Trộm Mộ: Ta, Trần Ngọc Lâu, Nhất Tâm Tu Tiên

Chương 276: Quan sơn thái bảo - Kiến Thủy cổ thành ( 2 )

Chương 276: Quan sơn thái bảo - Thành cổ Kiến Thủy (2)
Cũng là ba trăm năm đó.
Việc tìm châu, gần như trì trệ không tiến triển.
"Trần huynh, vì sao bỗng nhiên nhắc tới đám người kia?"
Chá Cô Tiếu cố nén tức giận, trầm giọng hỏi.
"Tự nhiên là bởi vì long cốt thiên thư, liền ở trên người bọn họ."
"Cái gì?!"
Nhìn thân ảnh phong khinh vân đạm của Trần Ngọc Lâu, Chá Cô Tiếu lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Quan sơn thái bảo, đổ đấu tứ phái.
Đó có thể là huyết hải thâm thù.
Sau đó hiển nhiên, hậu nhân tứ phái đã khắp nơi tìm kiếm tung tích quan sơn thái bảo, ý đồ báo thù rửa hận.
Chỉ tiếc đám người kia thực sự xảo trá như hồ ly.
Phát giác giang sơn Đại Minh sắp vong, liền không chút do dự giải ngũ về quê, lui về ở ẩn nơi núi rừng, trong suốt mấy trăm năm không hề xuất hiện trên giang hồ.
Đến hôm nay.
Chuyện xưa đã như khói bụi tan đi.
Nhánh Bàn Sơn lại đang bận rộn tìm kiếm đan châu.
Đâu còn tâm tư để ý tới bọn họ?
Về phần Mạc Kim, Phát Khâu, cũng đều dần dần suy thoái, không còn được như xưa.
Mà nhánh Tá Lĩnh thì toàn là lục lâm đạo phỉ, tụ tập gào thét nơi núi rừng, đối với chuyện này cũng không mấy chú ý.
Suy nghĩ kỹ một chút, chính hắn cũng đã nhiều năm không nghe thấy danh hiệu quan sơn thái bảo.
"Nếu đạo huynh biết."
"ẳn là đã nghe qua, nhánh Quan Sơn khởi nguồn từ Thanh Khê Vu Sơn, trộm lấy huyền quan mà dựa vào đó phát triển gia nghiệp."
Đối với phản ứng của Chá Cô Tiếu.
Trần Ngọc Lâu cũng không để tâm.
Giữa tứ phái, kỳ thực người hận quan sơn thái bảo nhất thuộc về Mạc Kim và Phát Khâu.
Mạc Kim bởi vì cuối nhà Thanh xuất hiện một Trương Tam Liên tử, nên chí ít vẫn chưa bị đứt đoạn truyền thừa.
Nhưng Phát Khâu trung lang tướng lại là một lần chân chính không truyền lại y bát, nếu không phải bạch ngộ hổ vô tình có được Thiên Quan ấn và lăng phổ, Phát Khâu đã sớm tan biến trong dòng sông lịch sử.
Nghe vậy.
Chá Cô Tiếu gật gật đầu.
Nhưng sự nghi hoặc giữa hai hàng lông mày lại không hề giảm chút nào.
Chẳng qua, hắn vẫn đang nén tính tình lắng nghe cẩn thận mà thôi.
"Vậy đạo huynh có biết, Phong gia Quan Sơn, am hiểu nhất là cái gì?"
Giọng nói Trần Ngọc Lâu chuyển hướng.
Rốt cuộc cũng dẫn ra mục đích chân chính.
"Am hiểu?"
Chá Cô Tiếu nhíu mày.
Về chuyện năm đó, phần lớn hắn đều nghe được từ miệng của Bàn Sơn đạo nhân đời trước.
Đối với việc này cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng nếu Trần Ngọc Lâu đã hỏi như vậy, nhất định là có lý do của hắn.
Hơi trầm tư một chút, trong lòng Chá Cô Tiếu bỗng nhiên khẽ động, suy đoán nói: "Thiên thư?"
"Không sai!"
Thấy hắn lanh lợi như vậy.
Trong lòng Trần Ngọc Lâu cũng không khỏi sinh ra mấy phần thán phục.
"Năm đó tiền bối Phong gia, chính là từ trong huyền quan trộm lấy vô số thiên thư dị khí, từ đó học được các loại phương thuật."
"Ngày nay, bàn về người hiểu biết thiên thư, không ai hơn được nhánh Quan Sơn."
Sở dĩ nhắc tới Phong gia Quan Sơn.
Tự nhiên là bởi vì, trong nguyên tác, ba người Hồ Bát Nhất mang đi mai long cốt thiên thư kia từ trong Mê Quật Long Lĩnh, cuối cùng chính là do Tôn giáo sư, cũng tức là hậu nhân Quan Sơn tên Phong Học Võ giải mã.
Thời gian trôi qua mấy chục năm.
Một hậu nhân Phong gia bị người khác nhận làm con thừa tự.
Hoàn toàn chỉ dựa vào tự học, vậy mà lại có thể giải mã được thiên thư.
Có thể tưởng tượng người Phong gia có tạo nghệ sâu đến mức nào trên phương diện thiên thư?
"Chỉ là..."
Đến bước này.
Chá Cô Tiếu làm sao còn không hiểu được ý tứ ngoài lời của hắn.
Rõ ràng là đang tính toán mời người Phong gia ra tay, giải mã mai long cốt thiên thư này.
Nhưng...
Một bên là thâm cừu đại hận.
Bên kia lại là bí mật của long cốt.
Chá Cô Tiếu nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Nếu đạo huynh không cách nào vượt qua được rào cản này, chuyện này cứ giao cho Trần mỗ xử lý thế nào?"
Nói thật.
Lấy tạo nghệ của hắn trên phương diện phong thủy.
Dựa vào mười sáu chiếc nhẫn mặc ngọc, thử giải mã long cốt thiên thư, cũng không tính là quá khó.
Chỉ là.
Ba sư huynh muội Chá Cô Tiếu có khả năng không chờ được quá lâu.
Thay vì hao phí mấy năm công phu, chẳng bằng giao việc này cho Phong Tư Bắc, đương nhiên, chuyến đi Vu Sơn còn có một việc nữa, đó chính là tìm hiểu lối vào Địa Tiên thôn.
". . Cũng tốt."
Chá Cô Tiếu do dự hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, gật gật đầu.
Nếu không phải chuyện này liên quan đến việc tộc nhân bỏ mạng, hắn thà đến Vô Khổ tự, bái nhập môn hạ Liễu Trần trưởng lão, học bí thuật Mạc Kim, rồi tự mình từng câu suy diễn long cốt thiên thư, chứ cũng sẽ không hợp tác với quan sơn thái bảo.
Phải biết.
Việc hắn liên hệ qua lại với nhánh Tá Lĩnh, đã được coi là vi phạm tổ huấn.
Huống chi là quan sơn thái bảo.
Chỉ là, tình hình bây giờ như vậy, cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
"Phải rồi Trần huynh, nếu hậu nhân Phong gia kia không nguyện ý..."
Chá Cô Tiếu do dự một chút, lại hỏi một câu.
"Đạo huynh cứ yên tâm."
Trần Ngọc Lâu bình tĩnh vẫy vẫy tay.
Chấp niệm của Phong Tư Bắc đối với Địa Tiên thôn, giống như Bàn Sơn đạo nhân tìm châu vậy, nhánh của hắn đời đời kiếp kiếp đều như thế.
Đừng nói tới mai quan sơn kim bài trong tay hắn.
Nếu lấy lối vào Địa Tiên thôn làm điều kiện.
Phong Tư Bắc e là không ăn không ngủ, cũng phải giải mã cho ra long cốt thiên thư.
"Được."
Thấy hắn tự tin như vậy.
Chá Cô Tiếu sao lại không tin chứ?
Đè nén sự hiếu kỳ trong lòng, cũng không hỏi quá nhiều.
Nhưng trong lòng lại khó nén cảm khái.
Đổ đấu tứ phái tìm kiếm quan sơn thái bảo mấy trăm năm.
Đến cái bóng của bọn họ cũng không thấy.
Không ngờ tới, Trần Ngọc Lâu lại rõ như lòng bàn tay về lai lịch nơi ở của Phong gia.
Không hổ là khôi thủ lục lâm thiên hạ.
"Xem đạo huynh thần quang nội liễm, ngưng tụ không tan, e là dưỡng khí đã có thành tựu."
Bởi vì một hồi trò chuyện, chút bối rối ban đầu của Trần Ngọc Lâu, giờ đây càng tan thành mây khói.
Thấy Chá Cô Tiếu cũng không có ý định rời đi.
Hai người dứt khoát cúi người tựa vào mạn thuyền tùy ý tán gẫu.
"Biết ngay là không giấu được Trần huynh mà."
Chá Cô Tiếu gật gật đầu.
Đối với việc hắn nói toạc ra như vậy, Chá Cô Tiếu cũng không hề thấy bất ngờ.
Rốt cuộc, trong phỏng đoán của hắn, Trần Ngọc Lâu chí ít cũng đã đến đỉnh phong Trúc Cơ, khoảng cách đến đại cảnh giới Kết Đan cũng chỉ còn cách một lớp cửa sổ giấy mà thôi.
"Trăm ngày trúc cơ, với tốc độ tu hành của đạo huynh, ngày sau thành tựu cũng là nước chảy thành sông."
Trần Ngọc Lâu cười cười nói.
Trong đám người.
Người đột phá cảnh giới nhanh nhất chính là Chá Cô Tiếu và Viên Hồng.
Về phần Nộ Tình Kê La Phù, nó là phượng chủng trời sinh, việc đột phá cảnh giới căn bản không thể dùng lẽ thường để bàn luận, nuốt huyết nhục đại yêu, yêu đan, những vật âm sát trên thế gian, cùng với linh khí trong núi, đều có thể dùng để tu hành.
Cũng không biết.
Hắn và Viên Hồng ai sẽ Trúc Cơ thành công nhanh hơn một bước.
"Trúc Cơ..."
Nhìn dưới chân dòng sông lớn thủy triều cuồn cuộn.
Núi xanh hai bên bờ không ngừng biến mất trong tầm mắt.
Chá Cô Tiếu thấp giọng lẩm bẩm.
Trong lời nói khó nén vẻ chờ mong.
"Phải rồi, Trần huynh..."
Vừa hay khoảng thời gian này hắn gặp phải không ít nghi vấn trên đường tu hành.
Lúc này liền nhân cơ hội tốt này, hỏi hết một lượt.
Đối với Trần Ngọc Lâu mà nói, bây giờ nhìn lại cảnh giới Luyện Khí chẳng khác nào tờ giấy trắng, chỉ cần mấy câu đơn giản là có thể khiến Chá Cô Tiếu cảm thấy như được thể hồ quán đỉnh, thông suốt mọi thứ.
Mà Chá Cô Tiếu, thân là khôi thủ Bàn Sơn, với hai mươi năm kinh nghiệm giang hồ, kiến thức vô cùng kinh người.
Kể về những trải nghiệm ngày xưa.
Cũng khiến cho Trần Ngọc Lâu say mê hướng về.
"Keng —— "
Trời sắp tối, nhưng hứng thú nói chuyện của hai người lại không hề giảm chút nào.
Mãi cho đến khi một tiếng chuông vang vọng ở đầu thuyền.
Mới kéo tâm thần hai người trở về.
Phía xa bên bờ sông lớn, vô số đốm lửa lập lòe lay động trong màn đêm.
Tọa lạc bên mép nước giữa núi non, rõ ràng là một tòa thành nhỏ.
"Đến thành Kiến Thủy rồi."
Lão lái thuyền chui ra từ trong khoang thuyền, tay xách một cái chuông đồng, không ngừng gõ.
Tiếng chuông quanh quẩn trong thuyền.
Thành Kiến Thủy?
Nghe được địa danh này, ánh mắt Trần Ngọc Lâu lập tức sáng lên.
Kiến Thủy, chính là thành cổ được xây dựng bên cạnh hồ Phủ Tiên.
Trong lịch sử từng được gọi là Lâm An.
Mấy trăm năm qua vẫn luôn dựa vào nước mà tồn tại, trong thành phần nhiều là người Di tộc, Thái tộc và Bạch tộc, cũng có số ít người Hán buôn bán định cư tại đây.
Nghe tiếng thúc giục của lão lái thuyền.
Đám người nhao nhao đi ra từ trong khoang thuyền, đứng trên boong tàu, ngắm nhìn bến tàu ở phía không xa.
"Xuống thuyền."
"Vào thành!"
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận