Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 145: Xem bói vu thuật – Đại quỷ nhìn trộm ( 1 )

Chương 145: Thuật xem bói – Đại quỷ nhìn trộm (1)
Là ma ba duy nhất trong Mã Lộc trại có thể giao tiếp với đại quỷ.
Tây Cổ cũng lờ mờ đoán được đôi chút.
Mục đích của nhóm người bọn họ khi đến Già Long sơn từ nơi xa.
Nhưng...
Dù cho đời này hắn tại long ma gia ngồi xem thế sự tang thương, cũng không ngờ bọn Trần Ngọc Lâu lại lớn mật như vậy.
Đó chính là trùng cốc.
Là nơi bị rất nhiều quỷ thần vứt bỏ.
Người sống đi đến nơi đó, chỉ có một kết quả, đó là hóa thành đông dẫn, sau khi chết quỷ hồn ngay cả tổ địa Hồ Lô động cũng không thể trở về.
Chỉ có thể phiêu dạt bên trong núi rừng sông nước.
Làm một cô hồn dã quỷ.
Không chỉ có hắn.
Ngay cả tộc trưởng Thác Cách không biết tiếng Hán, dường như cũng hiểu rõ ý đồ của bọn họ.
Trên gương mặt già nua, đầy vẻ chấn động và không thể tin nổi.
Liên tục lắc đầu.
Nói gì đó rất nhanh.
Rõ ràng là đang khuyên can.
Nếu là người khác, hắn có lẽ cũng sẽ bỏ mặc không quan tâm.
Nhưng bọn họ là hậu duệ của a công, lại thay hắn và Tây Cổ giải đáp nội dung trong bức thư kia.
Là khách quý của Mã Lộc trại.
Người Ngoã trại cũng sẽ không ngồi nhìn bạn bè, ân nhân tự mình mạo hiểm.
"Tây Cổ thu đạt, những người chúng ta đây không quản ngàn dặm xa xôi, chính là vì trùng cốc mà tới."
"Đã không thể thay đổi, còn mong ngài hiểu cho."
Nhìn phản ứng của hai lão nhân.
Trần Ngọc Lâu không khỏi thầm thở dài.
Hắn lẽ nào không rõ sự hung hiểm của trùng cốc?
Nhưng hiện giờ tên đã trên dây, sớm đã không thể quay đầu.
Không chỉ vì tài nguyên tu hành bên trong đại tàng, mà mấu chốt hơn là, viên mộc trần châu kia đã gần trong gang tấc.
Giờ phút này mà quay đầu.
Mọi cố gắng đều uổng phí không nói.
Còn nói gì đến nghịch thiên cải mệnh?
"Nhất định phải đi?"
Nghe được những lời này, Tây Cổ lập tức rơi vào trầm mặc.
Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ra ngoài nhà sàn trúc, ánh lửa trong chậu than đung đưa theo gió, ánh sáng và bóng tối đan xen, khiến những cái đầu người treo trên cành cây trông càng thêm dữ tợn.
Rất lâu sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, ánh mắt phức tạp nhìn ba người, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
"Phải!"
"Không thể không đi."
Trần Ngọc Lâu gật gật đầu.
Khác với sự phức tạp và do dự của hai người Tây Cổ.
Ánh mắt hắn trong trẻo, giữa hai đầu lông mày chỉ có một vẻ kiên quyết sâu sắc.
"Ta quả thực biết lộ tuyến đến trùng cốc, nhưng..."
Thấy thế, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Tây Cổ càng hiện rõ.
Hắn muốn nói.
Bản thân hắn từng không chỉ một lần thấy người sống sờ sờ tiến vào ma cốc kia rồi bị tan chảy thành vũng máu trong nháy mắt, hoặc chỉ còn lại xương trắng.
Hắn muốn để Trần Ngọc Lâu biết khó mà lui.
Nhưng xem ra hiện giờ, bọn họ đã quyết tâm, nhất định phải vào trùng cốc.
Do dự một chút.
Quay người nói mấy câu gì đó với tộc trưởng Thác Cách ở bên cạnh.
Sắc mặt người sau lập tức đại biến, thần sắc cũng trở nên vô cùng kích động.
Đáng tiếc.
Ba người Trần Ngọc Lâu căn bản không hiểu họ đang nói gì.
Chỉ có thể đoán được đại khái một ít.
Hẳn là cuối cùng Tây Cổ đã đồng ý, cũng nói lựa chọn của họ cho Thác Cách, nhưng Thác Cách cho rằng trùng cốc quá nguy hiểm, để bọn họ đi chính là chịu chết.
Trong lúc hai người tranh luận, Tây Cổ cũng có chút do dự.
Miệng chậm rãi phun ra hai chữ.
Sau đó Thác Cách ngẩn người trong nháy mắt.
Suy nghĩ rất lâu, lúc này mới gật gật đầu.
Thấy vậy, Tây Cổ rốt cuộc hạ quyết tâm, quay lại nói khẽ với ba người Trần Ngọc Lâu đang không hiểu ra sao.
"Ta cần phải thả quỷ."
"Mời Mai Cát đại quỷ đến quyết định."
"Thả quỷ?"
Chưa kịp kinh ngạc vui mừng vì lời nói trước đó của Tây Cổ.
Hồng cô nương và Chá Cô Tiếu không khỏi hơi nhíu mày.
Từ này vừa quỷ dị lại vừa xa lạ.
Bọn họ chưa từng nghe qua.
Nhưng chỉ suy đoán theo nghĩa đen, thả quỷ cũng toát ra mấy phần cảm giác yêu dị.
"Được, đa tạ thu đạt."
Khác với hai người là.
Trần Ngọc Lâu lại không hề do dự, lập tức đồng ý.
Bởi vì hắn biết, Ngoã tộc từ xưa đã có truyền thống thảo bốc thỉnh quỷ.
Một loại thủ đoạn cực kỳ cổ xưa, tương tự thuật xem bói bằng cách đốt xương trước thời Tiên Tần.
Thổ dân sinh sống đời đời tại nơi đây, bất luận là người Ngoã, Thái, Cảnh Pha, Tam Miêu, Cổ Việt, đều ít nhiều nắm giữ một vài loại vu thuật thần bí.
Bất động thanh sắc lắc đầu với hai người, ra hiệu họ cứ im lặng chờ là được.
Phát giác ánh mắt của hắn.
Hai người lúc này mới hơi yên tâm.
Hít sâu mấy hơi, đè nén nghi hoặc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang.
Trong lúc nói chuyện.
Tây Cổ đã đứng dậy, đi đến giữa một đống xương trắng ngồi xếp bằng xuống.
Mặt đất bên trong nhà sàn trúc bừa bộn.
Dường như rất lâu rồi chưa từng quét dọn.
Lúc trước khi bước qua cửa đi vào, mấy người đã thấy dây thừng, tranh gỗ và xương trắng.
Chỉ là những khúc xương đó, xem kiểu dáng hẳn không phải là xương người.
Dường như thuộc về gia cầm hoặc dã thú.
Tây Cổ cũng không giải thích thêm.
Một đôi tay chậm rãi lướt trên mặt đất, cuối cùng chọn một mảnh xương gà trắng nõn như ngọc.
Đặt vào trong tay.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ của chén đèn dầu bên cạnh.
Lúc này Trần Ngọc Lâu mới chú ý, đôi tay hắn cực kỳ kỳ quái, bàn tay lớn hơn người thường thì không nói làm gì.
Lòng bàn tay lại không thấy một đường vân nào.
Không phải là vân tay nhạt đến mức không nhìn thấy.
Mà là thật sự không có một đường nào.
Trông như một bàn tay giả được chế tác tinh xảo.
"Giấu tương chi thủ..."
Nhìn tay hắn, Trần Ngọc Lâu trong lòng khẽ động, chậm rãi hiện lên mấy chữ này.
Thời niên thiếu hắn từng học qua tướng thuật.
Mặt có diện tướng, xương có cốt tướng, tay cũng có thủ tướng.
Mà trong thủ tướng, tình huống này được gọi là giấu tương chi thủ.
Nghe nói người có loại thủ tướng này, cả đời là kẻ goá bụa cô đơn, số phận phải độc hành.
Nhưng bao nhiêu năm nay, hắn chưa bao giờ thấy qua.
Không ngờ, hôm nay lại thấy được trên người Tây Cổ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ma ba của Ngoã tộc giao tiếp với đại quỷ, nắm giữ sức mạnh mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Cả đời dường như chỉ có thể làm người hầu cho quỷ thần.
Không gả không cưới, không vợ không con.
Thật đúng là kẻ goá bụa cô đơn, chiếm hết cả bốn dạng.
Giờ phút này trong lòng hắn khẽ động, không biết sao lại nghĩ đến Chá Cô Tiếu.
Dựa theo hướng đi của vận mệnh nguyên bản, hắn cũng là như vậy.
Nói về mệnh tướng, phong thuỷ ngũ hành, sự sự tương thông.
Nếu thật sự có chuyện như vậy, theo lý mà nói, vân tay của hắn hẳn là từ ẩn hiện ra chứ?
Rốt cuộc, bởi vì sự tồn tại của hắn, hồ điệp vỗ cánh, quỹ đạo vận mệnh vốn có của rất nhiều chuyện đã lặng lẽ bị thay đổi.
Chỉ là hắn thật sự chưa chú ý đến thủ tướng của Chá Cô Tiếu, có cơ hội thì ngược lại có thể xem thử.
Hạ quyết tâm.
Trần Ngọc Lâu âm thầm thở ra một hơi.
Khi nhìn lại lần nữa, Tây Cổ đã hơi nhắm mắt, năm ngón tay hơi cong, nắm chặt xương gà, giơ tay đặt lên cao quá đỉnh đầu.
Miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Chỉ là... Âm điệu đó cực kỳ cổ quái.
Từng âm tiết một nhảy ra từ trong môi.
So với nói là niệm chú, chẳng bằng nói là đang ngâm nga bài ca dao cổ xưa.
Không chỉ như thế, hắn lại cầm lấy một mặt trống khắc la gõ theo tiết tấu.
Tiếng trống lúc đầu chậm chạp nặng nề.
Nhưng theo chú ngữ không ngừng phát ra từ miệng hắn, tiếng trống nhanh chóng trở nên dồn dập.
Lọt vào tai mọi người, giống như một trận cuồng phong bão vũ.
Đặc biệt là hai loại âm điệu hoàn toàn khác nhau, trộn lẫn vào nhau, càng khiến người ta có một cảm giác đè nén không nói nên lời.
Sắc mặt Hồng cô nương tái nhợt, tâm thần rõ ràng có chút khó chịu.
Hai tay Chá Cô Tiếu giấu trong tay áo trường bào thì siết chặt, mi tâm nhíu lại, cũng để lộ sự biến đổi trong lòng hắn.
"Khắc la cổ..."
Ánh mắt Trần Ngọc Lâu gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt trống trong tay Tây Cổ.
Lấy gỗ làm khung.
Nhưng mặt trống rõ ràng không phải làm từ da dê bò, thậm chí không phải của dã thú trong núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận