Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 417: Tử vong biển cát - Đột Quyết hậu duệ ( 1 )

Chương 417: Biển cát tử vong - Hậu duệ Đột Quyết (1)
Đúng vậy.
Trần Ngọc Lâu cố ý đi đường vòng qua thành Côn Mạc, còn có một nguyên nhân lớn nhất.
Chính là để chiêu mộ người dẫn đường.
Rốt cuộc chuyến đi này bọn họ muốn men theo biển cát, một đường bắc thượng, đi ngang qua Hắc sa mạc, tìm kiếm hỏi thăm cổ thành Tinh Tuyệt.
Cho dù trước đó đã xem xét kế hoạch vô số lần.
Lại còn dựa vào bản đồ đối chiếu nhiều lần.
Nhưng sa mạc không giống như nơi bình thường, có rất ít vật tham chiếu, không có lộ trình cố định.
Hiện giờ lại đang là mùa gió, cồn cát di chuyển từng giờ từng khắc, nếu không phải người có kinh nghiệm lâu năm mò mẫm trong sa mạc, người bình thường tùy tiện tiến vào chỉ có một con đường chết.
"Được, chưởng quỹ, ta đi đây."
Hoa Mã Quải làm loại chuyện này rất thuận tay.
Thậm chí sau khi tiến vào Hà Tây, giao thiệp nhiều với người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, Hồi Hồi, hắn đều đã học được mấy câu đơn giản.
Dẫn theo hai tiểu nhị, phóng ngựa rời đi ngay lập tức.
Là một cổ thành trên Con đường Tơ lụa, cư dân trong thành không hề bất ngờ với người Hán, thậm chí lúc này trong đám người vây đến mời chào làm ăn, cũng có không ít bóng dáng người Hán.
Bọn họ có người là hậu duệ của quân hộ trước kia.
Cũng có những thương nhân qua lại Trung Á làm ăn.
"Các vị lão gia, đến nhà ta dùng cơm đi, nhất định hợp khẩu vị ngài."
"Ta chuyên nuôi ngựa, các lão gia lên đường vất vả, ta có thể giúp một tay chăm sóc."
"Chư vị, ta đã từng đi qua Hắc sa mạc, không chỉ có thể làm người dẫn đường, còn có thể cung cấp đoàn lạc đà."
"... "
Nghe được một hồi trao đổi của hai người.
Các thương hộ chạy tới đã xác định rằng có thể kiếm lời.
Chưa nói đến chuyện khác, một đoàn người đông đảo như vậy, chi tiêu ăn ở mỗi ngày đã là một khoản cực lớn.
Muốn đi Hắc sa mạc.
Chỉ có hai con đường.
Hoặc là đi ngang qua sa mạc A Thuận, cũng chính là nơi được mệnh danh là tám trăm dặm sông cát Kho Mộc Tháp Cách, rồi men theo biển cát đi về phía bắc; hoặc là vượt qua Đông Thiên Sơn, đi đường vòng qua Hỏa Châu để tiến vào Hắc sa mạc.
Tuyến đường thứ nhất mặc dù dài hơn, tốn nhiều thời gian hơn.
Nhưng tương đối cũng an toàn hơn một chút.
Đông Thiên Sơn quanh năm bị băng tuyết bao phủ, đỉnh cao nhất gần sáu ngàn mét so với mực nước biển, thuộc khu vực cực hàn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm có thể lên tới sáu bảy mươi độ.
Đừng nói là những người từ phương nam đến như bọn họ.
Ngay cả những người thuộc các tộc Khương, Nguyệt Thị, Ô Tôn, Cô Sư bao đời sống dưới chân Thiên Sơn cũng không dám tùy tiện tiến vào Thiên Sơn.
Đặc biệt là những người thợ săn đó.
Ai cũng biết, trên Thiên Sơn trú ngụ vô số báo tuyết, bạch hồ, bàn dê, Mã Lộc cùng với thạch chồn, ngựa hoang, đó đều là những thú hoang đáng giá nhất, thậm chí còn có tuyết liên đáng giá ngàn vàng.
Nhưng có mấy người dám vào núi?
Huống hồ lại là vào mùa này.
Lấy mạng đổi tiền, cũng phải có mệnh để mà tiêu.
Nếu thật sự cưỡng ép vượt qua đường tuyết giới của Thiên Sơn, ít nhất phải có một nửa tiểu nhị bỏ mạng trên núi, trở thành một bộ thi thể băng khác.
Cho nên, chỉ cần đoàn thương nhân trước mắt này đầu óc không có vấn đề, thì nhất định sẽ lựa chọn sa mạc A Thuận.
Quãng đường hơn nghìn dặm, dọc đường đi từ cỏ khô, lương thực, quần áo đến đồ tiếp tế, thứ nào mà không phải tốn tiền?
Những kẻ đầu óc lanh lợi đều đã bắt đầu chào mời dịch vụ đoàn lạc đà.
"Nhà ngươi có đoàn lạc đà à?"
Trần Ngọc Lâu ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đảo qua đám người ồn ào náo nhiệt, dừng lại chính xác trên người một tiểu lão đầu trong đó.
Đầu đội một chiếc mũ mềm.
Trên người mặc áo kép nhung dê rất dày.
Xem tướng mạo có vẻ như là người Mông tộc.
Trong địa phận Tây Vực, các tộc cùng chung sống, chỉ là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ và Hồi Hồi có số lượng đông nhất.
Tình hình cũng tương tự như bên Điền Nam.
Người Mông tộc và bộ lạc Nữ Chân, hầu hết đều là dân di cư từ tiền triều, chạy tới nơi này tránh họa.
"Có có, các vị, ngựa các vị cưỡi đều là ngựa Hán, không chịu được lạnh, lại không thích ứng được với cát."
"Muốn vào Hắc sa mạc, không có đoàn lạc đà thì nửa bước cũng khó đi."
Bị gọi tên, tiểu lão đầu tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu nói.
Tình hình trong thành thế nào, hắn rõ hơn bất cứ ai.
Không có đoàn thương nhân nào đi qua, nhà nhà đều sắp đến cảnh không có gạo bỏ nồi.
Thử hỏi những mùa trước, ai mà không ngồi chờ khách tới cửa, làm gì có chuyện chạy ra cổng thành tìm khách.
Hiện tại có nhiều người cạnh tranh như vậy.
Mà mình lại được chọn đầu tiên.
Sao hắn có thể không kích động vạn phần chứ?
"Có bao nhiêu lạc đà?"
Trần Ngọc Lâu đương nhiên biết tầm quan trọng của đoàn lạc đà.
Khoảng thời gian này, bọn họ mới chỉ đi ngang qua rìa sa mạc, đã có cảm giác đi lại vô cùng khó khăn.
Tiểu lão đầu mặc dù đang mời chào làm ăn, nhưng không thể không nói lời của hắn quả thực có lý.
Ngựa trong chuồng ngựa của Trần Gia Trang, đa số là ngựa Vân Quý, hoặc là ngựa Xuyên Tây.
Ngựa nuôi ở những nơi này, ưu điểm lớn nhất là giỏi trèo đèo lội suối, thích hợp chạy trên núi.
Nhưng ở Tây Vực, từ xưa đến nay dùng nhiều ngựa Thiên Sơn hoặc ngựa Hà Tây.
Chúng chịu rét chịu hạn tốt hơn, sức chân và thể lực cũng vượt xa ngựa Xuyên Tây.
Tuy nhiên, đi đường trong sa mạc, ngựa cuối cùng không phải là đối thủ của lạc đà.
"Ba mươi bảy con."
Tiểu lão đầu giơ mấy ngón tay ra, vẻ mặt tự hào nói.
Trong thành Côn Mạc, cũng chỉ có nhà hắn có một đoàn lạc đà lớn như vậy.
Thế nhưng, lời hắn vừa dứt, đã thấy Trần Ngọc Lâu lắc đầu, trên mặt thoáng hiện vẻ thất vọng.
"Quá ít."
"Vậy..."
Tiểu lão đầu lập tức có chút hoảng hốt.
Vốn tưởng rằng mối làm ăn hôm nay nắm chắc trong tay rồi, rốt cuộc, trong cả thành Côn Mạc này, ngoài hắn ra còn ai nuôi nổi nhiều lạc đà như vậy, nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới, khẩu vị của những người trước mắt này lại lớn đến thế.
"Không đủ, ta đi gom thêm một chút, có thể..."
"Nhiều nhất có thể gom được bao nhiêu?"
Lời tiểu lão đầu còn chưa nói hết đã bị Trần Ngọc Lâu ngắt lời.
"Việc này... Thế nào cũng có thể gom được bốn năm mươi con."
"Vẫn chưa đủ."
Trần Ngọc Lâu không nói thêm nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn những người khác.
"Nhà các ngươi ai còn có lạc đà, đều có thể báo lên, về phần giá cả thì tuyệt đối không cần lo lắng."
"Ta, nhà ta có ba con."
"Nhà ta cũng có sáu con, các vị lão gia."
"Hai con, ta có thể kiếm ra được hai con."
"... "
Hầu như lời vừa dứt.
Trong khoảnh khắc, tất cả thương hộ ở cổng thành đều sôi nổi hẳn lên.
Sống dưới chân Thiên Sơn, bên rìa biển cát, nhà nào mà không nuôi mấy con lạc đà, nếu không thì việc đi lại sẽ là một phiền phức lớn.
"Mấy người tới đây, liên hệ một chút, nhà nào có bao nhiêu ghi rõ ràng ra."
Trần Ngọc Lâu gật gật đầu.
Đội ngũ của bọn họ có xấp xỉ ba trăm người.
Ít nhất cũng cần hơn một trăm con lạc đà mới miễn cưỡng đủ dùng.
Rốt cuộc ngoài người ra, lương thực, nước sạch, quần áo, dược thảo cộng lại số lượng cũng cực kỳ lớn.
"Vâng, chưởng quỹ."
Nghe vậy, lúc này có mấy tiểu nhị trong thôn trang đi tới.
Chuyến này ngoài đám trộm cướp Tá Lĩnh trên núi ra, còn có các tiểu nhị am hiểu các nghề.
Mấy người đứng ra, trước đây từng làm việc ở phòng thu chi của Trần Gia Trang, hoặc từng được rèn luyện trong các tiệm đồ cổ của Trần gia.
"Được rồi, chư vị, các vị có nghi vấn gì, cứ việc nêu ra với họ."
Mắt thấy mấy tiểu nhị gần như chỉ trong chớp mắt đã bị các thương hộ vây kín.
Trần Ngọc Lâu cũng không chậm trễ, quay ngựa lại, đi thẳng vào trong thành.
Không bao lâu sau.
Bọn họ tìm đến một tửu lâu.
Kiểu dáng thổ lâu trông nổi bật hơn hẳn giữa một đám nhà đất thấp bé.
Vừa nhìn đã biết là phong cách của người Hán.
Không ngờ đi vào hỏi thăm thì đúng là như vậy.
Chưởng quỹ họ Ngô, tổ tiên là người Tần ở Thiểm Bắc, nghe hắn nói là từ đời ông nội, đã đến Tây Vực từ thời nhà Minh trước kia.
Ban đầu là tới đây để xây dựng Thiểm Bắc hội quán.
Thời nhà Minh trước kia, Tần thương gần như có mặt khắp thiên hạ, mặc dù không bằng Tấn thương và Huy thương, nhưng thực lực cũng cực kỳ đáng nể, các nơi trong nước đều xây dựng Thiểm Bắc hội quán.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận