Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 28: Lòng núi bên trong long lâu bảo điện

Chương 28: Bên trong lòng núi có long lâu bảo điện
Nếu là trường hợp khác.
Trần Ngọc Lâu tuyệt đối sẽ không cẩn thận như thế.
Nhưng con rết sáu cánh kia, nếu đặt vào cả thế giới Quỷ Thổi Đèn, cũng có thể được xếp vào hàng đại yêu.
Cẩn thận một chút thì không bao giờ sai.
Xem phản ứng của đám người trước mắt là biết.
Việc hắn dụ nó ra trước tiên, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Người xuyên không có ưu thế rõ ràng, nhưng cũng tuyệt không phải là không có chút nhược điểm nào.
Trừ phi từ đầu đến cuối, hắn đều chuẩn bị sẵn sàng cho việc đổ đấu một mình.
Mà hiển nhiên, với thực lực hiện giờ của hắn, còn lâu mới có thể quét ngang Bình Sơn, cho nên mới lựa chọn mượn ngoại lực của Bàn Sơn nhất mạch.
"Nếu thật là con rết, ít nhất cũng phải có đạo hạnh mấy trăm năm."
"Trần huynh, huynh tính toán làm thế nào?"
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi.
Chá Cô Tiếu lại lần nữa mở miệng.
Trước trước sau sau, mười mấy ngày chung sống vừa qua.
Trong ấn tượng của hắn, vị Trần bả đầu tiên y nộ mã, đầy khí phách thiếu niên kia, bây giờ, quả thực thần bí khiến người ta nhìn không thấu.
Ngay cả vào thời điểm hung hiểm như vừa rồi.
Cũng không hề thấy quá nhiều bất an trên người hắn.
Phảng phất… như có cảm giác nắm giữ hết thảy trong tay.
Dù cho là hắn, cũng khó có thể làm được việc trấn định trầm tĩnh như thế.
Cho nên, hắn không chút do dự giao quyền lựa chọn vào tay Trần Ngọc Lâu.
"Đạo huynh chẳng lẽ đã quên con nộ tình kê kia?"
Trần Ngọc Lâu cười nhạt một tiếng.
Mấy chữ đơn giản.
Khiến trong lòng Chá Cô Tiếu khẽ động.
Đúng vậy.
Sao mình lại quên mất thần vật kia rồi.
Kỳ thật cũng không trách hắn.
Vừa mới trải qua một phen kinh hãi như vậy.
Có thể nhanh chóng tỉnh táo lại như thế, đã xem như là không tệ.
Xem mấy người Hồng cô nương bên cạnh là biết, một đám thần sắc hoảng hốt, thỉnh thoảng còn khó chịu lén liếc nhìn vào chỗ sâu trong sương mù, tựa hồ lo lắng quái vật kia sẽ lại xuất hiện lần nữa.
"Theo ý của Trần mỗ."
"Độc vật kia ẩn núp ở Bình Sơn mấy trăm năm, tuyệt không dễ dàng rời khỏi hang ổ."
"Nếu đã như vậy, vậy thì trước tiên bày ra thiên la địa võng, dụ nó ra một lần nữa, đến lúc đó mấy người chúng ta liên thủ vây giết nó, tự nhiên sẽ không còn nỗi lo về sau."
Trần Ngọc Lâu nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.
Hắn còn một câu chưa nói.
Đó chính là vị trí tốt nhất để vây giết con rết sáu cánh, kỳ thực chính là hang động đá vôi phía dưới kia.
Một là vì nó đủ rộng rãi.
Thứ hai, địa hình hang động đá vôi giống như một cái miệng hồ lô, bên ngoài hẹp bên trong rộng.
Một khi con rết sáu cánh mắc câu, tiến vào sâu trong hang động đá vôi nuốt linh khí, đến lúc đó chỉ cần phong kín đường lui, chính là bắt rùa trong hũ.
Chỉ là.
Nghe xong, Chá Cô Tiếu lại nhíu mày.
"Loại lão quái vật đó, cẩn thận chặt chẽ, e là lại khó mắc câu."
"Điểm này đạo huynh không cần lo lắng."
Trần Ngọc Lâu lắc đầu.
Con rết sáu cánh kia cũng đi theo con đường thổ nạp luyện khí.
Linh khí do Thanh Mộc công ngưng tụ.
Đối với nó mà nói, đó là sự dụ dỗ căn bản không cách nào ngăn cản.
Đến lúc đó, cho dù biết rõ là bẫy, nó cũng sẽ nhảy vào.
Đây cũng là chỗ dựa của hắn.
"Nếu Trần huynh đã sớm nắm chắc, ta sẽ không nói nhiều."
Thấy trong lời nói của hắn tự tin như vậy.
Chá Cô Tiếu không khỏi gật gật đầu.
Sau đó hắn cũng không do dự, vung đạo bào lên, chủ động xin đi đầu nói.
"Trần huynh, Dương mỗ nguyện làm tiên phong, dò đường cho chư vị."
"Sư huynh, ta đi cùng ngươi."
Tiếng nói của Chá Cô Tiếu vừa dứt, lão dương nhân bên cạnh liền không nhịn được nói.
"Ta cũng đi."
Thanh âm thanh tú động lòng người của Hoa Linh cũng truyền tới.
Vừa thấy đám người Bàn Sơn tích cực như vậy, Hồng cô nương tự giác không thể làm mất uy phong của Tá Lĩnh, lập tức đứng dậy, đề nghị muốn đi dò mộ.
Hoa mã quải mặc dù sợ hãi.
Nhưng liên quan đến thể diện của Tá Lĩnh, hắn không hề do dự chút nào.
Về phần c·ô·n Luân, hắn không biết nói, chỉ bước một bước ra đứng sau lưng Hồng cô nương, đã cho thấy lòng mình.
Chỉ là.
Thấy mấy người ngươi tranh ta đoạt.
Trần Ngọc Lâu lắc đầu, "Được rồi, cổ mộ Bình Sơn hung hiểm hơn nhiều so với các ngươi nghĩ, sau này còn nhiều lúc cần dùng đến các ngươi."
"Chuyến này hôm nay, cứ để ta và đạo huynh xuống đi."
"Cái này... Không được, chưởng quỹ, ngài là thiên kim chi khu, vạn lần không được."
Hoa mã quải là người đầu tiên không đồng ý.
Bọn họ đều có thể chết.
Chỉ riêng chưởng quỹ là không thể xảy ra chút sai sót nào.
"Được rồi, người què, ý ta đã quyết, không cần nói nhiều."
"Các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng ta và đạo huynh là được rồi."
Hắn có uy vọng cực cao trên núi.
Ngoài việc trượng nghĩa sơ tài, việc trộm mộ hạ đấu cũng luôn xung phong đi đầu.
Hoa mã quải lại biết rõ tính cách cố chấp của hắn.
Một khi đã quyết định chuyện gì, cũng sẽ không tùy tiện thay đổi, nên chỉ có thể chấp nhận.
Đi sang một bên, mang tới hai chiếc thang rết treo vách núi.
"Sư huynh, nè, đan dược."
Trong lúc hai người chuẩn bị, Hoa Linh bỗng nhiên tiến lên, đưa cho Chá Cô Tiếu một viên dược hoàn.
Sau đó lại đi đến bên cạnh Trần Ngọc Lâu, "Trần bả đầu, đây là thanh độc đan dược của Bàn Sơn nhất mạch chúng ta, chỉ cần ngậm trong miệng, là có thể thanh độc giải chướng khí."
"Đa tạ."
Trần Ngọc Lâu không tiện từ chối.
Đặt trong lòng bàn tay, một mùi hương thảo dược nồng đậm lập tức lan tỏa ra.
Hít một hơi, liền làm hắn tinh thần chấn động.
Xác thực là đồ tốt.
Không chần chừ nữa, ngậm vào trong miệng, "Đạo huynh, đi!"
"Tốt!"
Chá Cô Tiếu sớm đã chuẩn bị xong, nào còn chậm trễ nữa.
Hai người lắc mạnh thang rết treo vách núi trong tay.
Đầu thang có móc sắt, móc vào một bên vách đá, sau đó sột soạt hạ xuống, xuyên qua mây mù, đi sâu xuống lòng đất.
Sau đó, Trần Ngọc Lâu tiến lên trước, giẫm lên thang rết treo vách núi.
Chá Cô Tiếu cũng không chậm.
Vách núi đáng sợ khủng bố trong mắt người khác như thế này, đối với hắn xem ra, lại như nhàn nhã dạo chơi.
Giáp Đào tử phàn núi cũng chưa từng sử dụng.
Tốc độ hai người cực nhanh.
Không bao lâu.
Dưới vách núi đen nhánh.
Thân ảnh hai người một trái một phải, gần như là ngang hàng cùng tiến, chỉ nhìn thấy ngọn đèn gió bên hông Chá Cô Tiếu kia, không ngừng di chuyển trong bóng tối.
Về phần Trần Ngọc Lâu, hắn có thiên sinh dạ nhãn.
Mức độ lờ mờ thế này, căn bản không ngăn được tầm mắt hắn.
Trong lúc không để ý, hai người đã xuống được hai ba mươi mét, nhưng nhìn xuống dưới vẫn là hắc vụ cuồn cuộn, sâu không thấy đáy.
Hơn nữa càng đi xuống.
Khí lạnh kia lại càng nồng đậm.
Cũng chỉ có hai người bọn họ, đổi lại là người bình thường, bị âm phong này thổi qua, e là ngọn mệnh đăng trên người cũng bị thổi tắt.
Chá Cô Tiếu một tay nắm thang, một tay nhấc đèn gió, ánh mắt như lửa quét nhìn bốn phía.
Đôi mày nhíu chặt.
Sắc mặt lộ ra mấy phần sát khí sâu nặng ngày thường khó thấy.
Trần Ngọc Lâu trong lòng biết rõ, hắn đây là đang đề phòng con rết sáu cánh lúc trước kia.
Đoạn đường này, hắn đã sớm ngưng thần quan sát mấy lần.
Gần đây cũng không có khí tức của yêu vật kia.
Khả năng cao là đã trở về hang ổ.
"Khe núi sâu hoắm này ngược lại thật kỳ quái, rõ ràng quanh năm không thấy mặt trời, trên vách đá lại mọc nhiều cỏ dại như vậy."
Đột nhiên.
Trần Ngọc Lâu nhìn sang đối diện, nói đầy ẩn ý.
Nghe lời này, Chá Cô Tiếu theo bản năng giơ đèn gió lên nhìn lướt qua phía xa.
Trong khe hở vách đá dựng đứng cách đó mấy trượng.
Quả nhiên mọc ra rất nhiều bụi cây bụi cỏ.
Bất quá, đó không phải cỏ dại bình thường, Hoa Linh một thân dược thuật đều do hắn tự tay truyền dạy, hắn cũng cực kỳ tinh thông thảo dược thế gian.
Giờ phút này dựa vào ánh lửa lay động trong tay.
Hắn thoáng nhìn đã nhận ra, bên trong kia rõ ràng ẩn giấu rất nhiều linh thảo bảo dược.
Bất quá, trước mắt hắn một lòng canh cánh chuyện dò mộ.
Nào còn nhớ được việc hái thuốc.
Chỉ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói.
"Trần huynh, vách đá này có thể gọi là nơi hiểm yếu, muốn tìm một nơi để vây giết lão quái vật kia, chỉ sợ không dễ a."
Thấy hắn cũng không nghe ra ý tứ trong lời mình.
Trần Ngọc Lâu cũng không để ý.
Chỉ cười nói, "Đạo huynh, cũng không cần quá lo lắng."
"Bởi vì cái gọi là liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển, nói không chừng nơi cần tìm liền ở ngay dưới chân."
Chá Cô Tiếu chỉ coi hắn đang an ủi mình.
Đang định nói gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, sâu trong khe hở bỗng nhiên thổi tới một trận gió lạnh vô hình, thổi tan đi mấy phần sương mù dày đặc kia.
Sau đó… Hắn liền thấy một hang động đá vôi xuất hiện trong tầm mắt.
Thấp thoáng còn có thể nhìn thấy sâu bên trong động, có một tòa cổ điện hai tầng mái cong kiểu Hiết Sơn.
"Đây... Long lâu bảo điện?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận