Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 56: Đuổi sói nuốt hổ - Ngư ông đắc lợi ( 1 )

Chương 56: Đuổi sói nuốt hổ - Ngư ông đắc lợi (1)
Theo một quyền lật tung nắp quan tài.
Rồi đến cúi người ngồi dậy.
Vẻn vẹn trong một cái chớp mắt công phu, nhanh đến mức làm người ta căn bản phản ứng không kịp.
Hai con sơn tinh kia đang đắm chìm vào việc nuốt ăn thi khí càng là như vậy.
Chúng nó ở Bình Sơn nhiều năm, một con nuốt đan độc dưới mặt đất thành tinh, một con trời sinh chính là vật thông linh.
Từ nhiều năm trước, vượn trắng vô ý phát hiện, mỗi khi gặp đêm trăng sáng, cổ thi bên trong cung điện liền sẽ bắt đầu nuốt nguyệt hoa.
Nên thỉnh thoảng sẽ tiến vào nơi đây, ăn vụng thi khí.
Đặc biệt tối nay còn là đêm trăng tròn.
Càng là sớm đã chờ đợi ở đây.
Con sơn hạt tử kia cũng không khác mấy.
Có con rết sáu cánh ở đây, nó căn bản không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Giữa các độc vật, khứu giác trời sinh rất nhạy cảm.
Một khi bị phát hiện.
Sẽ là kết cục không chết không thôi.
Cũng chính vì như thế, người trong Miêu trại từ xưa liền mượn thứ này để dưỡng cổ.
Bình Sơn đạo cung bị chiếm.
Rơi vào đường cùng, nó chỉ có thể giống như vượn già, ở chỗ này từng bước xâm chiếm thi khí.
Chỉ là.
Không nghĩ đến, vì cảm nhận được trấn lăng tướng bỏ mình.
Thi vương vốn đã lửa giận ngút trời.
Ấy vậy mà hai cái gia hỏa này, vào thời điểm này còn chạy tới từng bước xâm chiếm thi khí của nó.
Đặc biệt là con vượn già kia, càng là hết lần này đến lần khác, đuổi cũng đuổi không đi, lần này triệt để chọc giận nó.
Thậm chí cưỡng ép đánh gãy tu hành.
Phá quan tài mà ra.
Chính là muốn một hơi giải quyết hai cái gia hỏa này.
Xoát!
Chỉ thấy nó trừng mắt, hướng về phía con vượn trắng ở khoảng cách gần nhất há miệng phun ra.
Lúc này nó còn đang đắm chìm trong hành động nuốt ăn thi khí.
Căn bản không kịp né tránh.
Bị luồng tử khí hôi thối ngút trời, nhanh như lưu quang phun thẳng vào đầu.
Lập tức "chi" một tiếng rít gào.
Đứng dậy định trốn, nhưng đầu óc một mảnh hỗn độn, toàn thân càng giống như bị rút sạch khí lực, tứ chi mềm nhũn.
Ngược lại là con sơn hạt tử kia, thấy tình hình này, lập tức lấy lại tinh thần.
Móc câu vung ra, quấn lấy cột trụ hành lang bằng ngọc phía sau, miễn cưỡng tránh được bàn tay lớn của thi vương chụp tới.
Con vượn già kia cũng là kẻ tàn nhẫn.
Biết mình trúng độc, lại cắn mạnh vào đầu lưỡi.
Nhất thời.
Một cơn đau nhức kịch liệt càn quét.
Nhưng cũng làm cho nó có thể tỉnh táo hơn một chút.
Dựa vào thời cơ, loạng choạng chạy về phía sau.
"Thi vương chỉ thế thôi à?"
Bên trong đường hầm, đám trộm mộ nhìn thấy cảnh tượng này.
Không khỏi nhìn nhau.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Trước khi tới đây, đã nghe suốt dọc đường những lời đồn về thi vương Bình Sơn.
Nào là tàn sát sơn dân hành thương, nào là nuốt sống sài lang hổ báo.
Hầu như miêu tả nó thành một con quái vật hung tàn khát máu, vô cùng cường đại.
Nhưng hiện giờ xem ra, liên tiếp hai lần ra tay, lại đều không công mà lui.
Dường như khác xa so với hình tượng trong lời đồn.
Nhưng mà...
Phảng phất như nghe được tâm tư của bọn họ.
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên.
Thi vương kia lại "ầm" một tiếng, nhanh như cắt bật dậy, từ trong quan tài nhảy dựng lên, lòng bàn tay như sấm sét, đánh thẳng về phía con sơn hạt tử kia.
Con sơn hạt tử kia hình dáng như chó sói.
Toàn thân tỏa ra hung khí kinh người.
Chỉ là mệnh không tốt sinh tại Bình Sơn.
Bị con rết sáu cánh kia áp chế đến đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Nhưng điều này không có nghĩa là nó không đủ mạnh.
Ngược lại, nếu thả ra bên ngoài, ít nhất cũng là tồn tại ngang cấp lão báo hoa mai trên Cổ Ly bia.
Giờ phút này thấy thi vương tập kích tới, nó lại không lùi mà tiến, cái đuôi móc kéo trên mặt đất, như một cây roi sắt, xé rách không khí, vẽ thành một đường vòng cung, hung hăng quật ngược lại.
Bành!
Thi vương bình thường không tính toán với chúng.
Nhưng hiện giờ đã sớm lửa giận ngút trời.
Hai mắt đỏ ngầu, miệng như ngậm sấm sét kinh hoàng, toàn thân thi khí cuồn cuộn bốc lên.
Bàn tay năm ngón tay mở ra, nặng nề đập xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, sơn hạt tử kêu thảm rồi từ trên không trung rơi xuống.
Độc tính toàn thân đối với thi vương không hề có tác dụng đã đành, cái đuôi móc câu tương liên tính mạng cũng suýt chút nữa bị đánh gãy.
"Này..."
Nhìn thấy một màn đột nhiên xảy đến này.
Khiến cho đám đạo tặc dưới trướng Tá Lĩnh vốn còn lòng sinh khinh thường, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Cách xa mấy chục bước.
Đều chỉ cảm thấy một trận gió tanh đập vào mặt.
Bị luồng âm phong kia thổi qua, những tiểu nhị đã luyện qua quyền cước, khí huyết tràn đầy thì miễn cưỡng còn có thể chống đỡ.
Nhưng những người thể cốt yếu, lúc này chỉ cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ.
Phảng phất như đặt mình vào giữa núi thây biển máu.
Lập tức cứng đờ tại chỗ, toàn thân run rẩy.
Đông đông đông —— Sau khi một chưởng đánh bị thương sơn hạt tử.
Thi vương không hề có ý dừng tay.
Sải bước tiến về phía nó, rõ ràng là quyết tâm muốn giết chết một con trước.
Cảm nhận được sát khí của nó.
Con sơn hạt tử nằm trên mặt đất càng thêm hoảng loạn bất an, liều mạng vẫy đuôi móc câu về phía con vượn già.
Chỉ là...
Con vượn trắng kia xảo trá như hồ ly, gian xảo hơn cả quỷ, có kẻ chết thay tốt như vậy ở phía trước, nó nào đâu thèm để ý đến lời cầu viện của sơn hạt tử.
Một đôi mắt láo liên đảo không ngừng.
Điều khiến tất cả mọi người không nghĩ đến là.
Nó chẳng những không thừa dịp cơ hội chạy trốn thật tốt, ngược lại lòng tham trỗi dậy.
Thừa dịp thi vương tạm thời không thể phân thân, nó nhanh chóng nhào về phía cái quan tài tử kim đang mở nắp kia.
Từng ngụm từng ngụm nuốt chửng thi khí.
Quay đầu liếc nhìn.
Cơn tức giận của thi vương kia gần như không thể kìm nén được nữa.
Một tiếng rống giận.
Năm ngón tay nắm chặt, đổi chưởng thành quyền, hung hăng nện về phía sơn hạt tử.
Rõ ràng là tính toán tốc chiến tốc thắng.
Thấy tình hình này, con sơn hạt tử kia cũng bị đánh đến nổi giận, hai con mắt trên trán đỏ như máu, phảng phất như hai chiếc đèn lồng đỏ trôi nổi trong sương mù.
Trong tiếng gào thét thê lương, chiếc đuôi móc câu loé hàn quang hung hăng đâm về phía thi vương.
Hoàn toàn là lối đánh lấy mạng đổi mạng.
Đông!
Chỉ là...
Đuôi móc đâm tới, lại không như nó dự liệu, xuyên thủng ngực thi vương.
Ngược lại giống như đâm trúng một khối đá núi.
Phát ra một trận âm thanh kim loại va chạm vào đá.
Thi vương nhếch miệng cười một tiếng, không thèm để ý, một quyền đấm mạnh xuống.
Đánh cho thân xác cứng như sắt của sơn hạt tử cũng suýt chút nữa vỡ nát.
Máu đen nhánh bắn tung tóe.
Nằm trên mặt đất gào thét không thôi.
"Trần huynh, tên man tử kia sợ là đã tu thành đồng giáp thi."
Xa xa nhìn thấy cảnh này.
Lông mày Chá Cô Tiếu lập tức nhíu chặt lại.
Một quyền vừa rồi của thi vương, gió tanh gào thét, càn quét bốn phía.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn khó chịu.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói với Trần Ngọc Lâu.
"Trước đó gặp trấn lăng tướng ở bên ngoài."
"Mặc dù hung hãn, nhưng cuối cùng vẫn còn cách đồng giáp một bước."
"Trong sinh tử chém giết, một bước chênh lệch là từng bước chênh lệch."
"Về phần bộ trọng giáp huyền thiết kia."
"Khi nó còn sống, xác thực được tính là một món bảo vật."
"Nhưng bị sương mù ẩm ướt của Bình Sơn ăn mòn thấm đẫm mấy trăm năm, sớm đã rỉ sét không ra hình dáng gì."
"Lại không giống cây đại kích kia, đã thành hung binh."
"Cho nên, mới có thể đến cả một quyền của Côn Luân cũng không đỡ nổi, suýt chút nữa bị đánh thành mảnh vụn."
"Nhưng vị Nguyên đại tướng trước mắt này lại khác."
"Chiếm hết long mạch Bình Sơn không nói, ngày đêm phun ra nuốt vào nhật tinh nguyệt hoa, lại lấy huyết thực trúc cơ, sớm đã tu thành mình đồng da sắt."
"Nhìn làn da lộ ra trong không khí của nó là biết."
"Lại giống như thép lỏng được đổ vào khuôn, dưới ánh lửa bập bùng, phản chiếu ra màu sắc kim loại lạnh lẽo."
"Đồng giáp thi..."
"Thật là hiếm thấy nha."
Trần Ngọc Lâu cười nhạt một tiếng.
Phảng phất như đang trả lời Chá Cô Tiếu, lại giống như đang tự lẩm bẩm.
Không khỏi làm người kia ngẩn ra.
Há to miệng, định hỏi thêm.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, bên trong đám sương đen phía trên chiếc đèn lưu ly trên đỉnh đầu, bỗng nhiên vang lên một tiếng gáy vang động núi sông.
Âm thanh kia quá đỗi quen thuộc.
Chá Cô Tiếu chỉ cảm thấy trong lòng chấn động.
"Nộ Tình Kê?!"
Ngay cả hắn cũng không phát giác ra, từ sau khi ra khỏi Vân Tàng bảo điện, Nộ Tình Kê dường như đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ tưởng là nó đã được thu vào trong lồng trúc để nghỉ ngơi.
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận