Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 857: Soán thần bước đầu tiên

Sau khi Lệ Tuyết đi, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Hàn Phi, hắn ngồi một mình ở bàn.

"Tiếng cười điên cuồng phải trả giá lớn như vậy để dẫn dắt chúng ta tiến vào điện thờ chính là để soán thần! Nhân lúc Cao Hưng đang làm mưa làm gió trong hiện thực, phải chiếm đoạt điện thờ và cắt đứt đường lui của y!"

Lời đề nghị của Lệ Tuyết đã cho Hàn Phi một gợi ý lớn, hắn muốn cùng với Cao Thành soán thần.

"Tâm nguyện của Cao Thành là nhiệm vụ cốt lõi của điện thờ. Ba loại lựa chọn đại diện cho ba vận mệnh khác nhau, thôn phệ, cùng tồn tại, hủy diệt. Sau khi mình đưa ra lựa chọn, thế giới ký ức điện thờ sau đó rất có thể sẽ xảy ra một số thay đổi, dị hóa chắc là sẽ không ngừng sâu hơn rồi."

Hàn Phi cũng không biết bản thể của Cao Hưng khi nào quay lại, cho nên hắn phải nhanh chóng tranh thủ thời gian.

Chống bàn đứng lên, vừa mới ra khỏi phòng họp, Hàn Phi đã thấy Đầu Thất đang cầm một tờ biểu mẫu đứng chờ hắn: "Có chuyện gì thế?"

"Lần này một mình thầy phát hiện lỗ hổng của thành mới Hy Vọng, giết chết mười một tín đồ tà thần, cứu được hai thành viên của đội chấp pháp thành mới Hy Vọng, tổng cộng điểm cống hiến nhận được là 35.000." Đầu Thất đưa biểu mẫu cho Hàn Phi: "Bên phòng vật chứng mới có một trái tim của oán niệm, cục trưởng đặc biệt dặn tôi giữ lại cho thầy, chỉ cần 10.000 điểm cống hiến, có muốn tôi mua nó cho thầy không?"

Máu quỷ bình thường giải trừ ô nhiễm tinh thần tương đối chậm, Hàn Phi cũng biết tình cảnh của mình, hắn hơi do dự một chút: "Được, anh mang đến đi."

Người sở hữu nhân cách tham lam như hắn không thích nhất là từ chối lòng tốt của người khác.

"Bỏ ra 10.000, vậy thì hiện tại thầy vẫn còn nợ 175.000 điểm cống hiến." Đầu Thất cũng không khỏi cảm khái nói: "Dựa theo tiến độ như này của thầy, tôi nghĩ kho hàng của cục điều tra rất nhanh sẽ bị thầy dọn sạch mất."

"Mọi người đều là đồng nghiệp, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?"

“Rõ ràng đều là đồng nghiệp, nhưng tôi lại cảm thấy như đang làm thuê cho anh vậy.” Đầu Thất chạm vào vòng đen: “Tôi đến đây vẫn còn có một chuyện khác, quyền hiệu trưởng Diêm Lam muốn tổ chức lại trường học, thầy lựa chọn tiếp tục ở lại tổ điều tra 13, hay là trở về sự nghiệp giáo dục?"

"Nơi này rõ ràng là thích hợp với tôi hơn."

"Nếu như thầy đã muốn ở lại tổ điều tra lâu dài, tôi khuyến nghị thầy lựa chọn một số hậu bối có tiềm năng để bồi dưỡng. Dù sao thì hiện tại tổ 13 cũng chỉ có một mình thầy, có rất nhiều chuyện khi làm sẽ rất không thuận tiện."

"Tôi hiểu rồi." Hàn Phi luôn cảm thấy Đầu Thất đặc biệt quan tâm đến mình. Bởi vì nhân cách đặc biệt, tổ trưởng tổ 3 rất không hòa đồng, nhưng anh ta lại lầm tưởng hắn cũng là người như vậy, cho nên luôn thích trò chuyện và khai sáng cho hắn.

"Tim của oán niệm tôi sẽ đưa về phòng bệnh cho thầy, hi vọng lần sau vẫn có thể thực hiện nhiệm vụ cùng với thầy." Đầu Thất cười tươi rời đi. Tổ điều tra bổ sung một tổ trưởng có thực lực vô cùng mạnh mẽ, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt.

Sau khi từ biệt Đầu Thất, Hàn Phi trở lại phòng bệnh, hắn thực sự đã quá mệt nên ngủ thiếp đi và đêm đó hắn đã ngủ rất ngon.

Ánh sao chữa trị chiếu vào vực sâu tham lam, hình như Hàn Phi đã mơ một giấc mơ. Trong mơ hắn biến thành bộ dạng của Cao Thành, ở cùng một người phụ nữ xa lạ trong căn phòng trồng đầy hoa.

Người phụ nữ đó đang chỉ vào đủ loại hoa tươi, ánh nắng trượt xuống mái tóc dài của bà, tỏa hương thơm ngát khắp căn phòng.

Trong giấc mơ, Hàn Phi dường như đang cười.

"Này, gặp ác mộng à? Khuôn mặt biểu cảm biến thái, thật đáng sợ." Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên bên tai, Hàn Phi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Hắn nhìn sang bên cạnh, số 4 , số 5 và số 2 đang ngồi trên ghế sô pha của phòng bệnh, ba học sinh đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"Các em vào đây lúc nào vậy?"

"Cảnh giác này của thầy kém quá đấy, nếu như em muốn giết thầy, thầy có lẽ vĩnh viễn cũng không mở mắt ra được nữa." Miệng lưỡi của số 4 rất cay độc, nhưng Hàn Phi biết nó là điển hình của kiểu khẩu xà tâm phật.

“Thầy Cao, chúng em đã nghỉ ngơi xong rồi, muốn đi ra ngoài một chuyến.” Số 5 lấy ra một tấm bản đồ vẽ tay, trên đó đánh dấu vị trí rất quen thuộc đối với Hàn Phi, chính là hiệu thuốc An Khang.

"Các em đến đó làm gì?"

"Lúc trước chúng em lấy lý do chữa bệnh cho thầy, để kiểm tra một số thông tin nội bộ của Cục điều tra thảm họa, khi tiến vào sâu trong phòng vật chứng đã phát hiện ra một tế đàn." Số 5 âm thầm viết ra một con số trên bản đồ — "0".

“Khí tức tỏa ra từ tế đàn khiến em nhớ đến một người, một người vô cùng đặc biệt đối với chúng em.”

Hàn Phi biết số 5 đang nói đến ai. Chắc là các học sinh đã phát giác ra khí tức của tiếng cười điên cuồng trên tế đàn do cục điều tra cất giữ, bọn chúng muốn đi tìm thông tin liên quan đến tiếng cười điên cuồng.

"Thầy không phải muốn ngăn cản chúng em đấy chứ?" Số 5 thoạt nhìn thì rất lễ độ, luôn luôn mỉm cười, nhưng một người sở hữu nhân cách thủ lĩnh như nó, thực ra lại là người khó đoán nhất. Bất kỳ một người quản lý bẩm sinh nào cũng phải học cách quản lý cảm xúc của chính mình trước tiên, không thể dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

“Thầy chẳng những sẽ không ngăn cản các em, mà còn tận lực trợ giúp cho các em nữa.” Hàn Phi rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào số 5: “Bên trong thế giới điện thờ này, thầy sẽ bảo vệ các em vô điều kiện, tin tưởng các em, bởi vì đây là chuyện mà anh ấy đã giao cho thầy, thầy nhất định sẽ làm được.”

“Em còn tưởng phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được thầy, không nghĩ tới... lại bị số 2 đoán trúng rồi.” Số 5 nhún vai: “Thầy yên tâm ngủ tiếp đi, sau khi trời tối chúng ta sẽ xuất phát."

Số 5 mở một chiếc hộp màu đen trên tủ đầu giường trong phòng bệnh ra, nhiệt độ trong phòng giảm xuống trong chớp mắt. Bên trong chiếc hộp là một trái tim của oán niệm vẫn còn đang đập: “Để đền đáp, chúng em sẽ giúp thầy thanh trừ ô nhiễm tinh thần, để thầy bình phục càng nhanh càng tốt."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vài đứa trẻ khác bước vào, mọi người xúm quanh giường giúp Hàn Phi nuốt xuống tim của oán niệm.

Những gì xảy ra trước mặt đủ để khiến các bác sĩ của cục điều tra sợ chết khiếp. Người sống nuốt sống tim của oán niệm, thảm họa đã xảy ra lâu như vậy rồi, vẫn chưa bao giờ thấy một người nào can đảm như vậy.

“Yên tâm đi, nếu như thầy sợ, chúng em có thể đánh thầy ngất đi rồi gây mê cho thầy.” Số 4 rất chu đáo giơ nắm đấm lên.

"Thầy vẫn nên nuốt chửng thì hơn."

Toàn bộ năng lực nhân cách của các học sinh được kích hoạt, Hàn Phi hưởng thụ đãi ngộ giống như số 1. Thuộc tính may mắn của hắn tạm thời được nâng cao, thế giới tinh thần trở nên vô cùng chậm chạp. Tim của oán niệm như một quả bom đã bị hắn nuốt chửng hoàn toàn, tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị áp chế. Chấp niệm tinh thuần nhất của oán niệm hấp thụ ô nhiễm trong tâm trí của hắn, chuyển hóa nó thành sức mạnh linh hồn dồi dào không ngớt.

Chỉ có cực ít oán niệm mới có thể nuôi dưỡng được ra tim của oán niệm. Những oán niệm này đều có tiềm lực tấn công hận ý, nhưng hiện tại bọn họ đã trở thành thức ăn của Hàn Phi.

Có thể cảm thấy rõ cơ thể đang chuyển biến tốt, Hàn Phi thở dài nhẹ nhõm: "Hai nhân cách của thầy đều đã được tăng cường rồi."

"Trong mười quỷ quái sở hữu trái tim oán niệm, thì sẽ có một con đột phá thành hận ý. Dựa theo xác suất này, thầy đã nuốt gần nửa hận ý rồi đấy."

Hoàn thành trị liệu, các học sinh yên tâm rời đi. Ngoài miệng thì bọn chúng nói không quan tâm đến Hàn Phi, nhưng sau khi hắn xảy ra chuyện, thì đám nhóc này đều toàn bộ đứng ra cứu hắn.

"Chẳng lẽ đám nhóc đi ra từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất đều sở hữu nhân cách cứng miệng hay sao?"

Hàn Phi nằm trên giường, ý thức chìm sâu vào trong tâm trí.

Cậu bé đại diện cho kí ức hiện thực của Cao Thành ngồi bên cạnh vực sâu, tắm trong ánh sao. Cô bé đã đốt cháy lửa đen hận ý đứng bên trong vực sâu, tò mò nhìn đứa trẻ đó. Hai đứa trẻ này đều đã ở rất lâu dưới thủy cung Biển Sâu, cô bé cũng biết Cao Hưng đã không ngừng giày vò cậu bé như thế nào.

"Trong vực sâu đã náo nhiệt hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng vẫn còn lâu mới đủ." Kế hoạch của Hàn Phi đã bước đầu thành công, nhân cách tham lam và nhân cách chữa trị bù đắp khiếm khuyết cho nhau. Chỉ cần không chết, hắn sẽ có thể trở nên càng ngày càng khủng khiếp.

Đi ngang qua bên cạnh quỷ quái, Hàn Phi tóm lấy linh hồn của anh Sửu. Hắn ấn tên giết người biến thái này đến bên rìa vực sâu: "Nói cho tôi biết cách sử dụng nhân cách này của anh, nếu không tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này."

"Cậu cho rằng tôi sợ hãi cái chết à?" Anh Sửu cười khinh bỉ: "Đau khổ và tuyệt vọng sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy càng thoải mái hơn."

"Tôi rất thích bộ dạng kiêu ngạo và cố chấp của anh, vậy thì anh nhất định phải kiên trì đấy nhé." Hàn Phi một cước đá gã xuống vực sâu tham lam, để gã thay cậu bé gánh chịu những tuyệt vọng có trong nước đen: "Những thủ đoạn hành hạ này đều là thần linh đã sử dụng qua, bây giờ tôi sẽ dùng nó trên người anh, anh cũng coi như là đu idol thành công rồi nhỉ?"

Không để ý đến anh Sửu nữa, Hàn Phi ngồi xuống bên cạnh cậu bé, hắn vẫn đang hồi tưởng đến giấc mơ ban nãy.

"Có một gia đình...... rút cuộc là cảm giác như thế nào?"

Hai đứa trẻ đã trưởng thành ngồi dưới ánh sao, bọn chúng đều là một đóa hoa trong hoa song sinh.

Bắt đầu một ngày mới, Hàn Phi đến nhà ăn của Cục điều tra. Lạm dụng điểm cống hiến, hắn ăn một bữa thật nhiều thịt: “Trước đây chuyển nghề nghiệp đồ tể nửa đêm đúng là một lựa chọn sáng suốt, khi tinh thần bị ô nhiễm, tâm tình không tốt, thì có thể đi ăn thịt."

Một đống đĩa trống bị mang đi, các thành viên của cục điều tra vốn đang muốn đến chào hỏi Hàn Phi toàn bộ đều tránh xa. Dã thú khi đang ăn là dễ tức giận nhất, mà Hàn Phi lại là một con "mãnh thú" đã một mình giết chết mười một tín đồ tà thần.

"Những người ở Cục điều tra thảm họa đều lịch sự thật đấy, đến ăn cơm cũng vẫn giữ khoảng cách an toàn, mình có phần thích nơi này rồi."

Sức khỏe của Hàn Phi đã tốt lên rất nhiều. Hắn tìm Học Bá rồi cùng nhau đi vào phòng hồ sơ của cục điều tra và bắt đầu thảo luận tính khả năng của việc lợi dụng nhân cách chiếm hữu để khống chế hận ý nhãn cầu.

Chờ đến khi trời tối, sau khi thu hoạch được rất nhiều Hàn Phi mới rời khỏi phòng hồ sơ. Hắn tiến vào khu vực bảo hộ hậu cần của cục điều tra.

Nói là bảo hộ hậu cần nhưng thực ra chính là nơi sinh sống của người bình thường. Trong cục điều tra không có ai rảnh rỗi, mỗi một thành viên đều đang cố gắng hết khả năng để cống hiến, duy trì vận hành cho cỗ máy chiến tranh này.

Đi trên con đường sạch sẽ gọn gàng, Hàn Phi phát hiện những người đi đường xung quanh ánh mắt nhìn hắn đều tràn ngập tôn kính. Thành viên của trung đội điều tra dường như có địa vị rất cao bên trong cục điều tra.

Tiến vào trường học mới được xây dựng, các học sinh đang học các kỹ năng chiến đấu. Muốn sinh tồn trong thảm họa, không chỉ phải đối phó với quỷ quái, mà còn phải cẩn thận người sống.

"Thầy đến sớm thế, trời còn chưa tối mà." Nhìn thấy Hàn Phi, số 5 ở phía xa lon ton chạy tới rồi hạ giọng nói: "Lần này ra ngoài thầy đừng kinh động đến người khác, chuyện mà chúng ta làm không thể phơi bày ra được."

"Quá nhiều người sẽ rất dễ bị phát hiện."

"Chỉ có số 1, số 2, số 4, số 30 và em, năm người thì chắc là thầy có thể dẫn ra ngoài chứ?" Số 5 liếc nhìn chiếc vòng đen của Hàn Phi: "Gần đây thầy lập công lớn như vậy, cục trưởng chưa thăng chức cho thầy à?"

"Thầy sẽ cố gắng thử xem." Sau khi hẹn xong địa điểm với bọn chúng, Hàn Phi lại đi tìm nhân viên của phòng hậu cần. Hắn muốn lấy lại chiếc xe của tín đồ tà thần, dù sao thì đó cũng là chiến lợi phẩm của hắn.

Nhân viên phụ trách hậu cần có chút tiến thoái lưỡng nan. Chiếc xe tải hạng nặng màu đen cũng được coi là một trong những tang vật, không thể tùy tiện lái ra khỏi cục điều tra được. Cuối cùng, sau khi hai bên thương lượng, bộ phận hậu cần đã cung cấp một chiếc xe khác cho tổ điều tra 13.

Trời đã về khuya, Hàn Phi đi nhận một nhiệm vụ ở gần hiệu thuốc An Khang, hắn lái xe dẫn theo năm học sinh rời đi.

Ở giữa cũng gặp phải tuần tra, có điều dường như số 2 sử dụng năng lực nhân cách của mình nên đã thuận lợi vượt qua.

Đêm khuya là thuộc về quỷ quái, Hàn Phi trước đây đều là chiến đấu với quỷ quái vào ban ngày, thực lực của những con quỷ đó đều không thực sự phát huy hết.

"Có phải chúng ta phô trương quá rồi không? Dám lái xe trong thành phố vào ban đêm." Hàn Phi không lo cho mình, nhưng hắn lo lắng cho năm học sinh trên xe.

Bốn người còn lại không có việc gì, còn số 30 là một cô bé rất ngây thơ. Trước đó cũng là cô bé đã chấp thuận Hàn Phi đầu tiên, có điều trông cô bé không có chút sức chiến đấu nào.

“Khu C ngoại trừ những tòa nhà đen và một số ít kiến trúc ra, đều không thể tạo thành uy hiếp gì đối với chúng em.” Số 1 bình tĩnh nói: “Nếu như chúng em không chủ động khiêu khích hận ý, không có quỷ quái nào có thể ngăn cản được đâu.”

"Xem ra mấy ngày nay các em cũng không có nhàn rỗi, thực lực đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi hả?" Đạp chân ga hết cỡ, Hàn Phi gia tăng tốc độ.

"Chúng em chỉ là đang từ từ đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình thôi, ngược lại thầy thật là khiến người ta bất ngờ." Tâm tình của số 2 dường như rất tốt: "Số 1 sở hữu nhân cách kỳ tích, còn bản thân thầy chính là một kỳ tích."

Lần đầu tiên được khen ngợi, Hàn Phi đột nhiên không biết nên đáp lại như thế nào, hắn chuyển đề tài: "Bên dưới hiệu thuốc An Khang có một tên Âm Thương, nó vẫn luôn hiến tế cho tế đàn, có lẽ chúng ta có thể để nó trở thành đồng minh.

"Sau khi không thể nhắc đến hồn phi phách tán, Âm Thương còn kiên trì hiến tế cho tượng thần không mặt, một tín đồ sùng đạo như vậy, thần nên ban cho nó quyền lợi trường sinh." Dường như số 2 đã sớm lên hết kế hoạch rồi: “Chờ đến khi xuống dưới lòng đất, thầy hãy đi nuốt chửng nó, để nó bất tử bất diệt trong vực sâu tham lam.”

"Cái này... không hay lắm." Hàn Phi cảm thấy Âm Thương cũng khá đáng yêu.

"Bị thầy nuốt chửng, trở thành một bộ phận của thầy, mới có thể thực sự thoát khỏi giam cầm của thế giới điện thờ, thầy là đang cứu nó." Trên mặt số 2 nở ra nụ cười: "Khi thần cũ sụp đổ, có thể được thần mới ăn thịt, đó là một loại vinh hạnh."

0 giờ nửa đêm, Hàn Phi lái xe đến hiệu thuốc An Khang, hắn dẫn theo năm đứa trẻ mở cửa hiệu thuốc ra.

Từ xa đã ngửi thấy mùi của người sống, Âm Thương lặng lẽ xuất hiện, từ dưới áo bào đen lấy ra một cái đầu người thối rữa, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn năm học sinh: "Cao Thành, những đứa trẻ này là tế phẩm mới à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận