Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 625: Vô câu vô thúc, thiên địa giai khoan ( 1 )

Chương 625: Không ràng không buộc, trời đất đều rộng mở (1)
Vừa vào thành.
Trần Ngọc Lâu mấy người trực tiếp đi thẳng đến lão Tần lâu lần trước.
Mà bọn hắn à, thế trận lớn như vậy, rầm rộ mấy trăm người, đội ngũ trước sau kéo dài ba năm dặm, vừa thoáng qua Khương ngô lĩnh, phía cổ thành kia liền có phản ứng.
Côn Mạc thành mặc dù trên danh nghĩa thuộc về đông cương.
Nhưng ở Tây vực lại không có phân chia đông tây, chỉ có nói là nam bắc.
Dựa theo phân chia địa vực thì tính là bắc cương.
Mà bắc cương, từ xưa nhiều sa phỉ.
Cổ thành ven đường còn đỡ hơn chút, tuy nói hiện giờ loạn thế, quân bị sớm đã buông lỏng, nhưng tốt xấu gì cũng có binh sĩ đóng giữ, dựa vào tường cao cổng lớn, không đến mức ra vào tự nhiên.
Nhưng những thôn trại vụn vặt lẻ tẻ đó thì không được thoải mái như vậy.
Cách ngôn nói tặc quá như sơ, binh quá như bề. (Giặc qua như lược, lính qua như cày/bừa) Bọn ma quân kia, phóng ngựa mà qua, g·iết người không chớp mắt.
Cho nên, dù Côn Mạc thành không lớn, trong thành chỉ có một đội phòng giữ, ở trong hoàn cảnh kiểu này tại bắc cương, dù có là kẻ ăn không ngồi rồi, thì tâm cảnh giác vẫn có.
Nhìn thấy đội ngũ đi thẳng đến cổ thành.
Trong nhất thời.
Bên trên cổng thành, tiếng còi lửa nổi lên bốn phía.
Mấy chục người đều bị gọi tới thủ thành.
Cũng may...
Cuối cùng chỉ là một phen sợ bóng sợ gió.
Kiểm tra giấy dẫn đường của đội ngũ.
Thêm vào đó mã quải đã sớm chuẩn bị sẵn một phần tiền lộ phí, viên tướng phòng giữ vốn còn đang nổi giận đùng đùng, khóe miệng thiếu chút nữa là không kéo tới mang tai.
Sau đó dẫn theo một đám người.
Đích thân đưa bọn họ vào trong thành.
Đối với chuyện này, mã quải sớm đã không còn kinh ngạc.
Nam lai bắc vãng, tiền bạc mở đường.
Câu nói "có tiền mua tiên cũng được" này, đâu phải chỉ là nói suông.
Mà tình hình ở cổng thành.
Cũng rất nhanh truyền đến tai các nhà.
Dân thường trong thành, trời sắp tối, về cơ bản đều đã chìm vào giấc ngủ, làm sao biết được những chuyện này, nhưng nhà giàu trong thành thì khác, gốc rễ của họ đều ở đây.
Nếu thật sự là ma quân đạo tặc g·iết vào.
Dân thường không có gì để bóc lột, bọn họ chính là dê đợi làm thịt, là cá nằm trên thớt.
Đội phòng giữ trong thành, nói là do bọn họ nuôi cũng không quá đáng.
Rốt cuộc cũng liên quan đến tính mạng.
Bỏ chút tiền mua lấy sự an tâm.
Mãi đến khi gia nô mang tin tức vô sự về, đám người này mới yên tâm lại, tiếp tục đóng chặt cổng lớn, ban ngày uống rượu, uống rượu vui chơi.
Nhưng cũng là tin tức tương tự.
Lọt vào tai những thương hộ mở quán trọ, tửu lầu đó, lại là một quang cảnh khác.
Đây là thần tài đến nhà a.
Mấy trăm người, ăn uống ngủ nghỉ, ăn ở, chỗ nào mà không phải là tiền?
Cái này nếu có thể nhận hết được.
Tương đương với mấy tháng thậm chí cả năm bận rộn ngày thường.
Chỉ có điều, Trần Ngọc Lâu trở lại chốn cũ, một lòng chỉ nghĩ đến lão Tần lâu, nếm thử món ăn Thiểm Bắc chính gốc, tốt nhất là lại gọi vài hũ tử hạt kê rượu.
Trước đây hắn không có hứng thú gì với hoàng tửu.
Nhưng lần trước ở đây đã thưởng thức qua rượu kê say chính gốc, đảo mắt một cái mấy tháng đã qua, lại có chút nhớ mãi không quên.
Một nhóm người xuyên qua thành phố qua các ngõ hẻm.
Từ xa đã nhìn thấy bên ngoài lão Tần lâu, một đám tiểu nhị đã sớm chờ sẵn.
Người đi đầu mặc trường bào, mặt đầy ý cười, không phải Ngô chưởng quỹ thì còn là ai?
Nhìn thấy bọn họ, Ngô chưởng quỹ cười ha hả đón chào, "Đúng là Trần chưởng quỹ thật rồi, vừa rồi nghe người phía dưới nói, lão Ngô ta còn không dám tin."
"Ngô chưởng quỹ vẫn khỏe chứ."
"Trần mỗ này đã sớm nhớ thương món ăn nhà ngươi rồi."
Trần Ngọc Lâu cười cười.
Một người Hán, có thể ở Tây vực ngoài ngàn dặm, tại nơi đất khách quê người này, làm ăn được đến mức này, không có chút thủ đoạn thì đừng nghĩ tới.
Theo cách đối nhân xử thế là có thể nhìn ra được.
"Trần chưởng quỹ cứ thoải mái tinh thần, nhã gian trên lầu đều đã chuẩn bị xong, ngài vừa đến là có thể lập tức cho mang thức ăn lên."
Ngô chưởng quỹ cười ha hả đón cả đoàn người vào trong lầu.
"Được."
"Thật khó cho Ngô chưởng quỹ còn nhớ được sở thích của Trần mỗ."
Vào nhã gian đã được sắp xếp xong.
Vừa mới ngồi xuống theo thứ tự chủ khách.
Rất nhanh, các món ăn liền được đưa lên như nước chảy vào bữa tiệc.
Trần Ngọc Lâu tùy ý nhìn qua, quả nhiên đều là những món ăn lần trước bọn họ khen không dứt miệng.
Dù chỉ là khách hàng lớn.
Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những lời thuận miệng nói ngày đó, đều có thể nhớ rõ rành mạch (nhất thanh nhị sở).
Có thể đặt chân ở nơi này cũng không phải hoàn toàn không có lý do.
"Ngô chưởng quỹ, mời ngài ngồi, đừng đứng nữa."
"Không không, Trần chưởng quỹ ngài cứ dùng bữa cho ngon."
Sau khi đích thân trông coi đảm bảo tất cả món ăn đều được dọn lên đầy đủ, không thiếu món nào, Ngô chưởng quỹ lại xách một bầu rượu, kính từng người đang ngồi xong, lúc này mới cười cáo từ.
Hắn làm chính là nghề đón khách đưa khách, buôn bán.
Một đôi mắt tinh tường hơn bất kỳ ai.
Sao có thể không nhìn ra, vị Trần chưởng quỹ trước mắt này tuyệt không phải người bình thường, đặc biệt là cái khí chất trên người kia, không phải người cửu cư thượng vị (ở địa vị cao lâu năm), căn bản không thể dưỡng thành được.
Mà trong đội ngũ mấy trăm người.
Có thể cùng hắn ngồi chung một bàn ăn cơm.
Những người còn lại, chắc hẳn cũng không phải là tiểu nhân vật.
Kính một chén rượu, nói mấy câu lời hay ý đẹp, sau đó để lại không gian cho bọn họ, yên tĩnh ăn cơm uống rượu, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần gọi một tiếng là hắn có thể đẩy cửa đi vào.
Đây mới là cách đối đãi khách hàng lớn.
Làm tốt ở những chi tiết nhỏ.
Mọi mặt đều khiến khách nhân cảm thấy thoải mái.
Dù cho chỉ làm được chuyến làm ăn này, nhưng kết được chút nhân tình, giao chút nhân mạch, về sau cũng có thể có thêm một con đường lui.
Dưới lầu.
Các tiểu nhị cũng lục tục vào cửa.
Cả lão Tần lâu đèn đuốc sáng trưng, không còn một chỗ trống, thậm chí vì người quá đông, Ngô chưởng quỹ chỉ có thể tạm thời thương lượng thuê lại tửu lầu của người quen tốt ở sát vách.
Cũng là do ngày thường hắn sống không tệ.
Nếu không, tình huống hôm nay chắc chắn không thể nào xoay sở nổi.
Tiểu nhị đi mua sắm được phái ra như nước chảy.
Gần như tất cả các đầu bếp giỏi làm món kho tương, món cay Tứ Xuyên trong toàn thành, đều bị hắn tạm thời mời tới.
Giờ khắc này.
Ngô chưởng quỹ đứng trên cầu thang, nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, cũng không có quá nhiều kích động, ngược lại chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.
Trước sau chưa đến nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi.
Làm được đến bước này.
Không phải hắn tự khoe, cả Côn Mạc thành này tìm không ra người thứ hai.
Một bên khác.
Người bận rộn gần giống như hắn còn có Mạt Đặc.
Trước mắt màn đêm bao phủ, trời đã tối đen, hắn lại không có nửa điểm ý định dừng lại, đang dẫn mã quải, cầm hoá đơn, dắt lạc đà, đi giao dịch từng nhà một.
Tổng cộng một trăm ba mươi lăm con lạc đà.
Trên đường đi chết mất ba con.
Bảy con khác bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Những chuyện này hắn đều phải nói rõ ràng rành mạch với từng nhà, tổn hại tính thế nào, bồi thường ra sao?
Nhìn như chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, lại là phiền phức nhất.
May là, vị lão gia họ Trần trẻ tuổi kia, ra tay quả thực hào phóng, người cũng rộng rãi, giảm bớt không ít công sức cãi cọ.
Nhưng dù là như thế.
Chừng một trăm con lạc đà, hắn cũng phải chạy mất hai ba giờ đồng hồ.
Đợi đến khi rời khỏi nhà cuối cùng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Côn Mạc thành gần như một mảng yên tĩnh, nhà nhà đều đóng cửa cài then, cả cổ thành đã chìm vào tĩnh lặng.
"..."
"Lão gia tử, gọi ta Mã Quải là được rồi."
Thấy hắn mở miệng, mã quải chặn lời.
"À ờm, cảm tạ ngươi đã đi cùng suốt chặng đường này, lão đầu tử ta cũng phải đi đến nhà chủ gia."
Mạt Đặc mím môi lúng túng, cuối cùng vẫn là không dám gọi ra hai chữ "Mã Quải" kia, chỉ lau mồ hôi trên trán, rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, hắn thế mà lại vã ra cả người mồ hôi.
Nhưng mà, Mạt Đặc lại không hề để tâm.
Thậm chí nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tiếp theo, trong đôi mắt vốn đục ngầu tràn đầy ánh sáng.
"Được."
Mã quải cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này.
Mà không cần kéo dài đến ngày mai ngày kia, làm chậm trễ hành trình tiếp theo.
Lúc này nghe ra sự kích động khó nén trong giọng nói của Mạt Đặc, hắn hơi trầm tư một chút, liền lập tức phản ứng lại, "Chúc mừng lão gia tử, sắp được tự do rồi."
"Có cần tại hạ đi cùng ngài một chuyến không?"
"Không cần... không cần, chỉ là đi lấy lại khế ước bán thân thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi cũng đã chạy cả ngày rồi, vẫn là mau về nghỉ ngơi sớm đi."
Mạt Đặc liên tục xua tay.
Nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói, ngày hôm nay đã phải chờ đợi trọn vẹn năm mươi mấy năm.
Đời người lại có mấy cái năm mươi năm?
Nhất là loại người giống như hắn, từ lúc sinh ra đã bị định sẵn số phận chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho lão gia, thậm chí mạng của bọn họ còn không bằng trâu ngựa.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận