Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 816: Tầng 51

Hàn Phi vẫn chưa đủ điều kiện thoát khỏi game, bất kể trong hiện thực xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có cách nào để rời đi.

Mặc dù trong lòng hơi bất an một chút, nhưng hắn vẫn quyết định tiếp tục thăm dò. Nếu như không thể cân bằng giữa hiện thực và thế giới tầng sâu, vậy thì hắn sẽ lựa chọn ở lại thế giới tầng sâu, bởi vì nơi này có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ.

“Vật phẩm của vũ công để lại đều được cất trong nhà an toàn ở tầng trên 50, hay là chúng ta hãy đi lấy thứ đó ra trước.” Mặc tiên sinh cầm chiếc radio sắp nứt hẳn ra: “Vũ công nói vật phẩm ở trong nhà an toàn biết đâu có thể giúp chúng ta rời khỏi tòa nhà được."

"Cụ thể ở tầng nào ông có biết không?"

“Radio vẫn còn có thể sử dụng một lần nữa…” Mặc tiên sinh hạ quyết tâm: “Bây giờ tôi có một cảm giác vô cùng bất ổn, toàn thân như bị ngâm trong một vùng biển vô hình, có một lực lượng đang kéo thể xác của tôi, khiến tôi không ngừng chìm xuống. Vì vậy tôi muốn hoàn thành chuyện cuối cùng mà vũ công giao phó cho tôi khi vẫn còn tỉnh táo."

Mặc tiên sinh cũng chịu ảnh hưởng của không thể nhắc đến. Mọi người căn bản không nhìn thấy nó, chỉ là đặt chân đến tầng trên 50 nơi nó tọa lạc, thì về mặt tinh thần đã bị nghiền nát, đây mới thực lực chân chính của không thể nhắc đến.

“Cũng được.” Do áp lực mang đến từ không thể nhắc đến, mọi người chuẩn bị sẽ xác định vị trí căn nhà của vũ công trước.

Tìm thấy một căn phòng trống, Hàn Phi để Đại Nghiệt canh cửa, những người còn lại canh gác lối đi.

Chiếc radio sắp hỏng được đặt trước mặt Đại Nghiệt, Mặc tiên sinh cởi áo khoác của mình ra rồi lót bên dưới chiếc radio, ngọn lửa màu đen lập tức bùng cháy: "Chính là bây giờ, hãy để nó truyền độc hồn và chấp niệm vào!"

Từ trong radio phát ra một tiếng hét thảm thiết, các cạnh bắt đầu vỡ ra.

Độc hồn rơi xuống, tiếng hét từ trong radio càng ngày càng lớn. Sau khi vỏ ngoài của radio hoàn toàn vỡ vụn, mọi người nhìn thấy một cái tai nhuốm đầy nguyền rủa, cùng với một nửa khuôn mặt bị biến dạng.

Nó vẫn đang chảy máu, như thể vừa bị cắt ra vậy.

"Đây chính là bộ dạng chân thực của chiếc radio? Vũ công ngày nào cũng ôm cái tai bị cắt ra? Ông ấy đang nghe cái gì?"

"Đó là món quà từ người bạn thân nhất tặng ông ấy! Mau hỏi xem nhà an toàn ở đâu!" Cơ thể của Mặc tiên sinh đang bốc cháy cùng với quần áo của mình, bản thân ông dường như là một cuốn sách chứa đầy những chữ tử.

"Chúng cháu đã đến tầng trên 50, căn nhà ông đã từng sống ở đâu?" Hàn Phi hét lớn vào lỗ tai kia.

Nửa khuôn mặt bị biến dạng run rẩy trong ngọn lửa màu đen và độc hồn, giọng nói của vũ công phát ra từ cái miệng bị xé nát.

"Tôi sống ở tầng 80, căn nhà an toàn đầu tiên là ở tầng 51, là cấm kỵ ở tầng đó đã giúp tôi, các cậu đừng làm kinh động đến bất cứ ai, hãy âm thầm đi tìm một căn nhà mồ toàn là bia mộ! Nhớ kỹ! Cẩn thận những chiếc gương! Gương trong tòa nhà không sạch sẽ!"

Vũ công còn muốn truyền đạt thêm nhiều tin tức hơn, nhưng nửa khuôn mặt người kia tựa hồ đột nhiên nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, nó chủ động tan chảy trong ngọn lửa màu đen, hóa thành một vũng thi thể.

"Vũ công có thể từ tòa nhà chọc trời trốn ra ngoài, là bởi vì có cấm kỵ âm thầm giúp đỡ, tôi có chút tò mò về thân phận của đối phương."

"Đừng tò mò về người khác vội, hãy lo tốt cho bản thân mình trước đã." Cậu bé sợ hãi bên cạnh Quý Chánh dường như lại mất kiểm soát. Quý Chánh ôm chặt đầu nó, nhưng không có bất kì tác dụng nào, có thứ gì đó mà mắt thường không thể nhìn thấy đang không ngừng kích thích đứa trẻ đó.

"Mọi người cảm thấy năng lực của thần linh sẽ như thế nào?" Hàn Phi phát hiện mình đang lạc đường, đây là một quá trình không thể đảo ngược. Tự hắn cũng biết đây là thế giới tầng sâu, nhưng mọi thứ xung quanh đều đang chậm rãi hướng gần đến hiện thực. Có lẽ đến một lúc nào đó, hắn sẽ đắm chìm trong đó, không bao giờ có thể rời đi nữa.

Lúc trước khi đối mặt với tượng thần, Hàn Phi vẫn nhớ rất rõ ràng, chỉ có một pho tượng thần là có thể phong tỏa toàn bộ năng lực của hắn, giam cầm hắn tại một cái lĩnh vực đặc biệt nào đó.

"Sự khác biệt lớn nhất giữa không thể nhắc đến và hận ý bình thường là, khu vực mà bọn họ ở chỉ thuộc về chính bọn họ." Sau khi đốt cháy chiếc áo khoác của mình, Mặc tiên sinh đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiều: "Nếu như so sánh thế giới này với một con quỷ thế hệ đầu khổng lồ, vậy thì chúng ta đều là những linh hồn sống trong cơ thể của con quỷ đó. Chúng ta cần phải tuân theo quy tắc của quỷ thế hệ đầu để sinh tồn. Nhưng không thể nhắc đến đã thoát khỏi sự hạn chế của quy tắc, bọn chúng có thể coi là quỷ mới.”

Nghe Mặc tiên sinh nói như vậy, Hàn Phi đột nhiên nhớ lại những gì hắn đã nghe về sự phân chia thực lực của quỷ quái khi hắn ở cư xá Hạnh Phúc.

Hối tiếc, oán niệm, hận ý, bọn họ đều không được gọi là quỷ, chỉ là một loại cảm xúc nào đó đang không ngừng lên men.

"Hai người tốt nhất đừng có nói linh tinh, trên địa bàn của không thể nhắc đến nói những chuyện này, tìm chết sao?" Một chân đá tung tro bụi trên mặt đất, Quý Chánh ôm cậu bé sợ hãi trong ngực rồi đi về phía trước: "Nếu như đã biết nhà an toàn ở tầng này, vậy thì đừng dây dưa nữa, đứa trẻ này sắp không chịu nổi nữa rồi."

Ngay cả sau khi sa ngã thành cảnh sát đêm, phần mềm yếu trong trái tim của Quý Chánh vẫn không thay đổi. Y không phải là phóng viên giỏi nhất, nhưng không thể phủ nhận, y đã từng là phóng viên được mọi người yêu mến nhất.

"Nếu như tìm nhà mồ, tôi có thể giúp." Rạch cổ tay của mình ra, Lý Nhu siết chặt dòng máu chảy ra từ mạch máu. Với tư cách là bán dị quỷ, cô ấy có thể cảm nhận được vị trí của những nhà mồ lớn gần đó: "Nhà mồ ở tầng này có rất ít, tập trung ở phía bắc."

Bọn Hàn Phi ban đầu đang đi về phía nam, nên không hề gặp phải bất kỳ điều gì bất thường. Nhưng khi bọn họ bắt đầu đi về phía bắc của tầng, rất nhiều chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Những người giấy vốn đang ở trong nhà, trốn sau cánh cửa, nhìn trộm Hàn Phi qua khe cửa, bọn chúng dường như trở nên sống lại ngay khi hắn đưa ra quyết định, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.

Biết rõ đó là người giấy, nhưng Hàn Phi vẫn có một loại ảo giác, như thể một ngày nào đó khi hắn trở lại hiện thực, sẽ bị tất cả mọi người coi như một loại khác.

"Bạo lực bằng lời nói thật là đáng sợ, may mắn thay, mình đã sớm quen rồi."

Trong suy nghĩ của Hàn Phi, tầng 51 giống như một nơi trẻ con chơi đùa. Có lẽ thần linh chỉ xây dựng nơi này như một món đồ chơi của riêng mình, khi y muốn trải nghiệm một cảm xúc nào đó thì y sẽ đến đây, coi người giấy là gia đình và bạn bè.

Đi qua hai hành lang dài, Lý Nhu đang muốn tiến lên, thì một quả bóng đột nhiên lăn ra khỏi cửa nhà.

Cửa chống trộm bị mở ra, một đứa trẻ mũm mĩm với khuôn mặt hồng hào chạy ra, nó ngượng ngùng nhặt quả bóng lên: "Xin lỗi..."

Chưa kịp xin lỗi xong thì cậu bé mập đã nhìn thấy Đại Nghiệt dữ tợn, nó đứng sững tại chỗ, đũng quần ướt sũng.

"Tầng của người giấy tại sao lại có trẻ em?"

“Đừng sơ ý!” Quý Chánh lấy máy ảnh ra chụp, thân ảnh tiểu mập mạp bị hai sợi dây vận mệnh màu sắc hoàn toàn khác nhau xuyên qua, một đen như mực, một đỏ như máu: "Đứa trẻ này hình như là độc tài!"

Cùng lúc với lời nhắc nhở của Quý Chánh vang lên, còn có tiếng hét của tiểu mập mạp, nó bị dọa sợ đến ngồi bệt xuống đất, trong miệng lớn tiếng hét bố mẹ.

Cánh cửa chống trộm rất hoành tráng bị đẩy ra hoàn toàn, hai con quái vật làm bằng giấy chui ra khỏi đó.

Người mẹ như con rết, có trăm cái móng nhỏ xíu, cơ thể bò lổm ngổm, trong miệng không ngừng lăng mạ, nguyền rủa một người.

Người bố thì chỉ có một chân nhưng cơ thể cường tráng như quái vật. Mỗi khi anh ta di chuyển, trên người lại rơi xuống rất nhiều mảnh giấy màu đen.

"Đứa trẻ này hình như là bạn chơi thời thơ ấu của thần linh, là một trong những người bạn của thần linh. Vị thần đó đã giết bố mẹ của nó, biến nó thành một người giống như mình." Quý Chánh dường như đã nghe câu chuyện về tiểu mập mạp này: "Người giấy ở tầng 51 dường như đều đang lao về phía này, đừng lãng phí thời gian với nó nữa, không có ý nghĩa gì hết."

Gật đầu, Hàn Phi ra hiệu cho mọi người đuổi theo sát Đại Nghiệt: "Mau chạy qua! Tìm nhà mồ trước!"

Vết thương trên đầu Đại Nghiệt đã lành lại, mọi người mặc kệ tiểu mập mạp mà dốc toàn lực xông về phía bắc.

Tiểu mập mạp bị bỏ rơi tại chỗ càng khóc to hơn. Những người giấy lần lượt đi ra khỏi căn nhà, nhìn về phía Hàn Phi rời đi, sắc mặt dần dần phát sinh thay đổi.

Có cái thì ngũ quan dần trở nên giống với Quý Chánh, có cái thì trông càng ngày càng giống Mặc tiên sinh, có điều càng có nhiều người giấy bắt đầu có khuôn mặt giống với Hàn Phi.

Nước mắt lăn dài trên má, tiểu mập mạp chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên mặt nó đầm đìa nước mắt, nhưng khóe miệng lại xé toạc ra hai bên, lộ ra hàm răng khấp khểnh.

"Mẹ, bố, con không muốn quà sinh nhật nữa, con muốn hai người giết hắn cho con."

Người mẹ làm bằng giấy quát mắng cậu bé, còn người bố một chân cũng không nhúc nhích. Hai người nhà giống quái vật nhất hy vọng cậu bé có thể thay đổi chủ ý, nhưng cậu bé trông có vẻ bình thường nhất thì khuôn mặt lại dữ tợn: " Người bạn thân nhất của con đã nói rồi, hai người nhất định sẽ làm con hài lòng!"

Nó lấy từ trong túi ra một lá bài trông vô cùng bình thường, hoa văn bên trên đó là quân K tép.

"Giết hắn đi! Giống như trước đây hai người lái xe chèn chết người qua đường kia vậy! Giết chết hắn!"

Tâm tình của tiểu mập mạp càng lúc càng kích động. Nó vặn quân K, ôm lấy đầu mình và không ngừng ra lệnh cho bố mẹ.

Não của nó dường như đã sớm hỏng rồi, xem ra chỉ có như vậy mới có thể trở thành bạn của thần linh.

Những bí mật không thể nói ra lần lượt bị tiểu mập mạp kể ra hết. Bố mẹ người giấy mất đi lý trí, bọn họ quay người muốn đuổi theo Hàn Phi, nhưng đúng vào lúc này tầng 51 lại phát ra tiếng bước chân vô cùng hỗn tạp.

Phàm là nơi có tiếng bước chân đi qua, tất cả những người giấy đã biến thành khuôn mặt của Hàn Phi đều bị xé nát một cách tàn nhẫn, có một người phụ nữ rơi vào trạng thái điên cuồng đang đuổi theo bọn họ.

Lửa đen hận ý đang lan tràn, cơ thể của tiểu mập mạp khẽ run lên, nó thật sự cảm thấy kinh sợ.

Biểu cảm trên mặt bắt đầu méo mó, nó ngồi bệt xuống đất hét to tên bạn thân: "Cao Hưng! Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi! Giúp tôi với! Cậu giúp tôi với!"

Người bạn tốt nhất không xuất hiện, nhưng bố mẹ biến thành quái vật đã quay lại, một trái một phải đứng bên cạnh cậu bé mập mạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận