Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 840: Nhân cách kì tích

Tám lớp học tương ứng với tám tòa nhà. Những học sinh sở hữu nhân cách đặc biệt này sẽ trở thành thức ăn trên đĩa ăn tối của quỷ quái, và tế phẩm đặt trước điện thờ.

Cái chết của bọn chúng có thể đổi lấy sự an toàn của cứ điểm trong nửa năm, đây là điều mà rất nhiều người lớn đều biết.

Trên những con phố chìm trong bóng tối, cửa ra vào và cửa sổ của mọi ngôi nhà đều đóng chặt. Trẻ em đi trên con phố dài, còn những người lớn lấp ló sau khe cửa nhìn trộm.

Không ai bước tới để ngăn cản, không ai nói một lời nào với những đứa trẻ đó.

Đội ngũ toát ra khí tức oán niệm từ từ đi ra khỏi cứ điểm khu vực an toàn. Giáo viên của mỗi lớp bắt đầu dẫn dắt đội ngũ, bọn họ phải an toàn đưa lớp của mình đến các tòa nhà khác nhau.

Rất nhiều đứa trẻ đều là lần đầu tiên rời khỏi cứ điểm, lần đầu tiên đặt chân vào khu vực bị quỷ quái chiếm giữ. Không dám nói chuyện, bọn chúng căng thẳng nhìn mọi thứ, âm thầm hạ quyết tâm giết quỷ bằng những gì học được ở trong trường!

Sự hồn nhiên của trẻ thơ và sự thờ ơ của người lớn đan xen vào nhau, tàn khốc lại hiện thực.

"Thầy ơi, chúng ta đi theo lớp 3 đi." Lớp trưởng số 5 đứng sau lưng Hàn Phi, thấp giọng nói: "Xem ra đêm nay muốn cùng hiệu trưởng quyết đấu cũng không phải chỉ có một mình chúng ta."

Lớp 1 do Diêm Lam dẫn đầu rời đi trước, tiếp theo là lớp 2 do Trương Mộng Lam dẫn đầu. Thành phố trước mặt giống như miệng của một con quái vật khổng lồ, các lớp vừa bước vào đã nhanh chóng biến mất.

Sau khi tất cả các lớp rời đi, lớp 7 do Hàn Phi dẫn đầu không đi theo con đường ban đầu đến tòa nhà đen, mà đi theo lớp 3 do hiệu trưởng phụ trách.

"Trong cứ điểm có người ủng hộ hiệu trưởng, trong tòa nhà đen có bạn bè của gã, cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay chính là giữa địa điểm kiểm tra và cứ điểm."

Màn đêm quét sạch tất cả dấu vết, tất cả những đứa trẻ của lớp 7 giống như một đám u linh đã được huấn luyện, hoặc giống như thủy triều từ vực sâu phun ra, lặng lẽ băng qua đường phố.

Trong bóng tối, ba mươi đứa trẻ đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Trên mỗi khuôn mặt non nớt này, ẩn chứa những con quái vật khủng khiếp đã chịu đủ loại hành hạ. Bọn chúng cẩn thận giơ ra những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn vào ban đêm, mục đích không phải là để giết người vô tội vạ trong đêm.

Nửa giờ trôi qua, tiếng ca vang lên bên trong con phố thương mại. Đèn giao thông ở ngã tư bật sáng, lớp 3 do hiệu trưởng dẫn đầu dừng lại ở lối ra của con phố thương mại.

Nơi từng là khu thương mại phát triển nhất ở thành phố Tân Hỗ cũ giờ đã trở nên khá u ám. Bề ngoài trông chẳng khác gì người chết, thậm chí những con ma nơ canh cũng đầy dấu răng và vết xước.

“Ra đây đi, đi theo tôi lâu như vậy, cô muốn làm gì?” Hiệu trưởng toàn thân trong bộ áo bào đen nhìn về phía nơi phát ra tiếng ca. Trong bóng tối có một cô dâu toàn thân mặc váy cưới màu đỏ đang đứng, cô ôm đầu lâu của người yêu, biểu hiện biến thái điên loạn.

"Trương Mộng Lam, cô còn ngu ngốc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy." Hiệu trưởng lắc đầu: "Tôi đã cho cô một cơ hội rồi."

Đáp lại hiệu trưởng chỉ có tiếng ca, bái hát của Trương Mộng Lam mang màu xanh u sầu. Những nốt nhạc này dường như có thể trực tiếp xâm chiếm tâm trí, ảnh hưởng đến tinh thần của người ta.

"Tình yêu khiến người ta trở nên mù quáng, cô làm như vậy, sẽ hại chết tất cả học sinh trong lớp, còn liên lụy tất cả những người sống sót trong cứ điểm nữa."

Hiệu trưởng yêu cầu tất cả học sinh tiến vào cửa hàng bên cạnh. Gã làm vậy là để bảo vệ những đứa trẻ đó, hay là chỉ muốn bảo vệ cho những tế phẩm, hoàn thành giao dịch với quỷ quái.

"Đạo đức giả, đáng ghê tởm, anh luôn nói mình là vì tất cả những người sống sót, nhưng lại không cho phép bất kì ai liên hệ với các cứ điểm khác. Anh căn bản không phải là vì chúng tôi, anh chỉ coi chúng tôi là vật nuôi trong nhà của anh mà thôi!"

Trương Mộng Lam ôm đầu lâu trong tay, bên dưới cổ gân xanh nổi lên, tiếng ca đã thu hút những quỷ quái ẩn nấp bên trong con phố thương mại.

Dưới sự thúc đẩy bởi tiếng ca u sầu này, quỷ trong đêm tối lao về phía hiệu trưởng. Còn bản thân cô ta thì giống như cô dâu của quỷ quái, thê thảm xấu xí, mặc váy cưới nhảy múa và ca hát dưới cái chết.

"Cô là giáo viên yếu nhất trong tất cả các giáo viên, sở dĩ tôi giữ cô lại trong trường học, hoàn toàn là bởi vì tình cảm giữa cô và Diêm Lam." Giọng nói của hiệu trưởng dần xuất hiện biến hóa, vết sẹo dưới mặt gã giống như ròi bọ đang lúc nhúc, oán niệm thuộc về quỷ quái tuôn ra khỏi người gã. Quỷ quái đến gần hiệu trưởng bị đẩy ngã xuống đất, bọn chúng bị đè đến mức chỉ có thể quỳ rạp xuống dưới chân.

Cởi bỏ mũ đội đầu ra, hiệu trưởng hoàn toàn phớt lờ những con quỷ này, thậm chí còn không thèm nhìn cả Trương Mộng Lam, ánh mắt của gã nhìn vào ngã tư đường.

Đèn đỏ lóe lên, lượng lớn máu tươi nhỏ xuống, thi thể của một nhân viên bảo vệ trường học bị xiềng xích xuyên qua, bị vứt trên đường trước mặt hiệu trưởng.

"Diêm Lam, cô là người tôi coi trọng nhất, tại sao cô cũng chống lại tôi?" Cơ thể của hiệu trưởng ẩn trong áo bào đen hơi phồng lên một chút, gã lộ ra vẻ nghiêm túc: "Kiểm tra thất bại, tất cả mọi người trong cứ điểm đều sẽ bị chôn cùng, đạo lý này tôi phải lặp lại bao nhiều lần nữa đây?"

Kim loại va chạm với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Diêm Lam từ tầng 7 của con phố thương mại nhảy vọt xuống, đứng giữa hiệu trưởng và Trương Mộng Lam.

Dáng người cao lớn trông rất nổi bật trong đêm tối, không ai có thể bỏ qua Diêm Lam. Nơi cô ta đang đứng, quỷ quái phải lánh đi, âm khí cũng khuếch tán.

"Để Trương Mộng Lam rời đi, tôi sẽ giúp anh đưa các học sinh đến tòa nhà đỏ." Trong trang phục màu đen, những chiếc gai kim loại trên lưng của Diêm Lam kéo dài ra hai bên, đâm vào máu thịt, cô ta dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

"Rời đi? Diêm Lam, cô hình như đã quên mất một chuyện. Tôi là hiệu trưởng của trường học, trong trường học này tôi mới là người có quyền quyết định, bất luận kẻ nào trong số các người cũng chỉ có thể phục tùng!" Một nửa bên cơ thể toàn là vết sẹo của hiệu trưởng bắt đầu biến dạng, bên trong máu thịt truyền ra tiếng kêu gào của oán niệm. Cánh tay trái của gã sinh sôi, vết sẹo hóa thành một cái miệng, khí tức của oán niệm chồng chất đan xen, dần dần hình thành nên một loại hận ý đối với vạn vật!

Dưới sự giúp đỡ tòa nhà đen, hiệu trưởng để quỷ quái dung nhập vào bên trong cơ thể của mình. Mặc dù chưa đốt cháy được lửa đen của hận ý, nhưng gã đã có sức mạnh vượt qua oán niệm cỡ lớn, đó là một con quái vật chân chính!

“Đã quá lâu tôi không thể hiện một mặt khác của chính mình rồi, các người không phải thực sự cho rằng nhân cách của mình có thể đấu lại tôi đấy chứ?” Cánh tay trái phong ấn oán niệm gào thét, hiệu trưởng bóp nát oán niệm, không hề có chút nương tay.

Nhìn oán niệm cỡ lớn trong cánh tay của đối phương, Diêm Lam không những không lùi bước, mà còn tiến lên trước một bước.

Trong mắt cô ta hiện lên các vết máu, kim loại trên sống lưng xuyên thủng từng tầng máu thịt. Toàn thân cơ bắp bị đè nén đến cực điểm, cô ta điên cuồng nạp năng lượng!

Oán niệm, thù hận, căm ghét, tất cả những cảm xúc tiêu cực cũng đều không thể gây ra bất kỳ can nhiễu nào đối với cô ta. Ngay cả con quỷ khổng lồ lớn hơn rất nhiều cũng không thể khiến cô ta lùi lại nửa bước.

Không biết sợ hãi, luôn luôn tiến về trước!

Sức mạnh trong tâm trí đang khuấy động toàn thân, Diêm Lam đột nhiên tăng tốc, cô ta một quyền đánh xuống oán niệm cỡ lớn kia!

"Bang!"

Toàn bộ thủy tinh ở hai bên con phố thương mại đều vỡ vụn, dưới mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, đêm tối hình như cũng bị xé rách ra một khe hở.

Cánh tay trái to lớn méo mó của hiệu trưởng rũ xuống, khuôn mặt của oán niệm cỡ lớn bị xuyên thủng!

Khói bụi tan đi, Diêm Lam đứng giữa mảnh thủy tinh trên mặt đất, huyết văn dữ tợn trên người và tô-tem kim loại trộn lẫn vào nhau. Nắm tay trái bị biến dạng, xuyên qua da, một lượng lớn nguyền rủa dọc theo vết thương xâm nhập vào cơ thể.

Đối với người bình thường mà nói, đó là nỗi đau không thể chịu đựng được, nhưng điều này thậm chí còn không đủ tư cách để khiến Diêm Lam nhíu mày. Sợi kim loại và máu thịt nhớp nháp, cô lại giơ nắm đấm lên lần nữa.

"Nhân cách không biết sợ hãi quả thực rất mạnh, nhưng cô thật sự có thể làm được chuyện không biết sợ hãi hay sao? Cô không có bất kì lưu luyến hay tiếc nuối nào à, cô nguyện ý dùng tâm niệm nhất định có chết cũng phải kích thích toàn bộ tiềm năng của nhân cách sợ hãi hả?" Cánh tay trái của hiệu trưởng dần dần trở nên xấu xí. Sau khi oán niệm cỡ lớn bị Diêm Lam xuyên thủng, luồng khí thức của tòa nhà đen càng đáng sợ hơn đã phun ra.

Cơ thể của hiệu trưởng bắt đầu càng trở nên biến dạng hơn, chiếc áo bào đen bị xé toạc, những vết sẹo dày đặc dưới cơ thể đều là dấu vết của quỷ dung hợp để lại.

Dường như gã vẫn luôn thử giới hạn của bản thân. Cuối cùng với sự giúp đỡ của tòa nhà đen, trong cơ thể gã cũng có khí tức của tòa nhà.

"Hiệu trưởng sở hữu nhân cách bao dung, ban đầu được bầu làm hiệu trưởng vì đức độ và được tôn trọng. Nhưng trong quá trình dung hợp với quỷ quái, gã đã bị quỷ quái phản phệ, bây giờ đã là nửa người nửa quỷ, trong tâm lý chắc là nghiêng về phía quỷ nhiều hơn." Số 1 đẩy Hàn Phi một cái: "Thầy ơi, thầy đi dụ hiệu trưởng đến đây. Cô Diêm Lam thật vô dụng, không thể gây ra tổn thương quá lớn đối với hiệu trưởng được."

“Dụ đến đây.” Từ con phố thương mại bên kia đi ra, Hàn Phi tung mạnh đồng xu: “Xem ra vẫn phải là mình ra tay mới được.”

Sương đen tham lam bao quanh toàn thân, ác quỷ thức dậy trong vực sâu.

Bệnh Hạch, Đố Kỵ, Vô Thường, ba oán niệm lặng lẽ xuất hiện, đủ các thể loại trạng thái tiêu cực in dấu lên người hiệu trưởng.

"Cao Thành?"

Hiệu trưởng đang chuẩn bị dùng toàn lực giết chết Diêm Lam, mí mắt đột nhiên giật giật, thân hình dị dạng to lớn của gã quay ngoắt lại, nhìn sang bên kia đường. “Tôi nói dạo này bên trong trường học có quá nhiều bất thường, dường như có một lực lượng nào đó đang phát triển, hóa ra là cậu! Tiến vào tòa nhà quỷ, giả vờ tinh thần bị ô nhiễm cao, mục tiêu thực sự của cậu là tôi sao?"

“Tôi chỉ vì những đứa trẻ trong lớp mà thôi.” Hàn Phi vừa nói xong, hiệu trưởng lập tức bừng bừng khí thế.

"Một kẻ đê hèn không biết xấu hổ như cậu mà sẽ lại vì học sinh phản kháng tôi? Cao Thành, sức của cậu đến từ tham lam và dã tâm, nhưng một khi tham lam vượt quá giới hạn, nó cũng sẽ đốt cậu thành tro." Hiệu trưởng vẫn không có chút biểu hiện căng thẳng nào. Cho dù là cùng lúc đối phó với Diêm Lam và Hàn Phi, gã cũng có đủ tự tin để giành chiến thắng.

“Tùy anh nói gì cũng được, tôi lười phải giải thích với người chết.” Hàn Phi giơ ngón tay trái chỉ về phía hiệu trưởng, vực sâu trong tâm trí sôi trào trong nháy mắt. Sương đen lan tràn sau lưng, một cái rìu khổng lồ chém tới trên mặt đất: "Giết cho ta!"

Oán niệm cỡ lớn trèo ra khỏi vực sâu tham lam, chạy như điên về phía hiệu trưởng.

"Xem ra cậu đã tìm được không ít đồ tốt trong tòa nhà quỷ, ngay cả cỗ máy kiểm tra ô nhiễm tinh thần của trường học cũng có thể đánh lừa. Chờ tôi giết chết hết những con quỷ của cậu, sẽ biến cậu thành một cây gậy. Tôi sẽ khiến cậu phải nói ra hết tất cả bí mật." Hiệu trưởng từ bỏ Diêm Lam, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào Hàn Phi: "Cậu nên nhanh chóng cảm ơn những thứ kia đi."

Máu thịt của hiệu trưởng và quỷ đã hợp nhất với nhau, bàn tay khổng lồ này xuyên qua tòa nhà lớn trên con phố thương mại, rồi chộp lấy chiếc rìu khổng lồ của Hàn Phi.

Lưỡi rìu ngưng tụ sát khí chém thẳng vào lòng bàn tay của hiệu trưởng, nhưng lúc đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Vô số sợi tơ mọc ra từ cánh tay của hiệu trưởng, bọn chúng như những xúc tu có ý thức đặc biệt của mình, đan xen với nhau trên chiếc rìu, dọc theo lưỡi rìu bò lên người gã.

Nhân cách của hiệu trưởng vốn là một phẩm cách tích cực và tốt bụng, nhưng trải qua hết lần này đến lần khác đột phá của nhân tính, nó đã hoàn toàn biến dạng thành một thứ khác.

Oán niệm cỡ lớn dung hợp với thân thể hiệu trưởng cùng những quỷ quái khác đều là thân thể chính. Có tiêu diệt bọn chúng bao nhiêu lần cũng vô ích, muốn giết hiệu trưởng nhất định phải nghiền nát nhân cách của gã.

Những xúc tu đến từ tòa nhà đen của hiệu trưởng gắn liền với nhân cách của gã. Những xúc tu này chính là chìa khóa để gã không thể dung hợp được với quỷ quái khác.

"Chả trách hiệu trưởng có đủ tự tin để đối phó với tám vị giáo viên, nửa người của gã vẫn chưa dị dạng biến thành quỷ."

Sát ý được hình thành từ lượng lớn hận ý bị giam cầm, hiệu trưởng lúc này muốn dung hợp với nó cũng vô cùng khó khăn, trong thời gian ngắn căn bản không thể làm được. Có điều bây giờ gã chỉ cần kiểm soát hận ý, ô nhiễm tinh thần đã đủ để giết chết Hàn Phi rồi.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực dâng trào, ngay cả ánh sao cũng không thể áp chế được, Hàn Phi đã làm một hành động mà không ai ngờ tới, hắn không chút do dự quay người bỏ chạy.

Oán niệm cỡ lớn hiến tế tất cả các tử tù, nói từ bỏ là từ bỏ, không chỉ có hiệu trưởng, ngay cả bản thân Diêm Lam cũng ngơ ngác.

"Cậu ta ở bên trong tòa nhà quỷ đã thu được những gì? Không thể dễ dàng tha mạng như vậy được." Vì để tránh tất cả các giáo viên liên thủ với nhau, hiệu trưởng chuẩn bị giết một người trước.

Trương Mộng Lam là người yếu nhất, không có chút đe dọa nào, Diêm Lam mạnh nhất, nhất thời cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn. So sánh ra, lựa chọn tốt nhất lúc này chính là giết Cao Thành trước.

Trong suy nghĩ của hiệu trưởng, Cao Thành là một người quỷ kế đa đoan, thủ đoạn tàn độc, năng lực cũng vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không thể giữ lại nữa.

Hiệu trưởng kéo cơ thể biến dạng của mình đuổi theo Cao Thành.

Tòa nhà sụp đổ, quỷ quái trong con phố thương mại chạy tán loạn, con nào tốc độ quá chậm sẽ bị hiệu trưởng đè bẹp.

Mắt thấy mình sắp bị đuổi đến, Hàn Phi vậy mà lại lao thẳng đến chỗ các học sinh trong lớp của mình để trốn. Nhìn thấy cảnh đó, Diêm Lam cau mày đầy căm hận, hận ý trong mắt không thể che giấu.

Vốn dĩ muốn đưa Trương Mộng Lam rời đi, cô ta nắm chặt tay, đuổi theo.

"Cô là đang quan tâm đến sống chết của Cao Thành, hay là không muốn nhìn thấy các học sinh bị giết."

Hiệu trưởng cũng không ngờ Cao Thành lại táng tận lương tâm điên rồ đến mức trực tiếp lấy tế phẩm tối nay ra làm con tin. Biểu hiện của gã lập tức trở nên tức giận. Huyết tế vẫn đang tiếp tục, giao dịch không thể bị gián đoạn.

Xúc tu của hiệu trưởng tránh căn phòng nơi các học sinh đang trốn ra, thân thể to lớn của gã đáp xuống ngay tòa nhà bên cạnh.

Mảnh vụn bay tứ tung, gã nhìn thấy Cao Thành trơ trẽn đứng phía sau các học sinh trong lớp, thậm chí còn nở một nụ cười hấp dẫn trên môi.

"Đó là bộ dạng mà thầy muốn trở thành, hãy để tôi giúp thầy tìm thấy chính mình nhé."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một đứa trẻ, hiệu trưởng hoàn toàn không phát giác ra. Chờ khi gã phản ứng lại, thì đứa nhỏ đã giơ cánh tay của mình lên.

"Không biết sợ hãi? Em cũng là nhân cách không biết sợ hãi sao?"

“Không sai, có điều nhân cách không biết sợ hãi của tôi không giống với những người khác.” Trong tâm trí của số 1 toát ra sức mạnh nhân cách của các đứa trẻ khác nhau. Xuyên qua hàng rào, nó nhìn thấy tính cách méo mó thấp hèn của hiệu trưởng.

Khoảng cách thể hình giữa hiệu trưởng và số 1 là quá lớn. Cầm con dao tái sinh, Hàn Phi hơi lo lắng, nhưng số 7 bên cạnh đã ra hiệu cho hắn đừng nhúng tay vào.

"Đừng quấy rầy cậu ấy."

“Sau khi bị đưa đến cô nhi viện dưới lòng đất, nhân viên thí nghiệm nói chỉ cần có thể sống sót sau 44 lần thí nghiệm, anh ta sẽ thả tất cả bọn trẻ đi. Nhưng lúc đó không có ai có thể sống sót qua 44 lần thí nghiệm cả. Từ kết quả mà chúng em đã mô phỏng cho thấy xác suất sống sót sau 44 thí nghiệm là 1 phần 10.000."

"Sau đó thì sao?"

"Trong 8 năm, số 1 đã thay thế những đứa trẻ ốm yếu bệnh tật sống sót qua 444 lần thí nghiệm, tạo nên kỳ tích." Số 7 nhìn bóng dáng của đứa trẻ: "Luôn luôn theo đuổi tự do, chưa từng biết từ bỏ, luôn luôn đứng trước tất cả bọn trẻ, cậu ấy chính là người lớn tuổi nhất trong số chúng em, cũng xứng đáng là số 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận