Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 635: Thịt

"Tôi thường luôn sợ hãi đêm tối, nhưng đêm tối không hề bởi vì tôi sợ hãi mà không đến nữa, thứ cảm xúc sợ hãi này, một khi đã dính vào, thì sẽ không thể thoát ra được."

"Có thể bởi vì sự yếu đuối của tôi mà sợ hãi đã tìm thấy nơi sinh sôi, tôi của trước đây hẳn không phải như vậy, ít nhất tôi sẽ không chán ghét thứ cảm xúc sợ hãi thứ này."

Hàn Phi kéo ông chủ cửa hàng thú cưng đến trước mặt, hắn nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

Người đàn ông có ngoại hình tương đối cay nghiệt kia đã trở nên ngây ngốc, anh ta hoàn toàn không biết Hàn Phi đang nói cái gì, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

“Đừng gọi cảnh sát, chi phí thuốc men là tôi nợ anh, điện thoại là tôi mượn đi, tôi sẽ trả lại cho anh.” Hàn Phi từ đầu đến cuối đều vô cùng lịch sự: “Nếu như có thiệt hại gì, tôi sẽ bồi thường cho anh theo giá gốc."

"Tặng, tặng anh đấy, coi như là để làm quen, tôi thật tâm nghĩ rằng những người giải cứu động vật hoang đều rất tuyệt vời, phàm là người giải cứu bọn chúng đến cửa hàng của tôi đều được giảm giá 20%." Người đàn ông cay nghiệt dường như đã trở nên không còn cay nghiệt nữa.

“Cảm ơn.” Hàn Phi nói lời cảm ơn chân thành, hắn buông tay chậm rãi lui về phía sau, trái tim của ông chủ cửa hàng cũng dần dần trở lại trong lồng ngực theo sự rời đi của hắn.

“Nếu như có thể, tôi còn muốn hỏi anh một vấn đề nữa.” Giọng nói của Hàn Phi từ ngoài cửa truyền đến, khiến ông chủ cửa hàng giật bắn mình.

"Vấn đề gì?"

“Từ khi gặp mặt đến giờ, anh cảm thấy tôi là một người như thế nào?” Hàn Phi đã quên mất chính mình, vì vậy hắn muốn dùng đôi mắt của người khác để làm chiếc gương soi.

"Giàu lòng yêu thương, giàu lòng cảm thông, và..." Ông chủ cửa hàng thật sự không bịa được nữa.

"Anh cứ nói sự thật là được, nói cho tôi biết cảm giác trực quan và ấn tượng đầu tiên của anh."

“Thoạt nhìn trông anh rất ấm áp, giống kiểu người dễ bắt nạt và không giỏi ăn nói, nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện anh là một người vô cùng… đặc biệt.” Ông chủ cửa hàng chua ngoa cay nghiệt hèn hạ, mềm nắn rắn buông, bình thường rất biết cách đối xử với từng loại người.

“Đặc biệt?” Hàn Phi lắc lắc đầu: “Cám ơn thức ăn cho mèo của anh.”

Bỏ con mèo hoang vào trong túi, Hàn Phi bước ra khỏi cửa hàng thú cưng, tắt điện thoại của ông chủ, giấu ở đâu đó rồi đi về hướng ngược lại.

“Điện thoại di động có thể đã bị định vị, thứ này không thể tùy tiện dùng được.” Hàn Phi nghĩ thầm kế tiếp nên đi đâu: “Thế giới này tràn đầy thù địch đối với mình, chỉ có người phụ nữ kia cho rằng mình rất tốt, đáng tiếc buổi sáng đầu óc mình thật quá không tỉnh táo, thời gian lại quá eo hẹp, rất nhiều vấn đề chưa được hỏi rõ ràng."

Hàn Phi không biết thông tin liên lạc của đối phương, chỉ nói một cái địa chỉ.

"Nếu như cô ấy thực sự quan tâm đến mình, vậy thì có khả năng sẽ đến tìm mình, mình không thể ở quá xa khu cư xá đó, tốt nhất là tìm một điểm cao có thể nhìn thấy cư xá, luôn để mắt đến nó."

Hàn Phi chỉ chọn những con đường nhỏ không có camera giám sát để đi, đi đến cuối ngõ, hắn nhìn thấy một quán ăn nhỏ phục vụ đồ ăn nhanh.

Bình thường việc kinh doanh của quán này hẳn là khá tốt, nhưng hôm nay chủ quán có vẻ hơi xui xẻo, hai nhóm thanh niên cầm gậy gỗ đang ngồi trong quán, đối diện với nhau, bọn họ hình như đều là những tên côn đồ nhỏ ở phụ cận.

Hàn Phi đã một ngày không ăn gì nhiều, cơ thể hắn vô cùng yếu ớt, nếu tiếp tục như vậy, hắn chạy không được bao xa, chính mình sẽ ngã xuống trước.

Trong không khí có mùi thơm ngào ngạt của thịt, món hầm mới nấu xong tươi ngon trong quán nhỏ khiến Hàn Phi dừng lại.

"Thịt?"

Bản thân Hàn Phi cũng không hiểu tại sao mùi thơm của thịt lại hấp dẫn hắn đến như vậy.

"Mình đã ăn hai bữa tại căn nhà đó, tất cả đều là ăn chay, người tự nhận là mẹ cũng nói rằng ăn thịt không tốt cho sự phục hồi của mình, bọn họ dường như đang kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống."

Ngay lúc những ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Hàn Phi đã đi vào quán ăn nhỏ, bụng cồn cào vì đói, hắn hình như đã rất lâu không ăn thịt, trong lòng có chút mất kiểm soát.

Hai nhóm côn đồ lưu manh đang nói chuyện, đều có thể ra tay bắt đầu bất cứ lúc nào, tại thời điểm gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây này, ở cửa đột nhiên xuất hiện một người.

Hai bên đều nhìn về phía Hàn Phi, cảm thấy hắn là người của phe đối diện, cũng không ai nói gì.

Sau khi mất trí nhớ, Hàn Phi bắt đầu làm theo bản năng.

Hắn dưới sự kích thích bởi mùi thịt thơm, tìm một chỗ ngồi trong góc và ngồi xuống, mọi người đều đang bàn luận, chỉ có hắn bắt đầu gọi món.

Thực ra ý đồ của Hàn Phi cũng rất đơn giản, nếu hai nhóm xã hội đen đánh nhau trong quán, vậy thì món hầm mới nấu xong đó có khả năng sẽ bị đổ rất lãng phí, chi bằng để cho hắn ăn. Nếu như hai nhóm không đánh, vừa hay hắn ăn xong sẽ bỏ chạy, tiền sẽ tính trước lên cho hai nhóm côn đồ đó, chờ sau này có tiền sẽ quay lại trả.

Đây là cơ hội được ăn một bữa no nê, đương nhiên Hàn Phi phải nắm chắc.

Gọi người phục vụ đang trốn ở phòng bếp sau ra, Hàn Phi chỉ chỉ vào đĩa thịt kho lớn: "Mang tới đây."

Người phục vụ không hiểu sự tình, tại sao lại đột nhiên mở tiệc rồi, anh ta tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời Hàn Phi.

Cả hai nhóm người đều coi Hàn Phi là người của phe đối diện, thực khách thông thường ai lại đi vào quán lúc này chứ, còn gọi đồ ăn một cách bình tĩnh như vậy?

Đĩa thịt thơm phưng phức đặt trước mặt Hàn Phi, bản năng bị hắn kìm nén bấy lâu đã hoàn toàn bộc phát.

Đưa tay ra tóm lấy một miếng thịt, Hàn Phi cắn một miếng thật to.

Mùi thơm của thịt thoảng qua giữa môi và răng, con ngươi Hàn Phi dần dần co lại, trong ấn tượng thịt vô cùng quan trọng đối với hắn.

"Hình như nhớ ra điều gì đó? Mình vô cùng thích ăn thịt do một người làm!"

Lý trí cuối cùng nhanh chóng bị cơn đói cuốn trôi, bộ dạng ăn thịt của Hàn Phi có chút khiến người ta sợ hãi, thậm chí có thể dùng hai từ điên cuồng để miêu tả.

Cảm giác như một người đã khát nhiều ngày trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một dòng suối trong vắt, hắn liền nhào đến bên dòng suối, vốc từng vốc nước ngon ngọt uống no nê.

Mùi thịt thơm như đánh thức con quái vật sống trong cơ thể Hàn Phi, hắn nhai ngấu nghiến nuốt ừng ực, căn bản không hề ngừng.

Hai nhóm côn đồ nhìn những cục xương đang dần nhô lên trên đĩa ăn, cũng liếm liếm môi.

"Ngon vậy sao?"

Đại ca dẫn đầu lộ ra vẻ không hài lòng, hắn vỗ bàn mắng về phía đối diện mấy câu, nhóm côn đồ còn lại không thèm đếm xỉa đến đại ca, thậm chí còn ra tay khiêu khích.

Xung đột ngôn ngữ nhanh chóng trở thành xung đột chân tay, hai bên lật bàn, vơ ghế và gậy gộc rồi bắt đầu đánh nhau.

Hàn Phi đang bị thịt thơm hấp dẫn hoàn toàn không hề xen vào, hắn ăn càng ngày càng điên cuồng, như thể đã đói đến cực điểm rồi, nhét thịt vào trong miệng của mình một cách thô bạo.

Người phục vụ và đầu bếp đứng ở phòng bếp phía sau đều rùng mình, vốn dĩ bị cảnh tượng đập phá của hai nhóm côn đồ dọa cũng đủ sợ rồi, trên chiếc bàn cách rất gần bọn họ còn có một người kỳ quái như vậy nữa, bọn họ lúc này đã không còn dám đi ra ngoài.

"Ăn thịt lại có thể khiến mình quên đi đau khổ, có thể khiến mình không còn sợ hãi, mình vậy mà lại có thể đạt được khoái cảm từ việc ăn thịt, đây đúng là một sở thích biến thái!"

Hàn Phi phát hiện năng lực tiêu hóa của mình vô cùng mạnh mẽ, thân thể yếu ớt của hắn đang từ từ khôi phục, đầu óc mờ mịt cũng dần dần tỉnh táo hơn.

"Hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, mê mẩn ăn thịt, khi nhai nuốt có thể cảm thấy hạnh phúc, còn viết lại những trải nghiệm gây án thành kịch bản và nhật ký, mình rút cuộc là một người đáng sợ kinh khủng đến mức nào?"

Hai tay cầm thịt, Hàn Phi bảo vệ cái đĩa: "Bác sĩ và bố mẹ nói rằng mình mắc chứng hoang tưởng bị bức hại, nhưng khi mình ngồi ở một nơi hỗn loạn như vậy, có thể bị người ta đánh bất cứ lúc nào, nội tâm lại không có chút cảm giác sợ hãi! Thứ mình sợ không phải là những người này, mà là một số thứ đặc biệt nào đó!"

Suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, Hàn Phi nhớ lại những gì đã trải qua từ lúc mở mắt ra đến nay, có một chi tiết rất dễ bị bỏ qua lại trở thành đột phá.

"Lúc mới ra viện, mình rất sợ chiếc quạt quay tốc độ cao trên đầu rơi xuống nên trốn vào gầm giường bệnh, hành động này thật là ngu ngốc, nhưng sau khi mình đi xuống tầng, mình nghe thấy rõ có giọng nói truyền đến từ tầng 4! Hình như là chiếc quạt đã rơi xuống thật!"

Đáy mắt hiện ra tia máu, Hàn Phi hung hăng nhai miếng thịt trong miệng: "Những thứ đó khiến mình cảm thấy khiếp sợ, là thật sự có khả năng sẽ giết chết mình! Mình không phải là bị chứng hoang tưởng bị bức hại, mình hẳn là đã có được một loại năng lực tiên đoán được cái chết!"

Con người điên rồ, ý tưởng điên rồ, hành động điên rồ.

Ánh mắt Hàn Phi đã bớt trống rỗng đi rất nhiều, hắn vẫn không nhớ ra quá khứ, nhưng khi không ngừng ăn, chức năng cơ thể của hắn đang hồi phục nhanh chóng.

"Cảm giác yếu ớt của cơ thể đã giảm đi rất nhiều, đây có thể là do hai nguyên nhân, được ăn thịt, và nôn ra thức ăn mà người phụ nữ trung niên nấu cho mình."

Trong thức ăn chắc chắn có bỏ thuốc, Hàn Phi cảm thấy mình trở nên yếu ớt như vậy, là vì hai vợ chồng cố tình làm ra.

"Bọn họ muốn kiểm soát mình, 'chữa trị' hoặc tiêu diệt mình theo cách riêng của họ."

"Nếu như mình thực sự là một kẻ giết người hàng loạt, vậy thì bọn họ làm như vậy quả thực cũng có lý, dù sao thì mình thực sự rất nguy hiểm."

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, chiếc bàn trước mặt Hàn Phi đã bị lật tung, một tên lưu manh ngã xuống trước mặt hắn, đĩa thịt đầy ắp rơi xuống đất.

Con ngươi gần như co rút lại một chút, hai tay Hàn Phi túm lấy tên côn đồ kia, tia máu trong mắt hắn khiến người ta vô cùng kinh hãi.

Thở phì phò từ mũi, cuối cùng Hàn Phi không ra tay, hắn đi về phía phòng bếp sau.

Toàn thân đầy sát khí, người đầu bếp và người phục vụ nhìn thấy con quái vật háu ăn đi đến, tất cả đều bắt đầu lùi lại, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thực khách như vậy.

"Còn thịt không?"

“Còn, trong nồi vẫn còn!” Đầu bếp nhanh chóng mở nắp nồi ra.

Ngửi thấy mùi thịt, Hàn Phi không quan tâm gì nữa, tự mình đi tới, bắt đầu ăn tiếp.

Tên côn đồ vừa ngã xuống thấy Hàn Phi coi thường mình như vậy, liền nắm lấy cây gậy trên mặt đất lặng lẽ tiến lại gần, nhưng đúng lúc anh ta giơ gậy định đánh vào gáy hắn, hắn trong mồm đang cắn miếng thịt liền quay đầu lại.

Tên côn đồ đó có thể thề rằng mình đã nhìn thấy đôi mắt đáng sợ nhất trên thế giới này, đẫm máu, tàn nhẫn, đôi mắt đó dường như là của ác quỷ vừa leo ra khỏi địa ngục vậy.

Hàn Phi không nói lời nào, nhưng tên côn đồ muốn đánh lén dường như hiểu được ý của hắn, xem ra chỉ cần anh ta tiến lên thêm một bước, thì thứ bị bỏ vào nồi hầm sẽ không phải là thịt heo nữa, mà là chính anh ta.

“Hóa ra là người của mình?” Tên côn đồ quay đầu xông ra bên ngoài, lớn tiếng quát lên, nhưng lại chỉ đứng ở ngoại vi, xem ra là còn chưa hoàn hồn lại được.

Hai nhóm côn đồ đánh từ trong quán đánh ra đến ngoài đường, gây ra ồn ào rất lớn, Hàn Phi ước định thời gian, cảm giác được cảnh sát sắp tới, hắn cũng không ở lại nữa, đeo túi chạy đi.

Sau khi ăn một lượng lớn thịt, tốc độ của hắn trở nên nhanh hơn đáng kể, cơ thể bị tàn phá bởi thuốc dường như đang từ từ tự chữa lành.

Xuyên vào trong ngõ nhỏ, Hàn Phi còn chưa đưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, hắn lập tức tăng tốc.

Bản năng của cơ thể đang dẫn dắt Hàn Phi, hắn có vẻ đặc biệt giỏi trốn tìm, lần nào cũng có thể tránh được sự truy lùng của cảnh sát.

Núp ở hướng đông, màn đêm từ từ buông xuống, cảm giác hoảng sợ trong lòng Hàn Phi lại quay trở lại.

"Tại sao cứ đến buổi tối thì lại như vậy? Lúc nào cũng có cảm giác cái chết đang ở rất gần mình."

Không dám tiếp tục ở trong ngõ, nhưng Hàn Phi nhìn xung quanh, mỗi một tòa nhà đều giống như một hung trạch, phảng phất đầy âm khí.

"Trong thành phố này vậy mà lại không có một nơi nào để mình có thể trốn? Đêm nay sẽ khó khăn đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận