Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 642: Dao

Câu nói đằng sau chiếc mặt nạ kia dường như được viết cho Hàn Phi vậy, đây là một câu hỏi vượt qua thời gian và không gian.

"Cho dù hạnh phúc là quái vật, có lẽ mình cũng sẽ đến gần?"

Khi nhìn thấy câu hỏi, Hàn Phi đã có được đáp án, càng thiếu cái gì, thì lại càng quan tâm cái đó.

Từ tận đáy lòng hắn muốn nắm thật chặt lấy hạnh phúc, bởi vì trong ký ức của hắn chưa bao giờ có được hạnh phúc.

“Mặt nạ của nó lúc đầu vẫn có thể nhìn ra bộ dạng của chính mình, nhưng đến cuối cùng lại trở thành một chú hề bị bao phủ bởi lớp sơn.” F cũng nhìn vào mặt nạ của số 11: “Nó muốn trở thành một chú hề chỉ biết cười, một chú hề không nghĩ đến chuyện bi thương. Tôi rất thông cảm với những gì đã xảy ra với đứa trẻ này, nhưng tôi không hề tán thành với cách làm của nó."

“Có thể nó cũng không cần sự thông cảm và tán thành của anh?” Hàn Phi nhàn nhạt nói, hắn giương mắt nhìn F lấy mặt nạ chú hề đi, bỏ vào trong ba lô do nhóm người chơi mang tới.

"Hạnh phúc là thứ mà chỉ trẻ con mới đi tìm kiếm, đối với người lớn mà nói, hạnh phúc là cần phải do chính mình tạo ra."

“Tôi sao?” Hàn Phi không phản bác, hắn đã quên quá nhiều chuyện, bao gồm cả thời thơ ấu của mình.

Bước tới cửa sổ phòng ngủ, Hàn Phi nhìn về phía tòa nhà số 1, cửa sổ phòng ngủ của số 11 đối diện với tòa nhà đó, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó trong tòa nhà đang thu hút mình.

"Rõ ràng là khi đến gần cửa sổ sẽ sợ hãi, cảm giác có người sẽ đẩy mình xuống, nhưng mình vẫn hết lần này đến lần khác muốn đến gần."

Từ trong ba lô truyền ra một tiếng mèo kêu yếu ớt, Hàn Phi đưa tay ra sờ sờ đầu con mèo: "Mày cũng cảm giác được à? Trước đây có phải chúng ta sống ở tòa nhà số 1 không? Người nhà của tao hẳn là ở đó, bọn họ để lại một ngọn đèn không bao giờ tắt cho tao, còn chuẩn bị cháo nóng và thịt ngon cho tao nữa. Tao nên đến đó, nhưng lại vô cùng sợ hãi, tao không biết rút cuộc mình đang sợ cái gì?"

Kể từ sau khi mất trí nhớ, Hàn Phi sẽ thường xuyên hoảng hốt, nói chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ có cảm xúc bất ổn, hắn nhìn tất cả mọi thứ đều như được khoác lên một tấm màn mang tên ác mộng.

Tiếng mèo kêu càng lớn, trái tim Hàn Phi cũng đập dữ dội hơn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ngoài cửa sổ, có một cái đầu không có sợi tóc nào, cái đầu trọc lóc trông giống như một quả bóng bay dựng ngược bên cửa sổ!

Hốc mắt đục ngầu nhét đầy những viên thuốc, hai tay to khỏe đến dị dạng của người phụ nữ lao mạnh về phía Hàn Phi.

"Cẩn thận!"

F và Lý Quả Nhi chạy về phía Hàn Phi, nhưng bọn họ cách quá xa với hắn, căn bản không thể giúp hắn được.

Cánh tay có mạch máu căng phồng vươn ra trước mặt Hàn Phi, hắn hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đầu óc trống rỗng, trong mắt như đông cứng lại khuôn mặt của người phụ nữ.

Nhưng ngay khi mọi người cho rằng Hàn Phi sẽ bị người phụ nữ kéo ra ngoài cửa sổ, hắn đã giơ tay cầm dao lên.

Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngọn nến cắt xuyên qua bóng tối, trên cánh tay người phụ nữ có hai vết thương rõ ràng.

Không có máu chảy ra từ vết thương, nhưng người phụ nữ có vẻ giật mình, kéo theo cánh tay bị thương ngã xuống đường ống.

Khi Hàn Phi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thì không thấy dấu vết của người phụ nữ đâu nữa, chỉ thấy cửa sổ tầng ba dường như đang mở.

“Anh không sao chứ!” Lý Quả Nhi chạy tới trước mặt Hàn Phi, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Anh còn biết dùng dao?”

“Tôi… không nhớ nữa.” Hàn Phi nhìn hai tay của mình, sau khi ép người phụ nữ rút lui, trong tâm trí lại vang lên một giọng nói khác, hắn vẫn không nghe được giọng nói đó là gì, nhưng hắn có thể cảm thấy rõ giọng nói đó càng ngày càng rõ ràng, như thể càng ngày càng gần hắn.

“Tại sao trong đầu mình cứ luôn có nhiều giọng nói như vậy?” Hàn Phi bình thường thể hiện ra rất ngốc nghếch, nhưng sau cú chém vừa rồi, cả Lý Quả Nhi và F đều không dám xem thường hắn nữa.

"Con dao do số 11 để lại có thể làm bọn họ bị thương, nhưng..." Hàn Phi khẽ liếc nhìn con dao màu đen trên tay F, hắn luôn cảm thấy con dao màu đen có chút không hài hòa, cán dao và thân dao hình như là được ghép lại với nhau: "Con dao kia hình như mới là của tôi."

Hàn Phi đối với F không có bất cứ ấn tượng gì, nhưng đối với con dao trên tay F lại có một cảm xúc vô cùng mãnh liệt, thứ cảm giác này vô cùng kỳ lạ.

"Anh có vẻ cũng rất giỏi dùng dao, bây giờ người biết chơi dao không còn nhiều, người thường xuyên sát sinh bằng dao lại càng ít hơn." F lạnh lùng cất con dao đen đi, anh ta lấy tất cả mặt nạ trong tủ cất vào ba lô của mình, bước ra khỏi phòng ngủ.

“Này, đừng chọc giận F.” A Trùng thấp giọng nhắc nhở Hàn Phi: “Anh ấy thật sự đã từng giết người, hơn nữa còn không chỉ một đâu.”

Hàn Phi khẽ gật đầu: "Vậy nên con dao trong tay anh ta mới biến thành màu đen à?"

“Tôi không hiểu anh đang nói gì, tóm lại anh chỉ cần chú ý là được.” A Trùng gãi gãi đầu: “Có phải tôi đã từng nghe thấy giọng của anh ở đâu không nhỉ?”

Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ màu trắng, trí nhớ của mọi người dường như cũng không hoàn chỉnh, không ai dám xác định danh tính của đối phương.

“Tôi không biết.” Hàn Phi không để ý tới A Trùng, hắn cúi đầu nhìn con dao trên tay, con dao sắc do số 11 để lại nhìn rất bình thường, chỉ là trên cán sao có viết hai chữ xiêu vẹo là bầu bạn.

"Con dao này tên là bầu bạn? Dùng con dao sắc nhọn để bầu bạn?"

Hàn Phi không thể hiểu được, nhưng Lý Quả Nhi bên cạnh lại cho rằng đó là chuyện rất bình thường: "Khi tình cảm đạt đến một mức độ nồng cháy nhất định, cộng thêm không có cách thể hiện chính xác, tình yêu và sát ý sẽ bị méo mó lại với nhau, để người yêu sâu đậm sẽ mãi mãi bầu bạn cùng mình, tôi đã từng có thứ cảm xúc bốc đồng như vậy.”

“Xem ra trên thế giới này không phải chỉ một mình tôi bị bệnh.” Hàn Phi khẽ thì thầm, khiến Lý Quả Nhi trợn tròn mắt.

Hai người bước ra khỏi phòng ngủ, khi Hàn Phi cầm dao ra khỏi phòng, mây mù phía trên cư xá chậm rãi tản đi, bầu trời dính đầy vết máu, tựa như một con mắt cực lớn đang từ từ mở ra.

"Con dao mà đứa trẻ giấu trong phòng ngủ tên là bầu bạn, phía sau mặt nạ thì lại nói rằng hạnh phúc là quái vật, thế giới quan của đứa trẻ này giống hệt như cơn ác mộng mà mình từng gặp phải."

Bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, bị đối xử như chó như mèo, ngày ngày đều uống rất nhiều thuốc, thành phố trong tâm trí đứa trẻ đã hoàn toàn thay đổi, có lẽ cư xá mà bọn Hàn Phi bước vào lúc này chính là thế giới trong mắt của số 11.

Hoàn toàn bị phong ấn, như thể đang sống trong giếng sâu, bầu trời phía trên mọc ra một con mắt khổng lồ, tràn đầy ác ý.

"Người phụ nữ có tứ chi to khỏe có thể là mẹ nuôi cuối cùng của số 11, trong hốc mắt cô ta bị nhét đầy những viên thuốc, trong mắt chỉ có thuốc, cô ta dường như vẫn luôn thúc giục đứa trẻ uống thuốc; con mắt phía trên cư xá có lẽ đại diện cho sự giám sát của kẻ buôn người đối với đứa trẻ, cho dù có trốn đi đâu cũng không thể tránh khỏi tầm mắt."

Hàn Phi càng nghĩ về điều đó, lại càng tò mò không biết hạnh phúc trong mắt số 11 là như thế nào.

"Lúc trước không phải cô đã gặp quỷ rồi hay sao? Quỷ trông như thế nào? Khi cô nhìn thấy nó, nó đang làm gì?" Ngày càng nhiều người chơi bắt đầu cảm thấy bất an, bọn họ vây quanh bên cạnh Lý Quả Nhi, hỏi đủ các vấn đề liên quan đến quỷ.

“Quỷ chỉ có thể nhìn thấy trong trường hợp đặc biệt nhất định.” Giọng của Lý Quả Nhi phát ra từ dưới lớp mặt nạ: “Ví dụ khi anh ấy ra tay giết người, hay là khoảnh khắc lúc một người sống bị chết.”

"Bùm!"

Trong hành lang truyền đến một tiếng động cực lớn, sau đó vang lên tiếng la hét, tất cả những người chơi khi nghe thấy tiếng hét đều bắt đầu chạy ra ngoài.

“Đừng hoảng loạn!” Nhắc nhở của F vẫn là chậm một bước, Thiên Dạ và hai người chơi khác đang canh ngoài hành lang đã đuổi theo lên trên tầng.

“Đã xảy ra chuyện gì ?” A Trùng lớn tiếng hét lên.

"Lính Gác bị lôi đi rồi! Là người phụ nữ đó! Cô ta chạy lên trên tầng!"

“Đừng vội đuổi theo, tuyệt đối đừng vội đi lên!” Nhắc nhở của Lý Quả Nhi hoàn toàn vô dụng, những người chơi kia đã chạy đi rất xa rồi.

“Thiên phú ẩn của Lính Gác là cường hóa cảm nhận, chúng ta không thể để mất anh ấy.” F dường như biết rõ thiên phú ẩn của từng người chơi, những người chơi này hình như cũng là được hắn lựa chọn kĩ lưỡng, mỗi một người đều có một tác dụng đặc biệt.

Người chơi chạy đầu tiên dường như đã giao đấu với thứ gì đó, người đó bị một lực rất lớn ném ra xa, cơ thể bị đập vào tường, lăn xuống cầu thang.

“Bảy, tầng bảy, ở tầng bảy!” Tố chất thể lực của những người chơi này vô cùng tốt, sau khi té ngã, chật vật vài lần rồi lại đứng dậy, anh ta nhặt chiếc mặt nạ trên mặt đất lên, vội vàng đeo vào.

Chửi rủa, mắng mỏ và tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong hành lang, tất cả mọi người đều chen chúc giữa tầng sáu và tầng bảy.

“Tránh ra!” F mặc áo gió túm lấy A Trùng chen qua đám đông, nhưng Lính Gác và người phụ nữ đã biến mất trong hành lang: “Lính Gác đâu?”

“Không đuổi kịp.” Thiên Dạ lắc đầu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, sau đó lấy bật lửa ra châm: “Tốc độ của thứ đó nhanh hơn tôi rất nhiều, trên thế giới này đúng là có quỷ thật?"

“Nhanh hơn anh không nhất định là quỷ.” Khóe mắt của F liếc nhìn Hàn Phi.

“Đúng vậy, người đàn ông năm giây như anh nhanh hơn tôi.” Thiên Dạ đang hút thuốc, cơ thể từ từ trở nên phấn khích, ánh mắt bắt đầu thay đổi so với sự lười biếng trước đó: “Không phải anh nói con dao đó có thể giết quỷ hay sao? Tôi sẽ giúp anh tạo ra cơ hội để giết nó."

Thở ra một hơi khói, Thiên Dạ và F cách nhau một người, đi đến tầng bảy.

Anh ta ăn mặc sặc sỡ, nhưng có vẻ con người thực sự cũng có một số bản lĩnh, ít nhất thì anh ta cũng có sự tự tin để đối mặt với những điều chưa biết, khi bao nhiêu người chơi đều sợ hãi, anh ta dám một mình đi phía trước.

“Anh cũng qua đó đi.” F đẩy mạnh A Trùng một cái, dường như anh ta còn biết cả thiên phú và năng lực ẩn của A Trùng, biết rằng A Trùng càng gặp nguy hiểm càng bộc phát tiềm năng, từ đó kích hoạt một nhân cách khác.

Cảnh tượng này tình cờ được Hàn Phi nhìn thấy ở phía sau đội ngũ, trong đầu hắn tự nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Trước đây hình như chỉ có mình có thể nhìn thấy năng lực của bọn họ? Nhưng bây giờ, tại sao mình lại mất đi khả năng này? Những người tham gia trò chơi là những người thật kỳ lạ, có cảm giác hoàn toàn lệch tông với mình và Lý Quả Nhi."

Đầu óc của Hàn Phi vẫn còn hỗn loạn, vấn đề rất đơn giản hắn đều cần suy nghĩ rất lâu.

Bên này hắn còn chưa có câu trả lời, Thiên Dạ và A Trùng đã mở cửa trên tầng bảy.

Một con búp bê da mèo khổng lồ rơi ra từ phía sau cánh cửa, con búp bê to bằng một đứa trẻ năm, sáu tuổi nhưng lại được bọc bằng da mèo, trông vô cùng quỷ dị lại đáng sợ.

“Đây là mèo?” A Trùng trốn sau lưng Thiên Dạ, cơ thể anh ta gần như thu nhỏ lại trong cái bóng của Thiên Dạ.

“Nhìn bộ dạng nhát gan của anh kìa, tôi thực sự không biết tại sao Tường Vi và F lại coi trọng anh như vậy.” Thiên Dạ hất tàn thuốc về phía con búp bê, anh ta đang định đi vào trong nhà thì con búp bê toàn thân được quấn da mèo đột nhiên như sống lại, giống như một đứa trẻ, dùng cả tay và chân, nhanh chóng bò vào trong nhà.

“Còn sống hả?” Những người chơi đều giật bắn mình, tất cả “vật sống” trong tòa nhà này đều rất dị dạng.

"Cuốn sổ ghi chép dùng mèo để thay cho trẻ con, mèo trong mắt 'quỷ' có khả năng là trông như thế này." A Trùng níu chặt áo hoa của Thiên Dạ: "Thật là một cư xá khó tin, người sống ở đây đều bị điên rồi sao?"

Hàn Phi và F ở tầng dưới đồng thời hắt hơi, nhưng cả hai người đều không để tâm đến chuyện này.

“Quái vật không chỉ một con, anh hãy giúp tôi nhìn phía sau lưng.” Thiên Dạ lo lắng cho sự an toàn của Lính Gác, quyết đoán đi vào trong nhà.

Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào lỗ mũi, anh ta nhìn sang hai bên nhưng không thể tìm ra nguồn gốc của mùi hôi thối đó.

Lại tiến thêm một bước nữa, con búp bê da mèo trốn thoát vừa rồi len lén thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nó kinh sợ nằm trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Mày là đang sợ tao sao? Mày vậy mà lại sợ một người đàn ông dịu dàng có mị lực cao tới tám điểm?" Mùi hôi thối trên chóp mũi càng lúc càng nồng nặc, Thiên Dạ dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta phát hiện ra rằng mắt của con búp bê da mèo đang lén lút nhìn lên trên.

“Mùi hôi thối kia dường như cũng bay từ trên đầu mình xuống.” Thiên Dạ ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một người đàn ông có chất béo toàn thân đang bám trên trần ở lối vào căn nhà.

Ngón tay dị dạng như những ống tiêm, trên lưng mọc lên xúc tu như dải dây buộc, toàn thân anh ta toát ra một mùi hôi thối và man rợ, cái miệng đang há không ngừng chảy ra nước bọt màu vàng nâu.

“What… the fuck?” Thiên Dạ vừa cao vừa đẹp trai, khuôn mặt anh ta đang rất gần với khuôn mặt của người đàn ông.

Sau khi hai bên quan sát nhau trong chốc lát, một cái xúc tu như bị dải dây buộc đâm thẳng vào mặt Thiên Dạ, như thể chuẩn bị xuyên qua mắt anh ta.

"Tránh ra!"

Tránh sang một bên, Thiên Dạ phản ứng rất nhanh, trong khi tránh những xúc tu, anh ta hét lên về phía sau, nhắc nhở những người đồng hành của mình: "Nó ở trên trần nhà!"

Anh ta vừa nói xong, thì người đàn ông rơi từ trần nhà xuống, ngón tay dị dạng thành ống tiêm đâm về phía cơ thể của Thiên Dạ.

Thiên Dạ sợ đến lăn trên mặt đất, nhanh chóng tránh ra: "F! Ra tay đi!"

F đang chờ cơ hội, dùng dao chém vào cổ con quái vật trước khi nó kịp đứng dậy.

Khi anh ta sử dụng con dao đen đó, trái tim của Hàn Phi dường như đột nhiên bị kim đâm, hắn như nghe thấy tiếng khóc trong con dao.

Chính xác mà nói, khi F vung dao, trong cán dao của con dao đen có rất nhiều người đang la hét và phản kháng.

"F giết người chủ yếu dùng lưỡi dao, nhưng hình như mình thì khác..." Hàn Phi lại rơi vào mờ mịt: "Không có lưỡi, chỉ có cán dao làm sao sát sinh được?"

Hiệu quả chém của con dao đen vượt xa dự đoán của mọi người, con dao xẹt qua, trên cổ quái vật xuất hiện một vết thương rộng bằng ngón tay, căn bản không thể lành lại được.

Con quái vật suýt chút nữa bị chặt đầu đâm về phía cánh cửa của phòng bếp bên cạnh, nó trốn thoát qua cửa sổ đang mở.

F dường như không nghĩ tới con dao đen lại lợi hại như vậy, hai mắt chậm rãi nheo lại: "Xuất phát điểm giống nhau, lần này hẳn là mình sẽ đạt được 100 điểm trước tiên?"

“Nếu anh chậm chút nữa, thì tôi đã bị anh ta giết chết rồi, thứ đó trông thật kinh tởm.” Thiên Dạ từ trên mặt đất đứng dậy, lần mò hai tay trong túi, một lúc lâu sau mới lấy ra một chiếc lược tự chải đầu cho mình.

"Người phụ nữ là mẹ nuôi, người đàn ông này có lẽ là bố nuôi của con 'quỷ', xúc tu tượng trưng cho dây thừng và dây buộc, còn ống tiêm ở đầu ngón tay tượng trưng cho việc bị ép phải tiêm." F lau con dao đen, trên lưỡi dao không có một giọt máu, thứ bị chém ra cứ như là đã bị con dao đen ăn mất vậy: "Thiện sau khi dị hóa sẽ trở nên đáng sợ như vậy? Nhân tính quả là khó lường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận