Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 400: Kim đan thành - Thiên tượng thay đổi! ( 1 )

Chương 400: Kim đan thành - Thiên tượng thay đổi! (1)
Đông ——
Theo cửa đá chậm rãi khép lại.
Trần Ngọc Lâu tiện tay cởi bỏ trường sam, để trần thân trên, tiến vào bên trong ao đá ngồi xếp bằng.
Dưới thân là một ao nước suối.
Dưới ánh đèn chiếu rọi từ đỉnh đầu, phản xạ ra một màu sắc thần bí.
Kia là một ao bí dược vừa được dung luyện từ mười mấy loại đại dược trăm năm trở lên.
So với thứ dùng để tẩy tủy phạt xương cho Côn Luân ngày đó thì còn kinh người hơn.
Bên trong mỗi một cây đại dược đều chứa đựng linh khí thanh mộc bàng bạc khó có thể tưởng tượng.
Không thua kém bảo dược treo mệnh.
Nếu thả ra giang hồ, không dám nói sẽ gây chém giết đến máu chảy thành sông, nhưng ít nhất cũng sẽ dẫn tới vô số chấn động.
Mà những thứ này...
Chỉ là một trong những chuẩn bị mà hắn làm cho việc phá cảnh của chính mình.
Để phòng khi xung kích khiếu huyệt, linh khí không đủ, không những không thể đột phá, ngược lại còn tổn thương kinh mạch khí hải, cuối cùng bị rớt cảnh giới.
Ngoài ra.
Trên đài đá trong tầm tay.
Còn có ba hộp ngọc văn kim vòng.
Một cây hà thủ ô đã thành hình, một viên bất tử dược, và... một khối nhục khuê.
Thứ đầu tiên được hái từ bên trong dược bích ở Bình Sơn.
Cũng là cây đại dược có giá trị kinh người nhất trong cả tòa dược bích.
Hai thứ sau, bất tử dược là bảo dược có thể khởi tử hồi sinh được truyền lại đời đời bên trong Mã Lộc trại, còn nhục khuê thì là khuê tinh hình người ở giữa tuyệt bích tại hậu sơn Già Long sơn.
Ba cây bảo dược này là chuẩn bị thứ hai hắn làm cho việc phá cảnh.
Dựa theo kinh nghiệm mấy lần xung kích cảnh giới trước đây.
Cho dù thành công.
Trong thời gian ngắn sau khi tiến vào đại cảnh giới, sẽ xuất hiện dấu hiệu khí huyết thiếu hụt.
Nhìn thì có vẻ bình thường.
Nhưng giữa lúc phá cảnh, bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng rất có khả năng tạo thành sai lầm khó có thể cứu vãn.
Mà bước cuối cùng.
Chính là Côn Luân và La Phù.
Trước khi tiến vào phòng ao đá.
Hắn đã dùng tâm thần liên lạc với La Phù, lệnh cho nó trấn thủ bên ngoài thạch thất.
Với thực lực hiện giờ của La Phù, chỉ cần trời không sập thì về cơ bản đều có thể bình an vô sự.
Đồng thời cũng để lại một phong thư cho Côn Luân.
Một khi hắn tỉnh lại từ trong đả tọa, hẳn là liền có thể xem được.
Trong thư chỉ có một nội dung.
Đó chính là lấy năm ngày làm hạn, đánh thức hắn dậy từ trong bế quan.
Rốt cuộc, thời gian ước định với Chá Cô Tiếu ngày đó là nửa tháng.
"Hô —— "
Ánh mắt đảo qua bốn phía.
Sau khi xác nhận không có gì sai sót.
Trần Ngọc Lâu không chậm trễ nữa, hít một hơi thật sâu, liễm khí ngưng thần.
Đồng thời.
Từng tia thần thức từ trong Nê Hoàn Cung tản ra, giống như những sợi mưa đan xen vào nhau, cuối cùng hóa thành một bàn tay lớn, xuyên thủng ngọc bình, trực tiếp chụp vào Côn Luân đài bên trong đó.
Là tinh hoa của địa mạch, linh vật trời sinh.
Côn Luân đài hấp thu khí long mạch của Già Long sơn, trải qua mấy vạn thậm chí mấy chục vạn năm mới có thể ngưng tụ sinh ra.
Chỉ tiếc.
Mấy ngàn năm trước, Vọng Man bộ lạc ở dưới tuyết phong cũng không biết nó là vật gì, chỉ coi là sinh ra thần linh, cẩn thận cung phụng giữa thần miếu.
Cho đến khi Hiến Vương suất lĩnh bộ chúng chiếm cứ Già Long sơn.
Khi phát hiện ra Côn Luân đài.
Cũng chỉ cho rằng đó là thần vật của Vọng Man bộ lạc.
Không dám tùy tiện đập nát.
Lo lắng sẽ dẫn tới tai nạn.
Vì thế đem nó khóa vào trong rương đồng, để cho Bất Tử Trùng nuốt vào trong bụng.
Nghĩ rằng như thế liền có thể trấn áp vĩnh viễn khí vận của Vọng Man.
Nhưng làm sao bọn họ lại ngờ tới được.
Thần vật như thế, trải qua vô số năm, cuối cùng lại rơi vào tay hắn, Trần Ngọc Lâu.
Gần như ngay khoảnh khắc thần thức dò vào ngọc bình.
Hắn liền phát giác được một luồng linh khí bàng bạc, nặng nề, thuần túy.
Không...
Chính xác mà nói.
Là linh dịch!
Không sai, trong ngọc bình gần như trong suốt kia, vũng nước trong đó không phải là nước suối, mà là chất lỏng do linh khí ngưng kết thành.
Cảm nhận được tất cả những điều này.
Dù là Trần Ngọc Lâu cũng không khỏi bị chấn động đến mức không thể hơn được nữa.
Phải biết, cho dù hắn hiện tại đã bước vào Lô Hỏa cảnh, nửa bước Kim Đan, nhưng bên trong khí hải cũng chỉ mới ngưng tụ được rải rác ba mươi giọt linh dịch.
Chỉ riêng trong ngọc bình, ít nhất cũng có gần vạn giọt.
Tính theo tốc độ tu hành mỗi ngày hai lần sớm tối của hắn, mất khoảng hai ngày mới có thể ngưng tụ một giọt linh dịch, vậy thì cần khoảng hai vạn ngày, cũng chính là năm mươi lăm năm.
Đương nhiên.
Đây còn là trong điều kiện lý tưởng nhất.
Không người quấy rầy, luôn luôn bế quan.
Mất hơn năm mươi năm thời gian mới có thể đi đến bước này.
Mà trước mắt... công sức tu hành của hơn năm mươi năm đang ở ngay trong gang tấc, mặc cho hắn luyện hóa.
Trần Ngọc Lâu tự thấy sau khi tu hành Thanh Mộc công, tâm tính đã càng thêm trầm tĩnh, hiếm có gì có thể ảnh hưởng đến nỗi lòng của hắn.
Nhưng giờ phút này, khi thần thức đảo qua bình linh dịch kia.
Hắn thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch truyền đến từ dưới lồng ngực.
Chỉ riêng phần linh dịch này đã kinh người đến thế.
Vậy, bản thân linh thai lại kinh thế hãi tục đến mức nào nữa?
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Lâu suýt nữa thoát ra khỏi nhập định.
Liên tiếp hít sâu mấy hơi, lúc này mới đè nén được sự nôn nóng trong lòng.
Đem Thanh Mộc Trường Sinh Công thúc đẩy đến cực hạn.
Soạt ——
Trong khoảnh khắc.
Linh dịch liền như mưa bụi, từ trong ngọc bình bay ra, hội tụ trên đỉnh đầu, cuối cùng thấm vào mi tâm, chảy qua kỳ kinh bát mạch, các huyệt khiếu quanh người, lại được thủy hỏa giao luyện trong lô đỉnh, luyện hóa thành linh khí thanh mộc, đưa về bên trong đan điền.
Quá trình này nhìn thì đơn giản.
Nhưng lại cực kỳ phức tạp.
Yêu cầu sự kiên nhẫn cực độ để luyện hóa từng chút một.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua, Trần Ngọc Lâu ở trong ao đá, toàn thân sương mù lưu chuyển, cả người gần như bị linh khí nồng đậm bao phủ dày đặc.
Trên gương mặt không vui không buồn.
Thần sắc trầm tĩnh.
Mỗi tấc da thịt quanh thân trong suốt như ngọc, ẩn hiện còn có từng đạo kim quang lấp lóe.
Bên trong đan điền dưới bụng ba tấc.
Trong khí hải vô tận.
Ba bốn mươi giọt linh dịch vốn rải rác, giờ phút này đã hội tụ thành vô số dòng suối.
Có thể đoán được rằng.
Một khi các dòng suối giao hội.
Liền có thể hình thành một dòng sông lớn, thậm chí là một vùng nước mênh mông.
Mà bên trong ngọc bình trước người, linh dịch đã dần thấy đáy, Côn Luân đài vốn lơ lửng trong nước trong, mặc dù phía trên có hình tượng thai nhi, nhưng giữa hai mắt và ngũ quan lại toát ra một vẻ trang nghiêm khó tả.
Phảng phất như thần tử trên trời.
Nếu người ngoài nhìn thấy, có lẽ còn bị nó làm cho hoảng sợ.
Nhưng Trần Ngọc Lâu, người đã trải qua hai ngày bế quan, thôn phệ luyện hóa linh dịch, lại hiểu rõ ràng, nó không phải là hài nhi thật sự, cũng không có sinh mệnh, mà là do thiên địa linh khí, khí long mạch ngưng tụ thành.
Có thể nói chính là một khối linh khí.
Chẳng qua, người là linh trưởng của vạn vật, nên việc nó hóa thành hình người cũng không có gì là ngoài ý muốn.
"Lô Hỏa cảnh đỉnh phong..."
Hô —— Thở phào một hơi.
Trần Ngọc Lâu nội thị đan điền một chút.
Lúc này khí tức đã vô hạn tiếp cận Kim Đan.
Linh khí sau khi trải qua giao luyện trong lô đỉnh, từ sương mù ngưng tụ thành dịch thể, lại dần dần được dung luyện.
Một khi ngưng kết thành đan.
Liền đại biểu cho việc bước vào đại cảnh giới Kim Đan.
"Linh khí vẫn chưa đủ, nhưng mà, chỉ cần luyện hóa Côn Luân đài thì sẽ không có vấn đề gì!"
Trần Ngọc Lâu thấp giọng lẩm bẩm.
Chậm rãi mở mắt ra, sâu trong đôi con ngươi trong suốt tràn ngập kim quang, khiến hắn trông như một trích tiên nhân, xuyên qua ngọc bình, nhìn linh thai kia từ xa.
Kỳ thật, đây vẫn là hắn đánh giá thấp.
Linh khí chứa trong Côn Luân đài còn vượt xa linh dịch trong ngọc bình.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, nếu có thể luyện hóa triệt để Côn Luân đài, ít nhất cũng có thể bước vào Kim Đan trung kỳ, thậm chí một bước lên đến cảnh giới đại viên mãn.
Khẽ thở phào một hơi.
Không có chút chần chờ nào.
Trần Ngọc Lâu lại nhắm hai mắt lại, tâm thần thủ nhất, ý trầm đan điền. Trong lúc vô tình, thậm chí chính hắn cũng không phát hiện, nhờ vào linh lực vô cùng bàng bạc, Thanh Mộc chân thể đã luyện tới đỉnh phong.
Một trăm linh tám huyệt khiếu quanh thân.
Đều sáng lên.
Nhìn từ xa, giống như bầu trời đầy sao.
Phản chiếu trong ao đá dưới thân, quang ảnh đan xen, thật sự rất kinh người.
Thanh Mộc Trường Sinh Công nhìn như chỉ có ngũ trọng, nhưng lại khó hơn tu hành phá cảnh vô số lần.
Phun ra nuốt vào linh khí thanh mộc là nhất trọng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận