Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 949: Sunshine boy và cư xá Hạnh Phúc của hắn

Không so đo thì sẽ không có tổn thương. Trước đây Hàn Phi chỉ xem Cuộc sống hoàn hảo qua video quảng bá game, bây giờ sau khi hắn thật sự tới đây, ý chí sắt đá không thể bị hận ý bẻ gãy đã lộ ra một sự chua xót.

"Có thể được sống ở đây tất nhiên là sẽ hạnh phúc rồi."

Nhìn thế giới vô cùng chân thực trước mắt, Hàn Phi giang hai tay ra để mặc cho gió nhè nhẹ thổi, cảm giác này thật là thoải mái.

"Không cần lo lắng về sự đe dọa của cái chết, không có kẻ giết người và đủ loại lệ quỷ, có thể tự do tự tại làm bất cứ điều gì mình muốn, đây mới là cuộc sống."

Sau khi cảm khái xong, Hàn Phi quay đầu nhìn lại. Vô Thường đang tan ra ở dưới ánh mặt trời trong chớp mắt đã kéo hắn trở về hiện thực: "Anh không được nhìn thẳng vào mặt trời!" Cởi áo khoác ra, Hàn Phi lấy áo che trên đầu cho Vô Thường, một người một quỷ trốn dưới bóng cây.

"Anh ngồi ở đây trước, tôi thử đi liên lạc với một ít bạn bè." Hàn Phi mở chat box bên trong game ra, trong chat room từng không có một ai trước kia, hiện tại đã full hết, cảm xúc hoảng sợ tràn ngập chat room: "Làm sao bây giờ? Hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên gặp nhiều người như vậy, gửi ghi âm hay là tin nhắn? Thêm chút biểu tượng cảm xúc có phải sẽ gần gũi hơn một chút không?"

Chơi Cuộc sống hoàn hảo lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy nhiều người trò chuyện trực tiếp, chat room trước đây mỗi lần mở ra đều trống rỗng.

"Tìm được rồi." Hàn Phi nhớ ID game của Bạch Hiển và Kim Tuấn, cả mã số thân phận. Hắn liên lạc với hai người, để bọn họ chuẩn bị một số xe cộ đến đón.

Vài phút sau, Hàn Phi nhận được phản hồi nói rằng Bạch Hiển và Kim Tuấn không thể rời khỏi thành, hiện tại bọn họ đều đang bị mắc kẹt trong khu thành chủ, nếu cưỡng chế rời đi, trên người sẽ mọc ra hoa văn kỳ lạ, đau đớn không chịu nổi. Tuy nhiên, bọn họ đã liên hệ với NPC đặc biệt trong cư xá Hạnh Phúc, đối phương sẽ gửi vật tư và xe đến.

Hai người còn đặc biệt dặn dò Hàn Phi, một khi vào thành rất có thể sẽ không thể ra ngoài nữa, hi vọng hắn suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị đầy đủ rồi hãy đưa ra quyết định.

Biết rằng những người chơi không thể rời khỏi khu thành chủ, Hàn Phi quyết đoán thả hết tất cả những người hàng xóm ra, để mọi người có thể tận hưởng một chút thế giới tầng cạn.

Thế giới này đối với bọn họ mà nói thật ra không hề thân thiện. Ánh mặt trời sẽ làm tan chảy thân thể, sinh khí vạn vật sẽ tiêu hao âm khí trên người bọn họ, nhưng cho dù là như vậy, mọi người vẫn vô cùng vui vẻ. Ngay cả Lý Tai thường thích ác mồm ác miệng, bây giờ cũng vỗ vỗ bụng, ngắm nhìn biển hoa cùng em trai.

“Có cần để Tiểu Bát cũng ra ngoài xem những bông hoa thật sự không?” Hàn Phi hái một đóa hoa đưa cho Ngụy Hữu Phúc.

"Cô bé hình như hơi sợ hãi, không muốn ra ngoài." Ngụy Hữu Phúc để bông hoa vào túi áo: "Thế giới này rất đẹp nhưng cô bé chính là bị sát hại ở trong chính thế giới rất đẹp đó."

"Chúng ta có thể dần dần thích ứng." Hàn Phi ở cùng với những người hàng xóm, một lát sau, trên mặt đất chỗ bọn họ xuất hiện vết nứt. Hoa cỏ khô héo, âm khí quấn quanh, xung quanh đến tiếng của một con bọ kêu cũng không có.

Quỷ quái đến từ thế giới tầng sâu bản thân đã mang theo khí âm sát nồng đậm, khi mọi người tập hợp lại với nhau, đã làm thay đổi địa hình ban đầu, đồng cỏ trở nên cằn cỗi, mất hết sức sống.

"Hay là... chúng ta đổi một cái cây khác đứng đi?" Trong khi Hàn Phi và những người khác đang di chuyển, có một đoàn xe xuất hiện ở phía xa. Người dẫn đầu là một ông lão, trên tất cả các xe ngựa đều có viết tên cư xá Hạnh Phúc.

Nếu như là người chơi khác nhìn thấy đoàn lữ hành này, nhất định sẽ lập tức tránh ra, bởi vì đoàn lữ hành này thuộc về cộng đồng người chơi số 1 - cư xá Hạnh Phúc, đồng thời cũng là đoàn lữ hành của Hoàng Doanh người chơi số 1 trong Cuộc sống hoàn hảo.

Từ xa ông lão đã nhìn thấy Hàn Phi. Cố ý tránh tầm mắt của Hàn Phi, ông ấy đứng ở nơi rất xa hét lớn với hắn: "Vật tư và xe đã đưa tới, sau khi mọi người vào thành nhất định phải cẩn thận. Sau này nếu có bất kì yêu cầu gì lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ tìm đủ tất cả các vật phẩm, sau đó gửi đến rìa thành chủ.”

Nói xong, ông lão vô cùng quyết đoán lên xe ngựa rời đi, đầu cũng không quay lại, dường như là cố tình tránh Hàn Phi.

"Các NPC trong thế giới tầng cạn này có cá tính thật đấy." Hàn Phi để tất cả những người hàng xóm vào trong xe ngựa, hắn tiếp nhận vị trí của ông lão, dẫn đầu đoàn xe hướng đến thành chủ.

Những khuôn mặt quỷ chen chúc quanh cửa sổ xe, tò mò nhìn thế giới bên ngoài, khung cảnh bình thường cũng tràn ngập vẻ đẹp độc đáo trong mắt mọi người.

Hai giờ sau, Hàn Phi nhìn thấy thành chủ. Đủ loại kiến trúc nguy nga tráng lệ sừng sững ở phía chân trời, thành phố đó lớn hơn bất kỳ thành phố nào khác trong lịch sử nhân loại. Nghe nói thành phố này có thể chứa hàng chục triệu người làm nhiệm vụ trực tuyến cùng lúc, là tổ hợp kiến trúc cốt lõi của thế giới tinh thần theo đúng nghĩa.

Nhưng mà lúc này, khu thành chủ bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu xám nhạt, tòa kiến trúc màu trắng nguyên bản trở nên có chút không rõ ràng. Cả thành phố tựa như đang bị một loại lực lượng nào đó ăn mòn, hướng phía vực sâu trượt đi từng chút một.

"Đến rồi."

Dừng lại ở cửa thành cao 10 mét, trong lòng Hàn Phi có dự cảm không lành. Cửa thành đang mở, nhưng xung quanh lại không có người, mọi người dường như đều không muốn tới gần chỗ này.

"Sau khi tiến vào có lẽ sẽ rất khó đi ra được, nhưng muốn phá vỡ kế hoạch của Mộng, nhất định phải vào thành."

Không chút do dự, Hàn Phi ngồi trên con ngựa dẫn đầu, hiên ngang tiến vào thành.

Ngay khi họ đi qua cổng, vô số bụi mộng rơi xuống trên người. Bọn chúng muốn tạo thành hoa văn cánh bướm trên bề mặt da của Hàn Phi, nhưng đã bị quỷ văn của tiếng cười điên cuồng dễ dàng nghiền nát. Những người hàng xóm khác chạy ra khỏi thế giới tầng sâu cũng không bị ảnh hưởng.

“Bụi mộng này có lẽ là chuyên dùng để nhắm vào người chơi.” Bánh xe gỗ lăn bánh trên đường, sau khi đoàn xe dài tiến vào thành chủ 100 mét, mới dần dần nhìn thấy người chơi.

Bọn họ là những người đã quen với cuộc sống bình thường hoàn hảo, giờ đây mặt đầy phiền muộn, không có niềm vui hay hạnh phúc trên khuôn mặt.

"Có đoàn lữ hành đã vào thành rồi."

"Đoàn xe của nhà ai vậy? Lúc này còn vào thành, đầu óc có vấn đề rồi sao?"

"Là cư xá Hạnh Phúc! Đoàn lữ hành từ cộng đồng đầu tiên đã vào thành phố!" Những người chơi có thể thông qua chat room để nói chuyện. Trong một thời gian rất ngắn, một lượng lớn người chơi đã tập trung về phía cửa thành phía bắc.

Hiện tại tất cả mọi người đều rất tuyệt vọng, đoàn người từ cộng đồng đầu tiên tiến vào thành phố lúc này, cho bọn họ một tia hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ cộng đồng người chơi đầu tiên đã tìm được biện pháp rời đi.

Không cần Hàn Phi thông báo lại cho Bạch Hiển, Bạch Hiển và Kim Tuấn đang bị mắc kẹt trong thành chủ cũng đã biết Hàn Phi vào thành phố thông qua chat room. Bọn họ gửi cho hắn tọa độ của cư xá Hạnh Phúc trong thành chủ.

Người chơi theo dõi càng ngày càng nhiều, cũng có người đã nhận ra Hàn Phi. Nam diễn viên phim kinh dị nổi tiếng ngồi ở đầu đoàn lữ hành, khí chất hoàn toàn khác biệt với người chơi bình thường, nhìn thấy hắn giống như phim kinh dị đã tiến vào hiện thực vậy.

Các Guild Game lớn cũng bắt đầu phái người tới, bọn họ cũng theo dõi chặt chẽ Hàn Phi, muốn có được tin tức nhanh nhất.

"Đó là Hàn Phi đúng không? Làm sao anh ấy lại gia nhập cư xá Hạnh Phúc? Nghe nói cộng đồng người chơi số 1 chỉ có những người chơi hàng đầu, sau khi vượt qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch mới có thể gia nhập. Chẳng lẽ nội gián cung cấp thông tin cho cảnh sát này chơi game cũng rất giỏi?"

"Người thật nhìn còn đẹp trai hơn so với trên ti vi, thật lạnh lùng, mang theo vẻ đẹp không thể tả được của âm gian."

"Tôi sớm đã nghe nói Hàn Phi thích chơi game, mỗi ngày sau khi tan làm đều ở trong nhà không đi ra ngoài, rất nhiều tay săn ảnh đều không có hứng thú với anh ấy."

Mọi người bàn tán xôn xao, có người bắt đầu tìm kiếm thứ hạng của Hàn Phi trong bảng xếp hạng, nhưng danh sách nào cũng không tìm thấy hắn. Nhiều người nghi ngờ hắn đã bật tính năng ẩn thông tin, ẩn danh trong bảng xếp hạng.

Có rất nhiều người vây quanh xem, nhưng không ai chặn đường, cũng không ai dám cướp đoàn lữ hành, Hàn Phi đã đến trụ sở của cư xá Hạnh Phúc trong thành chủ một cách thuận lợi.

Hoàng Doanh trong thế giới tầng cạn không chỉ là người chơi có thực lực mạnh nhất mà còn là một trong những người chơi giàu có nhất. Anh đã mua vị trí tốt nhất trong thành chủ trước những người khác vài phiên bản, xây dựng một guild games tạm thời ở khu vực thịnh vượng nhất của thành chủ.

Giá trị của nơi ở tạm thời này đã có thể vượt qua một số guild games tuyến hai.

Các phương tiện xếp hàng, Hàn Phi lần lượt đưa áo bào đen cho những người hàng xóm, bảo mọi người mặc vào rồi mới xuống xe tiến vào nơi ở.

Bây giờ bên ngoài có hàng vạn cặp mắt đang dõi theo, tất cả người chơi đều tò mò không biết thành viên của cộng đồng người chơi thứ nhất trông như thế nào.

Từng bóng người bước xuống xe, hơi lạnh lan tỏa, cả con phố như bị đóng băng. Lúc đầu Ngụy Hữu Phúc và Lý Tai còn đỡ, nhưng khi Vô Thường xuất hiện, ai nhìn vào cũng cảm thấy như linh hồn bị câu mất vậy.

Sau khi nghỉ ngơi trong xe ngựa và hồi phục suốt chặng đường, ngọn lửa đen của Vô Thường lại bùng cháy. Anh ta đã nuốt chửng những quỷ quái trong vực sâu tham lam của thế giới điện thờ, bản thân đã là hận ý hạng nhất, ngay cả khi bị thế giới tầng cạn bài xích, người bình thường trước mặt anh ta không có cơ hội phản kháng.

"Thật đáng sợ, đều là loại quái vật gì vậy!"

“Không hổ danh là cộng đồng được tạo ra bởi người chơi số 1 Hoàng Doanh, phỏng chừng hội tụ đủ tinh anh của các ngành nghề.”

Vật tư chuyển đến nơi ở, sau khi vận chuyển xong, cổng lớn của cư xá Hạnh Phúc đã bị đóng lại.

“Mọi người cứ ngồi đâu tùy thích, coi nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình là được.” Kim Tuấn để NPC mang đủ loại món ngon lên, còn anh ta và Bạch Hiển thì đứng ở xa xa.

"Trong thành bây giờ tình hình thế nào?" Hàn Phi vẫy tay ra hiệu, những người hàng xóm đến từ thế giới tầng sâu xa xôi đều cởi bỏ áo bào đen che mặt, lộ ra những vẻ mặt âm u. Có một số hàng xóm ngoại hình trông không khác gì những người chơi bình thường, chẳng hạn như Ngụy Hữu Phúc, nhưng cũng có một số hàng xóm nhìn qua có thể biết bọn họ không bình thường, chẳng hạn như Lý Tai có cơ thể dị dạng, Khóc đi đến đâu cũng ôm linh đàn, vân vân...

"Sau một đêm đàm phán, 100 Guild Game hàng đầu đã sẵn sàng hợp lực để khám phá những ác mộng đó." Bạch Hiển lấy ra một bản đồ của thành chủ: "11 điện thờ bao quanh thành chủ, mỗi điện thờ đều tỏa ra sương mù dày đặc bao phủ, tất cả các tòa nhà bị sương mù bao phủ sẽ dần trở nên bất thường. Để ngăn điều này xảy ra buộc phải phá hủy điện thờ mới được. Nhưng nghịch lý là người chơi nếu muốn đến gần điện thờ, cần phải vượt qua hết những khảo nghiệm của hết ác mộng này đến ác mộng khác."

Biểu cảm của Bạch Hiển có vẻ bất đắc dĩ, anh mở chat room của người chơi ra, một danh sách dữ liệu được cập nhật theo thời gian thực của người chơi Guild Game: "Trải qua một đêm công lược, hiện tại chỉ có Guild Game Chân Lý Tất Nhiên đánh được đến ác mộng tầng thứ tư, một số ít Guild Game hàng đầu vượt qua ác mộng tầng thứ ba, còn đại đa số Guild Game đều vẫn dừng lại ở trong ác mộng tầng thứ hai. Những ác mộng kia càng về sau, độ khó càng lớn, càng đáng sợ hơn là chết trong ác mộng, hình như là chết thật, đây là lấy tính mạng ra chơi game sinh tồn mà!"

Kim Tuấn nãy giờ vẫn im lặng cũng thở dài: “Chơi game vốn là để thư giãn, bây giờ phải trả cái giá chết não mới có cơ hội trốn thoát, rất nhiều người chơi đã rút lui, vì vậy ngay cả những Guild Game hàng đầu cũng không thể tổ chức được đội ngũ công lược tốt. Cộng đồng Guild Game của chúng ta cũng chỉ có Bạch Hiển đã vượt qua ác mộng tầng thứ hai."

Sau khi nghe Bạch Hiển và Kim Tuấn nói, Hàn Phi gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Hắn phát hiện ra quy tắc của điện thờ trong thế giới tầng cạn khác với thế giới tầng sâu, tất nhiên cũng có thể là do điện thờ của Mộng tương đối đặc biệt hơn: "Những người trong cùng một Guild Game có thể bước vào cùng một cơn ác mộng không?"

"Quy tắc mà mọi người đã tìm ra là nếu ba người đồng thời tiến vào tòa nhà bao phủ trong sương mù, thì ba người này có thể bị phân vào trong một cơn ác mộng. Nhưng nếu lúc đó có những người khác ở trong tòa nhà, xác suất sẽ giảm xuống." Bạch Hiển lấy bảng các hạng mục chú ý mà Chân Lý Tất Nhiên đã viết ra. Tai nạn phát sinh, Chân Lý Tất Nhiên cũng không che giấu bất cứ điều gì mà chia sẻ kinh nghiệm khám phá của mình ra cho mọi người: "Lấy ví dụ, lần sau khi anh tiến vào điện thờ chắc là sẽ thăm dò ác mộng tầng thứ ba. Nếu như em và anh cùng đồng thời tiến vào tòa nhà bị sương mù bao phủ, vậy thì hai chúng ta sẽ có xác suất cùng đồng thời xuất hiện ở ác mộng tầng thứ ba."

"Nhiều nhất chỉ được ba người cùng nhau à?"

"Số lượng người chơi trong mỗi cơn ác mộng là không cố định, nhưng người đồng hành nhiều nhất chỉ có ba người, đây là kết luận mà Chân Lý Tất Nhiên đã thử nghiệm ra ở ác mộng tầng thứ nhất." Bạch Hiển đưa bảng danh sách các hạng mục chú ý cho Hàn Phi.

Sau khi nhìn qua một lượt, Hàn Phi khẽ gật đầu: "Dựa theo suy đoán của bọn họ, chỉ cần có người có thể vượt qua tất cả các ác mộng, là sẽ có thể phá hủy điện thờ, ngăn cản sương mù trở thành quỷ vực. Nếu đã như vậy, thì nhiệm vụ thăm dò chỉ cần giao cho những người hàng đầu là được, không cần thiết phải để cho những người chơi bình thường đi vào chỗ chết."

"Không được." Kim Tuấn tiếp tục trượt xuống dưới danh sách, ở cuối danh sách có viết một suy đoán: "11 điện thờ tạo ra vô số ác mộng, càng nhiều người chơi đồng thời khám phá ác mộng cùng một lúc, thì độ khó về tổng thể ác mộng càng giảm. Nếu những người chơi hàng đầu muốn tiến xa hơn, buộc phải có những người chơi bình thường để giúp gánh vác sức mạnh của điện thờ."

"Xem ra vẫn cần phải huy động toàn bộ mọi người mới được." Hàn Phi dựa lưng vào trên ghế, suy nghĩ một chút, hắn đứng lên: "Điện thờ cách chúng ta gần nhất ở đâu?"

"Cậu muốn đi thử à?"

"Tôi muốn xem xem bản thân có thể đánh được mấy tầng một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận