Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 748: Minh mạt đạo nhân - Khí đạo hợp nhất ( 1 )

Chương 748: Minh mạt đạo nhân - Khí đạo hợp nhất (1)
"Vậy, tiếp tục tìm đi, nhất định sẽ có thu hoạch."
"Đừng ngẩn ra đó, tất cả động tay lên nào."
"Đúng rồi, tìm kỹ lại xem, nhiều sách cũ, di vật, đá lạ, khí cụ lạ như vậy, tuyệt đối có thể tìm thêm được nhiều manh mối."
Tiếp theo đó.
Một nhóm người đều bắt đầu bận rộn.
Ngay cả lão cửu thúc cũng vậy, hắn tuy biết không nhiều chữ, nhưng cũng có thể nhận ra một ít.
Vì vậy, hắn làm việc càng thêm cẩn thận, hễ là đồ vật có khắc chữ đều được hắn gom lại cất kỹ từng món một, sau đó giao cho thiếu chưởng quỹ xem xét.
Hơn mười người cùng nhau hành động.
Hiệu suất cực kỳ cao.
Chỉ trong chốc lát.
Trong ngoài động phủ liền được dọn dẹp sạch sẽ.
Gỗ mục, tro bụi, mạng nhện cùng với những côn trùng không rõ tên, đều được dọn ra ngoài. Hang đá này được vị đạo nhân dùng làm thư phòng, trông sạch sẽ không nhiễm bụi trần, thậm chí cái đèn đồng treo ở góc tường vốn đã tắt từ lâu, cũng đã được thắp sáng trở lại.
Trọn vẹn hơn ba mươi món đồ cất giữ, được bày biện ngay ngắn trên mặt đất.
Có điều.
Phần lớn trong số đó là những vật vô dụng.
Phần nhiều là mấy viên đá lạ, phỉ thúy, ngọc thạch, thậm chí cả vỏ sò, hay là cái nghiên mực bằng sứ đã vỡ nhưng lại tiếc không nỡ vứt đi.
Mà lúc này, đám người cũng không để ý nhiều đến những thứ đó, tất cả đều vây quanh Trần Ngọc Lâu, ánh mắt sáng rực nhìn vào mấy món đồ hắn đặt ra trước mặt.
Một quyển sách cổ, bốn mảnh thẻ tre, và một thanh trường kiếm tùy thân.
Trần Ngọc Lâu cầm thanh trường kiếm, là kiểu dáng thường thấy nhất của đạo môn, không phải là pháp khí hay chân bảo gì, bởi vì bị hơi ẩm thấm vào, trên vỏ kiếm đã phủ một lớp rỉ sét dày đặc.
Thử rút ra.
Thân kiếm dài khoảng ba thước sáu tấc.
Trải qua mấy trăm năm, lưỡi kiếm đã bị mài mòn, cuối cùng không còn sắc bén như xưa.
Một đường rãnh mảnh chạy dọc từ trên xuống dưới, loáng thoáng còn hiện ra từng vệt vằn đen, trông tựa như những vết loang màu đen.
"Là máu yêu."
Dường như nhận ra sự tò mò của mọi người.
Trần Ngọc Lâu cũng không giấu diếm, thấp giọng giải thích.
Nếu là máu của thú vật bình thường nơi núi rừng, tuyệt không thể nào được như vậy, trải qua mấy trăm năm mà vẫn còn ngưng tụ không tan. Chỉ có sau khi hóa thành yêu, toàn bộ sinh mệnh tinh hoa đều dung nhập vào tinh huyết, mới có thể bám chặt mà không tiêu biến.
Nói cách khác.
Khi vị tiền bối kia đi lại trong thiên hạ.
Tay cầm trường kiếm này, đã không ít lần làm những việc như trảm yêu phục ma.
Đáng tiếc, thanh đạo kiếm này dù đã theo hắn nhiều năm nhưng lại không được khắc tên, chỉ có hai chữ 'Ngộ Tiên' bị rỉ sét che mờ ở phần chuôi kiếm.
Khẽ thở dài, Trần Ngọc Lâu tiện tay tra kiếm vào lại trong vỏ.
Rồi hắn cầm lấy mấy thẻ tre, dựa vào ánh lửa phía sau mà tỉ mỉ đọc.
Vốn tưởng rằng nó cũng giống như quyển tự thuật lúc trước.
Chỉ là do vị tiền bối kia tiện tay ghi chép lại.
Nhưng...
Chỉ mới đọc câu đầu tiên, đáy mắt hắn đã không kìm được mà hiện lên vài phần kinh ngạc tán thán, tâm thần hoàn toàn đắm chìm vào đó. Mãi cho đến khi đọc xong từng chữ từng câu trên cả bốn thẻ tre, hắn mới ngẩng đầu lên, gương mặt vốn bình tĩnh lại không thể che giấu sự chấn động.
Toàn bộ nội dung trên thẻ tre chỉ vỏn vẹn hơn năm trăm chữ rải rác.
Nhưng chữ nào chữ nấy đều là châu ngọc.
Đây chính là những tâm đắc cảm ngộ của vị tiền bối kia sau nhiều năm bế quan tu hành tại nơi này.
Phái Toàn Chân chú trọng việc luyện tâm dưỡng tính.
Nói đơn giản, chính là đi theo con đường tính mạng song tu.
Nhưng ông ấy lại dựa vào truyền thừa mà tự mình khai phá ra một con đường hoàn toàn khác biệt.
Vừa tu tính mạng, lại vừa theo chính đạo tru phù.
Cũng tức là dung hợp cả hai phái Toàn Chân và Chính Nhất, ngoài việc luyện đan còn cùng lúc nghiên cứu phù lục.
Phải biết rằng, kể từ khi Trương Đạo Lăng sáng lập đạo giáo trên núi Chung Nam, suốt hai ngàn năm qua, đạo môn đã phát triển ra vô số lưu phái: thực khí, nội đan, ngoại đan, phù lục, nhiều không kể xiết.
Tuyệt không phải chỉ một mình ông ấy nghĩ đến việc cùng lúc tu luyện nhiều thuật pháp, rằng khí và đạo vốn cùng nguồn gốc.
Nhưng...
Lại rất ít người có thể thành công.
Không phải vì thiên phú của những đạo nhân từng thử nghiệm không đủ, mà là vì tu hành đạo môn không giống như luyện võ, ba năm không thành thì cứ tiếp tục năm năm, mười năm. Tu đạo quan trọng nhất là tâm tính, một khi ngộ đạo, có lẽ nửa ngày đã bằng người khác khổ công mười năm.
Tu luyện một loại đạo thuật để phá cảnh đã là rất khó.
Huống chi là cùng lúc nghiên cứu tu luyện nhiều đạo pháp, càng khó như đăng thiên.
Vị tiền bối ẩn cư tại đây đã đồng thời dung hợp cả hai phái Toàn Chân và Chính Nhất, lại còn có thể tu thành kim thân ngọc cốt.
Chỉ là còn thiếu một chút vận khí.
Nếu cho ông ấy thêm mấy chục năm thời gian, nói không chừng đã thật sự có thể nhập đạo.
"Trần huynh, đây là..."
Thấy hắn nâng niu thẻ tre, nhắm mắt lại, gương mặt tràn đầy cảm khái, đám người bên cạnh không khỏi nhìn nhau.
Không ai dám lên tiếng quấy rầy.
Cuối cùng vẫn là Chá Cô Tiếu mở miệng, nhẹ giọng hỏi một câu.
"Đạo huynh xem qua sẽ rõ."
Trần Ngọc Lâu thở hắt ra, đưa thẻ tre tới.
Thấy thế, Chá Cô Tiếu nào dám do dự, vô cùng cẩn thận nhận lấy, đọc kỹ từng chữ từng câu.
Càng đọc, hắn lại càng kinh hãi.
Cảm ngộ tu hành của một vị đại tiền bối đâu phải là thứ bình thường có thể thấy được. Đặt trong các tông môn Đạo gia, đây ít nhất cũng thuộc loại bí pháp cổ kinh, không phải đệ tử chân truyền nội môn thì không được phép tham khảo.
Quan trọng nhất là.
Vị tiền bối này quả thực là học cứu thiên nhân.
Đã hợp nhất cả Chính Nhất và Toàn Chân làm một.
Rõ ràng là chuyện nghe qua tưởng chừng không thể nào, vậy mà trong tay ông ấy lại suýt chút nữa đã trở thành hiện thực.
Phải biết rằng, thiên hạ vạn pháp đồng tông đồng nguyên, hắn tuy là cách đại truyền nhân của phái Ẩn Tiên hoặc Lâu Quan, nhưng xét về phương thức tu hành, thực chất cũng được tính là một nhánh thực khí của Toàn Chân.
Do đó, một phần cảm ngộ thế này, đối với việc tu hành của hắn tuyệt đối là vô cùng hữu ích.
Đây cũng là lý do vì sao cả hai người lại biểu hiện kinh ngạc đến thế.
Hù —— Không biết qua bao lâu.
Chá Cô Tiếu lúc này mới tỉnh lại khỏi trạng thái thất thần.
Trong đôi mắt, thần quang lưu chuyển, rõ ràng là đã có điều lĩnh ngộ.
Thấy thế, mấy người xung quanh càng thêm kinh ngạc.
Mấy thẻ tre kia trên dưới tổng cộng cũng chỉ có vài trăm chữ, lẽ nào lại là thiên thư hay sao, nếu không làm sao cả hai người tu vi cao nhất lại có phản ứng xúc động như thế?
Dương Phương mấy lần muốn mở miệng.
Mượn xem thử một chút.
Nhưng thấy Chá Cô Tiếu tâm thần vẫn còn đang trầm ngâm, khó có thể tự chủ, nên đành phải nuốt lại những lời đã đến bên miệng.
Bây giờ cuối cùng cũng chờ được cơ hội, hắn hỏi: "Khôi thủ, trong thẻ tre này rốt cuộc viết gì vậy?"
Thấy vẻ mặt hắn vừa tò mò vừa mong đợi.
Chá Cô Tiếu đã hoàn hồn, không khỏi lắc đầu cười.
"Dương Phương huynh đệ cứ việc tham khảo."
Huynh đệ cũng đâu phải người ngoài.
Hơn nữa, giữa bọn họ cũng không có những thứ lễ nghi rườm rà như tôn ti trật tự, trên dưới phân biệt.
Nếu muốn xem, cứ cầm lấy mà xem.
"Được, đa tạ khôi thủ."
Dương Phương cười ha hả nhận lấy, nâng niu trong tay, lão dương nhân, người què cùng Hoa Linh, Hồng cô nương và cả Viên Hồng cũng nhao nhao sáp lại gần.
Dựa vào ánh lửa từ chiếc đèn đồng trên vách động.
Trầm tâm tĩnh khí, yên lặng đọc.
Nhìn thấy cảnh này, lão cửu thúc không khỏi nhíu mày, buông tẩu thuốc vừa rút ra, cũng nhón chân lên, nghển cổ nhìn về phía mấy thẻ tre.
Chỉ là.
Trên thẻ tre ghi chép những điều liên quan đến tu hành Đạo gia, nào là thực khí, đạo dẫn, lại còn phù lục, đan đỉnh.
Hắn vốn đã biết không nhiều chữ.
Đọc mà quả thực thấy đầu óc lớn gấp đôi.
Khó khăn lắm mới nhận ra được vài chữ, ghép chúng lại với nhau cũng hoàn toàn không hiểu nghĩa lý gì. Trái lại, đám tiểu tử người què bọn họ thì cứ như bị hút hồn, mắt nhìn không chớp, tâm thần hoàn toàn đắm chìm vào nội dung bên trong.
Khiến hắn cứ phải vò đầu bứt tai.
Lại cố gắng thử thêm mấy lần.
Cuối cùng, lão cửu thúc đành phải bỏ cuộc, lặng lẽ đi sang một bên, lại rút tẩu thuốc ra, nhấc gót chân, gõ nhẹ mấy cái lên đế giày.
Thuần thục lấy thuốc sợi ra, vê thành một viên nhỏ.
Ghế lại gần chiếc đèn đồng phía trước để châm lửa.
"Xì ——"
Viên thuốc nhanh chóng bén lửa.
Hắn thì nâng tẩu thuốc lên, rít một hơi thật sâu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận