia.
"Không sai."
"Trần huynh..."
Lòng Chá Cô Tiếu trập trùng như thủy triều.
Nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.
Môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Dưới ánh đèn dầu le lói, chỉ có một gương mặt phức tạp khó nén cảm xúc, cùng với đôi mắt hoe đỏ.
"Đạo huynh, còn chờ gì nữa?"
Trần Ngọc Lâu vỗ vai hắn, cười nói với giọng ấm áp.
"Việc này..."
Chá Cô Tiếu thoáng chốc đã hiểu ra.
Nhưng vẫn có chút khó tin.
Hắn xưa nay vốn rất coi thường chuyện cầu trường sinh trong mộ của người chết.
Nhưng Bình Sơn lại chính là nơi các đạo gia nhiều đời luyện đan.
Nếu như vẫn còn đại dược tồn tại.
Nuốt vào chẳng phải là có thể 'cá chép vượt long môn' sao?
Với kiến thức và cảnh giới của Trần Ngọc Lâu, không thể nào không nghĩ đến điểm này.
Nhưng hắn lại không chút do dự tặng cho mình.
Người không phải cỏ cây, ai mà vô tình?
Trong phút chốc, Chá Cô Tiếu chỉ cảm thấy một nỗi cảm động và chua xót không nói thành lời dâng lên trong lòng.
"Lúc chém gà tế trời, đã nói rõ mọi chuyện rồi, bây giờ sao đạo huynh còn do dự?"
Trần Ngọc Lâu lắc đầu cười.
Kim đan của đạo môn quả thực là vô giá.
Nhưng đối với hắn mà nói, lại là 'vẽ rắn thêm chân'.
Hắn có tiên pháp Thanh Mộc Công chỉ thẳng đến đại đạo trường sinh.
Đầu óc hắn có úng nước mới đi dùng chì, thủy ngân, dược thạch để luyện đan châu.
Nhưng Chá Cô Tiếu thì khác, hắn bây giờ đã gần ba mươi tuổi, đặt giữa hồng trần thì xem như còn trẻ khỏe.
Nhưng tộc Trát Cách Lạp Mã thân trúng quỷ chú, hễ qua tuổi bốn mươi, máu huyết khắp người sẽ chuyển thành màu vàng kim, cuối cùng chỉ có thể chết một cách thê thảm.
Thêm vào đó.
Bao năm qua hắn 'ăn gió nằm sương', 'phong trần mệt mỏi', lại phải chịu đựng áp lực mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Tâm thần hao tổn.
Toàn thân đầy ám thương.
Cốt cách giống như một ngôi nhà cũ.
Nhìn như 'vững chãi bốn bề', kỳ thực khắp nơi đều ọp ẹp dột nát.
Nói một câu không dễ nghe, thời gian còn lại cho hắn, thật ra đã không còn nhiều.
Nếu có thể tu hành Bình Sơn Hô Hấp Pháp, lại dùng thêm đan châu, có lẽ trong thời gian ngắn nhất có thể vượt qua long môn, chạm đến ngưỡng cửa Luyện Khí.
Một khi bước vào cảnh giới đó.
Mới có thể tĩnh dưỡng tốt một thời gian.
Cầm cự cho đến khi bọn họ đến mộ Hiến Vương ở Già Long Sơn, lấy ra Mộc Trần Châu, hẳn không thành vấn đề.
"Đa tạ Trần huynh!"
"Đại ân này, Dương mỗ thực sự... thực sự là không biết lấy gì báo đáp."
Chá Cô Tiếu sao lại không biết chứ.
Hắn rõ ràng hơn ai hết tình trạng cơ thể của mình.
Mấy năm trước còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng trong vòng một năm gần đây, đã xuất hiện triệu chứng nôn ra máu, điều khiến hắn lo lắng nhất là, trong máu đã có ánh kim.
Đây là dấu hiệu gì.
Hắn rất rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao hơn một năm nay, hắn liều mạng đi khắp nơi xuống mộ.
Chính là lo lắng một ngày nào đó mình thật sự gục ngã.
Thì Hoa Linh và lão dương nhân sẽ không còn nơi nương tựa.
Hiện giờ...
Lò luyện đan của đạo môn đang ở ngay trước mắt.
Giống như trong đêm tối mịt mùng, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn đèn dầu.
Cho dù biết chì, thủy ngân, dược thạch có độc, nhưng hắn cũng nguyện ý như 'thiêu thân lao đầu vào lửa'.
Ít nhất có thể tạm thời ổn định tình trạng bộc phát của quỷ chú.
Hắn mới có cơ hội đi đến ngôi mộ tiếp theo để tìm kiếm Mộc Trần Châu.
Hai tay ôm quyền, trong mắt Chá Cô Tiếu ngấn lệ, nhưng không đợi hắn cúi lạy đã bị Trần Ngọc Lâu giữ cổ tay lại.
"Đạo huynh, giữa ngươi và ta sao phải nói lời cảm ơn?"
Nhìn mái tóc mai đã điểm bạc cùng sắc mặt không giấu được vẻ tang thương của hắn.
Trần Ngọc Lâu thầm than trong lòng, khoát tay nói.
"Được!"
Thấy hắn thành khẩn như vậy.
Chá Cô Tiếu cũng không làm vẻ câu nệ nữa.
Quay người đi thẳng đến chiếc lò luyện đan kia.
Trần Ngọc Lâu cũng nhanh chóng đuổi theo, đứng hộ pháp một bên cho hắn.
Bên trong đan lô rốt cuộc có kim đan hay không hắn cũng không rõ, nhưng lỡ như có độc vật hoặc chướng khí, hắn có thể lập tức ra tay.
Bước nhanh đến bên ngoài đan lô.
Chá Cô Tiếu hít sâu một hơi, lúc này mới đưa tay ôm lấy nắp lò, dùng sức nhấc lên.
May mắn là.
Sau khi nắp lò được mở ra.
Cũng không có tử khí hay sát khí như dự đoán.
Ngược lại có một mùi thuốc thoang thoảng lan ra.
"Đây, đây là..."
Chá Cô Tiếu tay vẫn còn ôm nắp lò, cảm nhận được mùi hương kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trong đôi mắt vốn ảm đạm.
Lại bừng lên một tia sáng rực khó có thể che giấu.
Vội buông nắp lò xuống.
Vì quá kích động, bước chân có chút loạng choạng, may mà Trần Ngọc Lâu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.
Chá Cô Tiếu cười khổ một tiếng.
Cũng không dám chậm trễ, thân hình cao lớn tiến lại gần đan lô nhìn vào bên trong.
Nơi sâu nhất trong lò.
Rõ ràng có mấy viên đan hoàn lớn chừng quả nhãn đang yên lặng nằm đó.
Chỉ tiếc là.
Đa số đều ảm đạm không ánh sáng, tỏa ra một mùi lạ không tả được.
Duy chỉ có một viên trong suốt long lanh, tựa như ngọc châu, dưới ánh lửa lay động xung quanh phản chiếu ra ánh ngọc khiến lòng người say đắm.
Mùi thuốc ngửi được lúc nãy, chính là tỏa ra từ viên đan dược này.
"Đan châu..."
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó.
Cảm xúc nén chặt của Chá Cô Tiếu không kìm được nữa, vỡ òa ra.
Toàn thân run rẩy.
Nước mắt lã chã lăn dài nơi khóe mắt.
"Chúc mừng đạo huynh đã đạt được ước muốn."
Trần Ngọc Lâu cũng nhìn thấy viên đan dược kia, không nhịn được vỗ vai hắn chúc mừng.
Nói thật, trước khi mở lò hắn còn lo lắng, trải qua trăm ngàn năm, vách lò đã loang lổ vết gỉ, cho dù bên trong còn có đan dược thì cũng sớm đã hỏng.
Nhưng bây giờ xem ra.
Biển khí ngưng tụ mà không tan bên trong này ngược lại lại trở thành thứ bảo tồn dược tính tốt nhất.
Điều đáng tiếc duy nhất là.
Cả lò đan dược này, cuối cùng chỉ luyện thành một viên.
Số còn lại đều là phế đan.
Nhưng dù sao cũng đủ cho Chá Cô Tiếu dùng.
"Đạo huynh, không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không dược tính sẽ dần mất đi, đến lúc đó chuyện tốt lại hóa thành chuyện xấu."
- Cảm tạ "Thư hữu 20231022123952483" 100 điểm khen thưởng, mặt khác cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử duy trì ( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận