Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 496: Tiếng ca của hắn

Nếu không phải tuyệt vọng đã đến mức sâu nhất, ai lại từng bước đi lên sân thượng.

Gió trên mái nhà thổi tung chiếc khăn quàng cổ của Mèo Lưu Ly, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều không ngờ đến, cô ấy mắt điếc tai ngơ với mọi âm thanh, sẽ vì một câu nói của Hàn Phi mà quay đầu lại.

Miễn là có thể giao tiếp, miễn là nguyện ý trả lời, điều đó có nghĩa là vẫn còn khả năng cứu vãn.

Người cảnh sát trẻ tuổi đang muốn kéo Hàn Phi lại thì bị vị cảnh sát già bên cạnh túm lấy, nữ cảnh sát ở mép sân thượng chậm rãi lùi về phía sau một chút, để lại một khoảng trống cho hắn.

“Tối hôm qua em đã gặp được ca sĩ mà mình yêu thích nhất, em biết là anh không nói dối.” Hàn Phi đứng ở trung tâm sân thượng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Trên thiên đường không có người mà em yêu thương, bởi vì anh biết bà không hề đến thiên đường, anh đã nhìn thấy bà ở nơi đó!"

Ánh mắt của Mèo Lưu Ly vẫn còn đờ đẫn, có lẽ cô ấy thực sự rất mệt mỏi rồi, hiện tại cô ấy giống như một món đồ sứ bề ngoài còn nguyên vẹn nhưng bên trong lại đầy vết nứt.

Cuộc sống của cô chỉ là một cuộc thí nghiệm, tình cảm gia đình mà cô trân trọng nhất có lẽ chỉ là một đoạn văn bản trong biên bản thí nghiệm.

"Anh đã từng nhìn thấy người mà em yêu nhất, bà cũng là người yêu em nhất trên đời, em hãy suy nghĩ kỹ lại xem, chính là bởi vì bà coi em như người nhà, là người đáng để yêu nhất trên thế giới, nên mới nói cho em bí mật đó vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời."

"Bà đã phá vỡ mọi lời hứa của chính mình, từ bỏ thí nghiệm cuối cùng, thà là phá hủy đi mọi thứ, cũng phải nói cho em biết sự thật."

"Bà rất yêu em, chúng ta có thể cùng nhau đi tìm bà!"

Đôi mắt không có chút sắc màu nào nhìn Hàn Phi, Mèo Lưu Ly vừa nói lời cảm ơn với hắn, vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô đáp lại, những gì Hàn Phi nói rõ ràng đã có tác dụng.

Không chỉ Hàn Phi mà những cảnh sát bên cạnh cũng căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại.

Gió trên mái nhà mạnh hơn, tiếng ồn ở bên dưới tầng không ngớt, nhưng những điều này dường như đều không liên quan đến Mèo Lưu Ly.

Chỉ còn một phút nữa là đến mười giờ ba mươi tư phút, Mèo Lưu Ly lấy điện thoại di động ra, đặt nó bên cạnh tai, Hàn Phi cũng nhìn thấy hoa văn trên màn hình điện thoại, cô ấy đang gọi cho bà lão nhận nuôi mình.

Cuộc gọi này định sẵn là không thể gọi được, bên tai chỉ có nhạc chuông do bà lão cài.

Đó là tiếng ca của Mèo Lưu Ly.

Những giai điệu quen thuộc đang bay trên sân thượng, tuyệt vọng từng chút một tràn qua mắt cá chân, Mèo Lưu Ly cũng mở miệng, ngâm nga một bài hát mà sau này có thể không ai còn hát nữa.

Không chút phiền muộn và lo lắng, đối mặt với cái chết một cách bình thản, trước khi cơ thể rơi khỏi tòa nhà cao tầng, linh hồn sớm đã rơi xuống vực sâu.

Cô ấy giống như một con mèo con cuộn mình trên vách đá, mái tóc ướt đẫm vì mưa bão, cô ấy đã từ bỏ việc đấu tranh và để nỗi tuyệt vọng xâm nhập vào cơ thể mình.

Hai chân tiến về phía trước, những hạt đất ở mép tòa nhà rơi xuống từ độ cao hàng chục mét, khi cô định nhắm mắt lại thì sau lưng bỗng vang lên bài hát của chính mình.

Bài hát không ai quan tâm và không ai thích vang lên trên mái nhà với một giai điệu đặc biệt vào lúc này.

Mỗi nốt nhạc đều chứa đựng sự tuyệt vọng mà người bình thường không thể chịu đựng được, nỗi đau đó giống như một đại dương đen.

Mèo Lưu Ly khó tin nhìn về phía sau, tiếng ca của cô ấy đan xen với tiếng ca của Hàn Phi.

Mèo con bị mắc kẹt dưới đáy vực sâu nhìn vào bóng tối, gặp một tên ác quỷ vô cùng tàn bạo và điên cuồng.

Oán hận nhảy múa bên cạnh hắn, tuyệt vọng trở thành quần áo của hắn, hắn dùng đôi tay nhuốm máu của mình, nhẹ nhàng nắm lấy gáy mèo con.

Con mèo tuyệt vọng bị quỷ dữ tóm lấy, tùy ý chơi đùa, không thể phản kháng.

Tiếng ca dần trở nên yếu ớt, ác quỷ dường như cảm thấy quá vô vị, hắn nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mèo con, cuối cùng đặt con mèo lên vai mình, hắn muốn mang theo con mèo kia cùng leo lên khỏi vực sâu.

Kéo theo bóng tối vô biên, ác quỷ nắm lấy khe hở trên bức tường đá ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt đen của hắn chỉ có mặt trời trên đầu.

Khi Mèo Lưu Ly định thần lại, Hàn Phi đã đi tới trước mặt cô, ác quỷ trong tiếng ca nắm lấy cổ tay cô, trong đôi mắt đó dường như phản chiếu cả thế giới.

"Trở về đi, ngoan."

Hai cánh tay dùng lực, Hàn Phi lôi Mèo Lưu Ly từ bên ngoài lan can vào, chỉ đến lúc này các cảnh sát xung quanh và nhân viên tòa nhà mới bước ra khỏi tiếng ca của hắn, nhanh chóng chạy về phía mép sân thượng.

Bước lên một góc sân thượng, đứng trong gió lạnh quá lâu, hai chân của Mèo Lưu Ly đã đông cứng, Hàn Phi cõng cô đi xuống dưới.

"Tránh ra! Tránh ra!"

Cảnh sát trẻ tuổi canh giữ lối lên sân thượng đã xua đuổi những nhân viên công ty đi, mở đường cho Hàn Phi, những người khác đi theo phía sau, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.

Đưa Mèo Lưu Ly lên xe cảnh sát xong, Hàn Phi không vội vàng rời đi, hắn cũng ngồi lên xe, động tác vô cùng thành thạo.

Các cảnh sát đi sau đều sững sờ trong giây lát, chỉ đành một người lái xe, người còn lại ngồi ở vị trí phụ lái.

“Trở về đồn cảnh sát trước đi, tôi bật điều hòa sưởi ấm một chút.” Tính khí vị cảnh sát già rất tốt, nói chuyện cũng rất ân cần.

Xe cảnh sát nổ máy, đám đông dưới tầng ồn ào huyên náo, có người cảm thấy vui mừng, có người hoan hô cảnh sát, có người lại chán nản và ánh mắt đầy thất vọng.

Mèo Lưu Ly ôm lấy đôi chân đông cứng của mình, co ro trong xe cảnh sát, nhìn đám đông.

Tuyệt vọng và đau khổ trong mắt cô vẫn chưa tiêu tan, nhưng điều đầu tiên cô làm sau khi vào xe cảnh sát là xin lỗi, cô cảm thấy lẽ ra mình nên chết một cách yên tĩnh, nhưng lại làm phiền đến mọi người.

Hai vị cảnh sát đều cảm thấy rất ngạc nhiên khi một cô gái tốt bụng như vậy lại bị số phận ép vào rìa sân thượng.

Xe cảnh sát đang phóng nhanh trên đường, Hàn Phi yên lặng lấy điện thoại di động ra gửi cho Lệ Tuyết một tin nhắn.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Hàn Phi đặt cặp sách hồi nhỏ và điện thoại di động của Mèo Lưu Ly vào giữa ghế.

Màn hình điện thoại màu đen đột nhiên sáng lên, hình như có người gửi tin nhắn cho Mèo Lưu Ly.

Cô ấy vốn không có người thân trên đời này nữa, cầm điện thoại lên.

Số điện thoại trong danh bạ đã không thể liên lạc được nữa, chỉ có các công ty quảng cáo mới gửi thông tin cho mình.

“Những lời anh nói trên sân thượng vừa rồi không phải là nói dối em, anh sẽ đưa em đi gặp bà.” Hàn Phi cầm điện thoại di động cười nói.

Mèo Lưu Ly cảm thấy nụ cười của Hàn Phi thật ấm áp, nhưng cô luôn nhầm lẫn hắn với ác quỷ trong tiếng ca vừa rồi với nhau.

Khẽ gật đầu, Mèo Lưu Ly lại mở trang chủ video của mình, cô ấy muốn xóa video cuối cùng vừa rồi.

Nhưng ngay khi cô ấy nhấp vào video, phần đầu video vốn chỉ có hai màu đen và trắng, trên màn hình nhảy ra một bình luận màu lam.

"Thế giới không chỉ có hai màu đen và trắng, bầu trời là màu lam, để tôi tạo nên bầu trời cho bạn."

Mèo Lưu Ly vô thức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phi vừa mới gửi xong tin nhắn.

Ánh mắt bất lực của cô đã có tiêu điểm: "Là anh đăng phải không?"

“Anh đăng cái gì?” Hàn Phi thoát khỏi trang nạp tiền.

"Trừ anh ra..." Mèo Lưu Ly vừa nói xong, lại một bình luận màu xanh lá xuất hiện là đồng cỏ là màu xanh, để tôi tạo thành một cây cỏ nhỏ, khiến cho thế giới của bạn có tôi.

Sau khi bình luận đó xuất hiện, ngày càng nhiều bình luận sắc màu khác bắt đầu xuất hiện trong video đen trắng.

Bầu trời là màu lam, mặt đất là màu nâu, mặt trời là màu vàng, bông hoa là màu đỏ, cầu vồng sau mưa là rực rỡ sắc màu...

"Cố lên cô bé! Tôi sẽ bên cạnh bạn!"

"Fan ba năm, không mời mà đến, ca khúc của em đã cùng tôi đi qua những tháng ngày đau khổ nhất, tặng em những đóa hoa màu đỏ."

"Đừng bỏ cuộc!"

"Dòng sông là màu lam, mọi người ơi, hãy báo cáo bình luận nói dòng sông là màu lục kia đi!"

"Cầu vồng là tôi đăng, không sai, tôi chính là hội viên kim cương màu tôn quý."

"Cố lên! Cố lên! Cô bé, bạn là đỉnh nhất!"

Ngày càng nhiều bình luận xuất hiện trong video đen trắng, Mèo Lưu Ly nhìn những màu sắc bao phủ màn hình, những câu nói dịu dàng cũng đã làm tan chảy cảm giác tê dại trong mắt cô.

Khóe mắt bắt đầu ươn ướt, khi phản ứng lại thì cả người đã đẫm nước mắt.

Nỗi đau mất đi người thân duy nhất, còn có những ủy khuất phải chịu đựng một mình, đều bùng phát vào lúc này, cô co ro trong xe cảnh sát khóc không thành tiếng.

Nhẹ nhàng vỗ lưng Mèo Lưu Ly, Hàn Phi không nói lời an ủi nào, hắn có thể hiểu được đối phương.

Tại buổi họp báo trước đây của "Hoa Song Sinh", một người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng như hắn lần đầu tiên lên sân khấu, kết quả bị người khác hãm hại, màn hình lớn tràn ngập những tin nhắn xúc phạm, ngay lúc đó hắn cảm thấy mình bị dao cắt thương tích đầy mình.

Nhưng hắn đã chống chọi được, trong vô số những lời mắng chửi đó, hắn kiên trì cho đến khi những người công nhận hắn bắt đầu lên tiếng.

Những bình luận ủng hộ dành cho hắn đã đâm thủng những lời mắng chửi kia, khiến hắn từ đó không còn sợ hãi sân khấu nữa.

Trước đây hắn từng được chữa trị theo cách này, bây giờ hắn muốn chữa trị cho người khác theo cách tương tự.

Xe cảnh sát lái qua thành phố, sau khi bọn họ đến đồn, cảnh sát đã đưa Mèo Lưu Ly đi, lập một biên bản đơn giản, còn Hàn Phi thì nằm trên bàn nghịch điện thoại di động.

Hắn cứ nghịch điện thoại như vậy, rồi bất ngờ nhìn thấy mình trên hot search ở cùng một thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận