Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 348: Thiên Sư động Huyền Chân đạo nhân ( 2 )

Chương 348: Động Thiên Sư và đạo nhân Huyền Chân (2)
"Dương Phương huynh đệ thế nào rồi?"
"Đa tạ Trần chưởng quỹ quan tâm, đã đỡ hơn một nửa rồi."
Dương Phương vốn đang cúi thấp đầu đi theo một bên, nghe Trần Ngọc Lâu hỏi đến, bèn gắng gượng vực dậy tinh thần đáp.
Sau khi nuốt viên đan dược chữa thương kia.
Lúc này khí huyết của hắn đã hồi phục được năm sáu phần.
Chỉ là vết thương trên người vẫn cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày mới có thể khỏi hẳn hoàn toàn.
Cũng là do chính hắn tự chuốc lấy.
Nếu biết điểm dừng thì đâu đến nỗi rơi vào kết cục thế này.
Đây còn là Côn Luân đã kịp thời thu tay, nếu không thì không chỉ là chuyện một viên đan dược chữa thương thôi đâu.
"Trẻ tuổi đúng là tốt thật."
"Lát nữa uống thêm mấy chén, bắt đầu từ ngày mai là có thể khỏi hẳn."
Trần Ngọc Lâu trêu ghẹo nói.
Trong lúc nói chuyện.
Một đoàn người đã đến bên ngoài Quan Vân lâu.
Đẩy cửa bước vào, đi dọc theo cầu thang lên lầu trên.
Dù trước đó đã tới rồi, nhưng lần nữa tiến vào Quan Vân lâu, sắc mặt Dương Phương vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc thán phục.
Hắn hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay.
Không phải là chưa từng gặp người có tiền.
Nhưng thời buổi này, có được ba mươi mẫu ruộng tốt, một ngày ba bữa ấm no không lo đã có thể được xem là giàu có.
Còn lâu mới có được nội tình như Trần gia.
Khó trách nghe nói tòa lầu này trước kia lại gọi là Kim Ngọc lâu, nạm vàng khảm ngọc, vàng son lộng lẫy, quả không ngoài như vậy.
Đến hắn còn như vậy.
Hai ông cháu Thẩm lão đầu và Hổ Tử thì kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy một đôi mắt nhìn không xuể, nào là rường cột chạm trổ, nào là vàng son đủ màu sắc rực rỡ.
Lên đến lầu ba, vừa mới ngồi xuống một lát.
Một tiếng chuông trống trong trẻo vang lên, tức thì, một hàng hơn mười thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, bưng các món ăn, nối đuôi nhau đi vào như nước chảy.
Khiến mấy người nhìn mà hoa cả mắt.
"Hôm nay các vị mới đến, Trần mỗ liền dùng bữa tiệc này chiêu đãi các vị, không cần khách khí, cứ ăn ngon uống thỏa thích."
Là chủ nhân.
Trần Ngọc Lâu nói đơn giản một câu.
Sau đó liền giao việc chiêu đãi khách cho Chá Cô Tiếu.
Lúc mới bắt đầu, ba người còn có chút câu nệ, nhưng theo thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc, Dương Phương liền hoàn toàn thoải mái, tửu lượng hắn vốn đã rất tốt, lại thêm tính cách hào phóng, căn bản là ai mời cũng không từ chối.
Thẩm lão đầu là người trong Đạo môn.
Nên cùng Chá Cô Tiếu mới gặp mà như đã quen thân.
Hai người nâng ly cạn chén, nói chuyện vô cùng hứng khởi.
"Thẩm sư phụ, ngài ở Thanh Thành sơn tu đạo nhiều năm, Trần mỗ lại muốn hỏi thăm ngài về một người."
Nghe ông ấy nhắc đến chuyện xưa trên Thanh Thành sơn, Trần Ngọc Lâu trong lòng khẽ động, đứng dậy kéo ghế ngồi vào bên cạnh, thuận tay nhấc bầu rượu rót đầy cho hai người, thuận miệng nói.
"Trần chưởng quỹ cứ việc nói thẳng, phàm là điều tiểu lão nhân biết, nhất định sẽ biết gì nói nấy."
Thẩm lão đầu cầm ly rượu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Không biết Thẩm sư phụ có từng gặp một vị đạo nhân tên là Phong Tư Bắc ở trên núi không!"
Phong Tư Bắc?!
Nghe được cái tên này.
Chá Cô Tiếu ngồi bên cạnh lập tức nhướng mày.
Trước đó Trần Ngọc Lâu từng đề cập với hắn vài lần về Quan Sơn Thái Bảo, hắn làm sao lại không biết Quan Sơn Phong gia chứ.
Chỉ là, theo lời Trần Ngọc Lâu nói, Phong gia đời đời ẩn cư tại Vu sơn Quan Tài Hạp, bây giờ sao lại nhắc tới Thanh Thành sơn, hai nơi này cách nhau mấy trăm dặm xa.
Bất quá, ở chung lâu như vậy.
Hắn biết Trần Ngọc Lâu không phải người nói năng hồ đồ.
Mỗi một câu nói chắc chắn đều có thâm ý khác.
Lúc này cũng không nói gì, chỉ nâng ly rượu, yên lặng chờ đợi Thẩm lão đầu trả lời.
"Phong Tư Bắc?"
Thẩm lão đầu ngẩn ra, nhíu mày, rõ ràng là đang trầm tư.
Chỉ là, qua nửa ngày, ông ấy vẫn lắc đầu.
"Chắc hẳn Trần chưởng quỹ nói là tục danh của người đó trước khi xuất gia, không biết có đạo hiệu hay không?"
Đạo hiệu ư?
Trần Ngọc Lâu cũng nhận ra điểm này.
Rốt cuộc những người tu đạo trên Thanh Thành sơn hầu như không ai xưng hô bằng tục danh.
Chỉ là, đạo hiệu của Phong Tư Bắc là gì nhỉ.
Vuốt mi tâm, Trần Ngọc Lâu lắc đầu, "Đạo hiệu thì không rõ lắm, bất quá người này trung niên mới vào Thanh Thành sơn, tính ra thì hẳn là vào lúc Thẩm sư phụ xuống núi thì người đó lên núi."
"À, đúng rồi, tu theo Thiên Sư đạo."
Thấy hắn nói một hơi nhiều như vậy.
Vẻ mờ mịt trên mặt Thẩm lão đầu dần dần tan đi.
"Là Huyền Chân đạo trưởng ở động Thiên Sư?"
Huyền Chân ư?
Trần Ngọc Lâu cũng là lần đầu nghe được đạo hiệu này.
Rốt cuộc trong nguyên tác cũng không đề cập.
Hắn cũng chỉ biết, Phong Tư Bắc trung niên vào núi, nhưng trong hơn mười năm đó, hàng năm đều sẽ xuống núi quay về Vu sơn Quan Tài Hạp, tìm kiếm khắp nơi lối vào Địa Tiên thôn.
"Hẳn là ông ấy rồi."
"Xem ra Thẩm sư phụ biết người này."
Thẩm lão đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, "Rất khó mà không biết lắm, vị đạo trưởng này tính cách quái gở, rõ ràng căn cốt không tệ, lại không vào chính phái, mà lại chọn tu hành ở động Thiên Sư."
"Nơi đó đã hoang phế mấy chục năm, đạo pháp cũng không có người kế thừa."
"Cho nên, dù là đệ tử luyện võ ngoại môn cũng đều nghe qua danh hào Huyền Chân đạo trưởng."
Không sai.
Nghe ông ấy nói ra nhiều chi tiết như vậy.
Trong lòng Trần Ngọc Lâu về cơ bản đã chắc chắn bảy tám phần.
"Trần chưởng quỹ hỏi thăm ông ấy là vì...?"
Thấy hắn rơi vào trầm tư, Thẩm lão đầu hạ giọng hỏi một câu.
"À, vị đó là cố nhân nhiều năm trước, chỉ là đã lâu không gặp, vừa hay nghĩ đến nên thuận miệng hỏi thăm thôi."
Trần Ngọc Lâu khoát khoát tay.
Hắn hỏi về Phong Tư Bắc, tự nhiên là để chuẩn bị cho chuyện Địa Tiên thôn.
Theo dòng thời gian trong lời của Thẩm lão đầu xem ra.
Phong Tư Bắc hẳn là vẫn chưa tìm được lối vào Địa Tiên thôn, chứ chưa nói đến chuyện chết ở bên ngoài sạn đạo trăm bước phi điểu.
"Thì ra là thế."
"Trần chưởng quỹ nếu muốn đến Thanh Thành sơn, tiểu lão nhân ngược lại có thể dẫn đường."
Thẩm lão đầu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đạo tông Thanh Thành sơn đã truyền thừa mấy ngàn năm, từ thời Đông Hán vẫn luôn hưng thịnh cho đến nay.
Hiện giờ mặc dù có sa sút đôi chút.
Nhưng người ngoài muốn vào núi tìm kiếm chân nhân tu đạo vẫn có chút khó khăn.
Nếu có ông ấy dẫn đường, ít nhất có thể tiết kiệm không ít phiền phức.
"Dẫn đường thì cũng không cần."
Trần Ngọc Lâu suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Thẩm sư phụ nếu có thời gian rảnh, không phiền giúp ta gửi một phong thư chứ?"
"Việc này tự nhiên là có thể."
Chỉ là gửi thư thôi, Thẩm lão đầu sao lại từ chối được.
Ông ấy mặc dù đã xuống núi nhiều năm.
Nhưng dù sao cũng từng ở Thanh Thành sơn nhiều năm, chút thể diện này vẫn là có, lúc này liền nhận lời.
"Vậy tốt, đợi lát nữa ta viết xong thư, lại nhờ Thẩm sư phụ giúp đỡ."
Trần Ngọc Lâu gật gật đầu.
Lấy thân phận Khôi thủ Xả Lĩnh của hắn mà gửi thư cho Phong Tư Bắc, thật ra cũng xem như mạo hiểm.
Rốt cuộc năm đó phe Quan Sơn và bốn phái tuyệt đối là có huyết hải thâm thù.
Nhưng thời gian không đợi người.
Vạn nhất Phong Tư Bắc chết ở Địa Tiên thôn.
Đến lúc đó dù hắn có thể dựa vào miêu tả trong nguyên tác để tìm ra lối vào, nhưng không có Quan Sơn Chỉ Mê Phú, muốn sống sót bên trong Địa Tiên thôn thì khó như lên trời.
Đây mới là mục đích lớn nhất hắn tìm kiếm Phong Tư Bắc.
Có Thẩm lão đầu ở đây làm cầu nối.
Chuyện này xem như ổn thỏa rồi.
Trần Ngọc Lâu cũng không cần nói nhiều thêm nữa, chỉ nâng ly cụng chén. Ngược lại là Chá Cô Tiếu nghe nãy giờ, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Phong Tư Bắc hẳn chính là truyền nhân đời này của Phong gia.
Cũng không biết vì sao lại đến Thanh Thành sơn tu đạo.
Hiện giờ trên bàn tiệc nhiều người phức tạp, hắn cũng là lão giang hồ, đương nhiên sẽ không tùy tiện mở miệng.
Bữa tiệc đón khách này kéo dài hơn hai canh giờ mới kết thúc.
Trừ mấy người Trần Ngọc Lâu.
Những người còn lại hầu như ai cũng say.
Đặc biệt là tiểu tử Dương Phương kia, không biết bị chuốc bao nhiêu rượu, dựa vào ghế bất tỉnh nhân sự, bất đắc dĩ, chỉ có thể cho người đưa bọn họ về từng người một.
Chờ lo xong những việc này.
Trần Ngọc Lâu cũng không đi nghỉ ngơi, mà dẫn theo Thẩm lão đầu, Hổ Tử, và cả Côn Luân, đi thẳng ra hậu viện tìm Hoa Linh.
Hôm nay thời gian vừa đúng lúc.
Nhanh chóng tìm ra căn bệnh của Hổ Tử rồi chữa trị, cũng coi như có thể hoàn thành một tâm nguyện lớn của Côn Luân và Thẩm lão đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận