Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 74: Gõ lung lạc - Ân uy tịnh thi ( 1 )

Chương 74: Gõ Lũng Lạc - Ân Uy Tịnh Thi (1)
La lão oai tung mình xuống ngựa.
Đứng bên ngoài xe ngựa, hắn xoa tay cười ngượng ngùng.
Chỉ là khi ánh mắt lướt qua những xe chở đầy đồ vàng mã kia.
Sự chấn động và thèm thuồng trên mặt lại căn bản không kìm nén nổi, nước miếng cũng sắp chảy xuống tới nơi.
Những năm này, hắn cũng làm không ít chuyện đổ đấu đào mộ.
Một đôi mắt tinh tường dần dần được rèn luyện ra.
Đồ vật trên xe, mặc dù được che đậy kín mít.
Nhưng đồ cổ đồ vàng mã, giống như khí chất của con người, không nói rõ được cũng không tả rõ được, lại chẳng thể che giấu.
Chỉ thoáng nhìn qua, khí tức bảo vật chợt tiết ra, liền khiến tim hắn đập rộn lên.
Cũng không biết vị này, rốt cuộc đã đào được đại lăng kinh người cỡ nào, mới có thể một lần vận chuyển về nhiều đồ tốt như vậy.
Đoàn xe này đi ngang qua.
Đội ngũ trước sau kéo dài khoảng một dặm.
Vết bánh xe hằn sâu trên đường bùn, khiến hắn càng thêm trợn mắt há hốc mồm.
"La soái à, tìm Trần mỗ có chuyện gì?"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Trần Ngọc Lâu liền nhận ra.
Ở địa giới Ba Tương Tứ Thủy, lớn nhỏ quân phiệt đại khái có sáu bảy phe.
Bất quá, đó là chuyện cũ mấy năm trước.
Từ khi La lão oai nhận được sự duy trì của Trần gia hắn, liền chiêu binh mãi mã, sắm trường thương đoản pháo, thực lực nhanh chóng khuếch trương.
Thôn tính lấn chiếm từng bước, đã nuốt chửng ba bốn thế lực nhỏ.
Hiện giờ bề ngoài các quân phiệt, trừ hắn ra, chỉ còn lại hai kẻ.
Chỉ bất quá, lão La hắn có Trần gia duy trì, nhưng hai kẻ kia cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi, sau lưng đều có đại nhân vật mánh khóe thông thiên chống đỡ.
Cho dù đã sớm đánh ra cẩu đầu óc.
Nhưng kẻ này cũng không làm gì được kẻ kia.
Liền tạo thành cục diện xấu hổ trước mắt.
Nói dễ nghe một chút gọi là thế chân vạc.
Thực tế thì, chính là giằng co không dứt.
La lão oai dã tâm không nhỏ.
Vẫn muốn nuốt hai nhà kia, một mình mình làm lớn.
Đến lúc đó không dám nói ở Ba Tương Tứ Thủy xưng vương xưng bá, nhưng ít ra không cần phải sống dưới cái bóng của Trần Ngọc Lâu nữa.
Chỉ là.
Cái gì cũng cần tiền.
Đặc biệt là súng ống pháo dược, kia càng là giá trên trời.
Nhưng hiện giờ năm tháng loạn lạc, kiếm tiền đâu phải chuyện dễ như lời nói đầu môi.
Càng nghĩ, hắn liền đem ý nghĩ đặt vào việc Mạc Kim trộm xương.
Trần gia không phải cũng phất lên như vậy sao?
Tổ tiên mấy đời, tam đại trộm khôi.
Một tòa Thường Thắng sơn, nói là sơn môn lục lâm, thực tế thì, Trần gia mới là người có tiếng nói thực sự ở Ba Tương Tứ Thủy.
Lại thêm vào, ngày thường hắn nghe người ta kể chuyện, nghe nói thời Tam Quốc thuộc hạ của Tào Tháo có Mạc Kim giáo úy và Phát Khâu trung lang tướng, chuyên thay hắn đi bốn phía đổ đấu, kiếm quân tư.
Việc này, hắn làm sao còn kiềm chế được.
Lập tức bắt chước thành lập công binh doanh.
Lấy hai chữ 'đào tử'.
Bốn phía đào mộ trộm mộ.
Trên địa bàn của chính mình, cơ hồ mười mộ thì chín mộ trống không.
Có tiền, hắn lập tức phái người đến tỉnh thành bí mật mua về một lô trường thương, đánh cho hai nhà kia không ngóc đầu lên được.
Trong lúc nhất thời danh tiếng không ai bằng.
Thậm chí khiến hắn có được cái danh xưng Đồ Phu Diêm Vương.
Danh tiếng vừa lan ra, có thể khiến trẻ con Tương Âm nín khóc đêm.
Bất quá... Giấy không gói được lửa.
Bên hắn không hề kiêng dè, thủ đoạn kiếm tiền sớm đã bị hai nhà kia dò la rõ ràng.
Bọn họ nào chịu ngồi yên nhìn một nhà La lão oai quật khởi.
Cũng nhao nhao thành lập công binh doanh, bốn phía đổ đấu kiếm vàng bạc.
Ba nhà lại một lần nữa rơi vào thế cân bằng.
Thậm chí hai kẻ kia còn ngấm ngầm liên thủ, chuẩn bị trước tiên xử lý La lão oai hắn, sau đó bọn họ lại đấu đá ngươi chết ta sống với nhau, phân định thắng bại.
Chuyện này La lão oai nào chịu đựng nổi?
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đến cầu viện Trần Ngọc Lâu.
Nhưng nửa năm qua, hắn không biết đã chạy đến Trần Gia trang và Thường Thắng sơn bao nhiêu chuyến.
Trần Ngọc Lâu vẫn luôn tránh mặt không gặp.
Chỉ để Hoa Mã Quải ra mặt đuổi khéo.
Đến tháng trước, khi hắn lại đến thì ngay cả Hoa Mã Quải cũng không gặp được.
Hỏi ra hắn mới biết, Trần Bả Đầu vậy mà đã mang người đi nơi khác đổ đấu rồi.
Lần này, hắn càng lo đến miệng nổi cả bóng nước.
Cơm ăn không vô, ngủ cũng không yên.
hận không thể hai ba ngày lại đến một chuyến.
Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được báo cáo của thuộc hạ, nói là nhìn thấy đoàn xe Trần gia, Hồng Cô, Côn Luân và Hoa Mã Quải đều ở trong đội ngũ.
Lần này, hắn làm sao còn nhịn được nữa.
Mang theo mấy tâm phúc thuộc doanh súng ngắn, cưỡi ngựa liền hướng về Trần Gia trang mà tới.
Cũng liền có màn trước mắt này.
"La soái à."
Nhìn người vừa tới, Trần Ngọc Lâu nhướng mí mắt, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên quyển sách trong tay.
Cũng không có ý định đáp lại hắn.
Việc này khiến La lão oai ngây cả người.
Đứng ngoài xe như có gai đâm sau lưng, không tiện hỏi lại cũng không dám quay đầu bỏ đi.
Nói cho cùng, lão La hắn ở bên ngoài dù xưng vương xưng bá thế nào, nhưng trong lòng hắn vẫn tự biết mình, chẳng qua chỉ là một con chó của Trần gia.
Người trẻ tuổi trước mắt này bất quá mới ngoài hai mươi, trông như một vị tiên sinh dạy học.
Kia chính là thổ hoàng đế của Ba Tương Tứ Thủy.
Một câu nói, liền có thể khiến lão La hắn cút về tiếp tục làm cu li vác xác.
"Là ta, là ta."
La lão oai xoa xoa tay, trên mặt nặn ra nụ cười nịnh nọt.
"Tìm Trần mỗ có chuyện?"
"Kia, cái đó, Trần chưởng quỹ, chuyện này..."
Nghe những lời này, sắc mặt La lão oai lập tức có chút không được tự nhiên.
Hắn đến tìm Trần Ngọc Lâu.
Một là muốn khóc lóc kể lể, xem có thể xin được ít tiền từ Trần gia hay không, nếu không được thì lương thực cũng là đồ tốt mà.
Hiện tại thuộc hạ cũng có mấy ngàn miệng ăn.
Khiến hắn đau đầu không thôi.
Mặt khác. Lý do hắn vô cùng lo lắng, đi đi lại lại hơn mười chuyến, lại là vì một chuyện khác.
Những ngôi mộ cũ trên địa bàn của hắn, sớm đã bị đào gần hết rồi.
La lão oai liền suy nghĩ, hay là đi thử vận may ở nơi khác xem sao.
Nhưng đám công binh doanh 'đào tử' thuộc hạ của hắn, kỳ thực chỉ là một đám lính lưu manh du thủ du thực, quanh năm thuốc phiện không rời tay.
Việc đổ đấu toàn dựa vào đào bới thô bạo, không có chút kỹ thuật nào.
Nhưng hai kẻ bên cạnh kia, đối với hắn như hổ rình mồi, quanh năm phái người theo dõi.
La lão oai nào dám tự tiện hành động?
Một khi tin tức bại lộ, sợ là hắn còn chưa ra khỏi Tương Âm, hang ổ đã bị người ta bưng cả nồi rồi.
Cho nên, hắn càng nghĩ, vẫn là phải đến ôm đùi Trần gia.
Trần chưởng quỹ, là Tá Lĩnh trộm khôi đương đại, một tay kỹ nghệ đổ đấu xuất thần nhập hóa, kinh động như gặp thiên nhân.
Đến lúc đó chỉ cần tùy tiện hé chút qua kẽ tay cho hắn.
Đều đủ cho lão La hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Nhưng mà...
Hai chuyện này, đều là chuyện ngầm, sao có thể đem ra bàn công khai được.
Chung quanh đông người nhiều mắt, vạn nhất bị tiết lộ ra ngoài, La lão oai hắn còn làm ăn thế nào được nữa?
"La soái có lời gì cứ nói thẳng."
Thấy hắn lắp ba lắp bắp, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trần Ngọc Lâu sao lại không hiểu chút tâm tư đó của hắn.
Nhưng hắn cứ làm như không hiểu, không mặn không nhạt buông một hai câu.
Nghe những lời này.
La lão oai lập tức toát mồ hôi đầy trán.
Hắn sắp đạp nát ngưỡng cửa Trần Gia trang rồi, thật vất vả mới gặp được người, sao có thể cứ thế mà tay không trở về.
"Chuyện này... Trần chưởng quỹ, nói thật không dám dối ngài, khoảng thời gian này lão La như lửa đốt sau lưng."
"Tống lão ngũ ở Hồ Tị Trại và Bành Lại Tử ở Hỏa Động Miếu, hai thằng khốn đó liên thủ chơi ta, lão La ta thực sự không phải đối thủ của chúng, còn xin Trần chưởng quỹ thay ta làm chủ a."
Cắn răng một cái.
La lão oai cũng chẳng còn đoái hoài gì tới thể diện.
'Mẹ kiếp, so với cái mạng trên đầu, thể diện đáng là cái thá gì?' Thời trẻ vì miếng cơm manh áo, chuyện gì mà hắn chưa từng làm.
Hiện giờ thật vất vả mới leo lên được đến bước này, bảo hắn chắp tay nhường cho kẻ khác, thà một đao giết hắn còn hơn.
Siết chặt nắm đấm, La lão oai mặt mày đắng chát, khom lưng nói.
Đầu hận không thể chôn luôn xuống đất.
"Chỉ thế thôi?"
"La soái có phải đã quên điều gì không? Trần mỗ một khi đã nhúng tay, đến lúc đó đặt Thường Thắng sơn của ta vào đâu?"
Nghe hắn một tràng khóc lóc kể lể.
Trần Ngọc Lâu nhướng mày, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi quyển sách, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tống lão ngũ và Bành Lại Tử, hắn cũng có nghe nói qua.
Rốt cuộc địa giới Tương Âm cũng chỉ lớn có vậy.
Trừ Thường Thắng sơn của hắn ra, mấy ngọn núi khác gần như đều bị người ta chiếm giữ.
Giống như La lão oai, chiếm cứ một vùng Nga Đầu sơn.
Nhưng trên giang hồ có quy củ đã được ngầm định.
Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, sẽ không tùy tiện động thủ.
La lão oai, Tống lão ngũ, Bành Lại Tử đánh sống đánh chết, là bản lĩnh của bọn họ, xem mệnh của mỗi người.
Một khi Trần gia nhúng tay.
Vậy có nghĩa là hắn đã phá vỡ quy củ.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận