Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 584: Hải Loa câu - Núi tuyết hỏa long ( 2 )

Chương 584: Hải Loa câu - Núi tuyết hỏa long ( 2 )
Mặc dù mới tiếp xúc ngắn ngủi hơn một ngày, nhưng điều này chút nào không ảnh hưởng nỗi lưu luyến trong lòng.
Đối với dân tộc du mục bọn họ mà nói.
Thượng võ mộ cường.
Gần như là thứ đã khắc sâu vào xương cốt.
Người ta đều nói người Hán yếu đuối, nhưng tuyệt đối không bao gồm sáu người bọn họ.
Trên suốt chặng đường này bọn họ chưa từng tụt lại phía sau, thậm chí khi gặp phải hung hiểm, chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn xông lên hàng đầu.
Chưa kể còn có Côn Luân, Dương Phương cùng lão dương nhân kia là những hán tử hào sảng.
Lúc uống rượu, so với người Khắc Tư bọn họ cũng chút nào không hề yếu thế.
Đặc biệt là Côn Luân.
Tháp Tây có vóc người thuộc dạng hiếm thấy trong trại, trong tiếng Khắc Tư, Tháp Tây càng có ngụ ý là núi cao, ý nói cao lớn như núi.
Mà hắn cũng xác thực như vậy.
Khôi ngô thẳng tắp, tráng kiện như trâu.
Nhưng ở trước mặt Côn Luân, Tháp Tây lại như một đứa trẻ chưa lớn.
Có thể tưởng tượng được, cảm giác chấn động đó mãnh liệt đến nhường nào.
Chỉ tiếc, trong hơn một ngày thời gian này, không phải lên đường thì là nghỉ ngơi, hành trình vội vã, không dám chậm trễ nửa điểm, cũng không có cơ hội tỉ thí thỉnh giáo một phen.
"Nhất định!"
Cảm nhận được sự chân thành thẳng thắn của bọn họ.
Trần Ngọc Lâu chắp tay.
"Nguyện Ba Khắc Tây phù hộ các ngươi, thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về cố hương!"
Đồ Nhĩ gật gật đầu.
Sau đó một đoàn người trở mình lên ngựa, không do dự nữa, men theo hướng lúc đến mà phóng ngựa phi nước đại.
Tiếng vó ngựa dồn dập như sấm.
Làm rung động khiến bông tuyết trong rừng sam rơi xuống lả tả.
"Chúng ta cũng lên đường thôi."
"Tranh thủ trước khi trời tối đến được Đông Côn Luân cắm trại."
Đưa mắt nhìn bóng dáng đoàn người càng lúc càng nhỏ dần.
Mãi cho đến khi họ vượt qua lưng núi.
Biến mất giữa đất trời mênh mông.
Trần Ngọc Lâu cũng lên tiếng gọi.
Rất nhanh, một đoàn người đi theo hướng ngược lại với hướng của bọn Đồ Nhĩ, xuyên qua rừng sam rậm rạp, băng qua những ngọn núi tuyết trắng xóa.
. . .
Trong nháy mắt.
Vào lúc sắc trời sắp tối.
Một vách núi băng dựng đứng như bị đao cắt, ánh tà dương cuối cùng rắc xuống, rơi trên đỉnh sông băng, ẩn hiện vô số vầng sáng màu vàng.
Phảng phất như Phật quang trong truyền thuyết.
Nơi này là đoạn giữa của dãy Côn Luân.
Cũng là nơi giao nhau của ba tỉnh Tân Cương, Tây Tạng, Thanh Hải.
Ngoại trừ những sa mạc rộng lớn không người, chính là vô số núi băng đỉnh tuyết mênh mông, nhìn từ xa, các sông băng hiện ra đủ loại hình dạng, tựa như những con ốc biển trôi nổi giữa đại dương.
Thêm vào đó, bên dưới các sông băng có những khe nứt tự nhiên rộng lớn.
Cho nên, nơi này được dân bản địa gọi là Hải Loa câu.
Hễ không cẩn thận.
Là sẽ rơi xuống nơi đây.
Bất kể là người hay lừa ngựa, bò Tây Tạng, đều không thể đặt chân vào đây.
Phỏng chừng cũng chỉ có chim ưng tuyết mới có thể bay vượt qua.
Đối với dân chăn nuôi xung quanh mà nói, Hải Loa câu là nơi ở của thần minh, chư Phật cùng yêu ma, phàm nhân ngay cả tư cách nhìn trộm cũng không có.
Từ xưa đến nay.
Người dám tiến vào Hải Loa câu lại càng ít ỏi.
Mà cho dù có vào được, số người sống sót trở ra càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng hôm nay...
Dưới bầu trời nhá nhem.
Một đội ngựa lại đang men theo sườn núi, không ngừng tiến sâu vào vùng sông băng của Hải Loa câu.
"Trần chưởng quỹ, phía trước không còn đường đi nữa rồi, cho dù có đóng móng sắt, ngựa cũng đứng không vững."
Dương Phương và Côn Luân phụ trách mở đường, rất vất vả mới từ trên lưng núi nơi vách đá cheo leo trở về.
Dù cả hai người đã chứng kiến vô số hung hiểm.
Giờ khắc này trên mặt đều lộ ra mấy phần sợ hãi chưa nguôi.
Bước đi trên nơi chỉ rộng một tấc vuông, bên ngoài là gió lạnh gào thét lướt qua, trước mặt chính là vách núi sông băng vạn trượng, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ rơi xuống đó.
Cảm giác đó, so với ngày men theo sạn đạo cổ xuống Quỷ Động còn đáng sợ hơn.
Trong Quỷ Động dù sao cũng không thấy ánh mặt trời, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng phạm vi hơn hai thước trước mặt.
Tầm nhìn nhỏ bé đáng thương.
Nỗi sợ hãi phần nhiều đến từ sự không biết.
Nhưng sự đáng sợ của Hải Loa câu căn bản không thể dùng lời diễn tả, gió lạnh thổi vào trường bào trên người làm nó rung lên phần phật, phảng phất như có từng đôi tay vô hình đang liều mạng đẩy sau lưng.
Chỉ cần hơi dùng sức một chút.
Mặt sông băng dưới chân sẽ xuất hiện những vết rạn lớn.
Như thể giây tiếp theo sẽ vỡ tan.
Con người tựa như bèo dạt không rễ, không có một nơi nào để mượn lực hay thậm chí là ẩn náu.
"Trời cũng sắp tối rồi."
"Vậy trước tiên tìm chỗ hạ trại đã."
Trần Ngọc Lâu gật gật đầu.
Bọn họ xuất phát từ Giáp Câu, bôn ba trọn một ngày, mỗi người hai ngựa, gần như không ngủ không nghỉ, ngay cả việc bổ sung thức ăn nước uống cũng đều hoàn thành trên lưng ngựa.
Cho dù là người làm bằng sắt, lúc này cũng không chịu nổi.
Huống chi, đã đến được vùng sông băng Hải Loa câu, cho dù đường đi có khó khăn đến mấy cũng không còn là vấn đề nữa.
Không sai.
Kinh đô xưa kia của Tuyết Vực Ma Quốc được xây dựng chính tại nơi này.
Chỉ có điều, mấy ngàn năm đã trôi qua, cố đô sớm đã bị chôn vùi trong vô số trận tuyết lở.
Ác La Hải Thành hiện giờ tọa lạc ở sâu dưới lòng đất.
Chẳng qua chỉ là một cái bóng.
Giống như thủ đoạn chiếu hình lên tường của những người làm nghề thủ công giang hồ đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
"Vậy được rồi, chưởng quỹ, ta đi tìm xem."
Côn Luân lập tức xin đi.
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã thấy Trần Ngọc Lâu lập tức lắc đầu.
"Không cần."
"Vòng qua sông băng phía trước mặt kia, có một thung lũng không người, địa thế xem như bằng phẳng, vừa vặn thích hợp để đóng trại."
"A?"
Côn Luân dường như đoán được điều gì, chỉ gật gật đầu, còn Dương Phương thì ngơ ngác, theo bản năng quay đầu nhìn ra sau lưng, nhưng tầm mắt hoàn toàn bị núi cao che khuất.
"Trần chưởng quỹ, ngươi đã tới đây rồi sao?"
"Lần đầu tiên."
"Vậy làm sao ngươi biết... À không đúng, La Phù!"
Dương Phương còn định hỏi thêm, nhưng đang nói thì trong đầu bỗng loé lên linh quang, hiện ra một bóng hình chim phượng.
Hai ngày nay tuy vẫn luôn không thấy bóng dáng nó đâu.
Nhưng Dương Phương biết, La Phù tuyệt đối vẫn luôn lượn vòng trên bầu trời rất cao nơi hắn không nhìn thấy.
Thấy hắn đã hiểu ra, Trần Ngọc Lâu cười nhạt một tiếng, cũng không chậm trễ, kéo dây cương, vượt qua đoàn người, chạy nhanh về phía sâu hơn trong Hải Loa câu.
Không bao lâu.
Chờ bọn họ đến được thung lũng núi đó.
Chỉ thấy nó được vài ngọn núi tuyết bao quanh, vừa hay có thể tránh được gió lạnh, thậm chí còn có một dòng sông được hình thành từ nước băng tan, uốn lượn chảy xuyên qua thung lũng.
Ngoài ra.
Điều làm mấy người vui mừng là.
Mặc dù đang ở trong thung lũng tuyết giữa lúc tam cửu hàn thiên giá rét, bọn họ lại phát hiện một suối nước nóng trong khu rừng nhỏ trong cốc.
Trên mặt nước bốc lên khói trắng.
Không hề thấy dấu hiệu đóng băng nào.
Hoa Linh cùng Hồng cô nương là kích động nhất, các nàng đều không nhớ rõ đã bao lâu chưa được tắm nước nóng một lần.
Hai người theo bản năng cúi xuống thử nhiệt độ nước.
Nếu không có người ở đây.
Có lẽ đã không kịp chờ đợi mà xuống nước rồi.
Nhưng Chá Cô Tiếu đi theo phía sau chạy tới lại nhìn rõ hơn, xa hơn, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc.
"Núi tuyết... Địa long?"
Thủy hỏa bất dung.
Đây gần như đã sớm trở thành thường thức.
Ở nơi sông băng giăng khắp lối thế này, làm sao có thể có hỏa long tồn tại, điều này thực sự lật đổ hoàn toàn nhận thức vốn có của bọn họ.
Nào chỉ có hắn, ngay cả Trần Ngọc Lâu cũng đầy vẻ kinh ngạc nghi ngờ.
Bởi vì hắn hoàn toàn nghĩ không ra, trên địa giới Côn Luân Thần Cung này, núi lửa từ đâu mà có?
Mặc dù trên dãy Côn Luân xác thực tồn tại hoạt động núi lửa, nhưng nếu nhớ không lầm, ngọn núi lửa gần nơi đây nhất cũng cách tới mấy trăm dặm.
Địa thế long mạch có thể thay đổi.
Nhưng hỏa long làm sao vận chuyển được?
"Đừng vội xuống nước."
Trần Ngọc Lâu lộ vẻ trầm tư trên mặt, nhìn suối nước nóng không ngừng sủi bọt dưới màn đêm, phất phất tay, gọi Hoa Linh và Hồng cô nương đang nghịch nước trở về.
"Trước tiên dựng trại tạm, chuẩn bị bữa tối đã."
"Ta xuống xem thử."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận