Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 807: Không sao, còn có tôi

“Xin lỗi, ngoại trừ bác sĩ ra, không ai được vào căn phòng này.”

Ngay khi hai cảnh sát vũ trang đang định kéo Hàn Phi đi, một người đàn anh của Lệ Tuyết đi tới: "Hàn Phi là học trò cuối cùng của thầy, cậu ấy là người của mình."

Thấy Hàn Phi có vẻ kinh ngạc, đàn anh đó của Lệ Tuyết lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video trong hành lang: "Thầy dường như biết cậu đang làm chuyện gì, thầy đã dùng vinh dự cả cuộc đời tích lũy được của mình để đảm bảo cho cậu, để chúng tôi chấp nhận cậu vô điều kiện, tin tưởng cậu."

Đoạn video là được ghi lại từ trước, bệnh tình của ông lão lúc đó đã rất nặng rồi. Ông cố nén nỗi đau, bày tỏ quan điểm của mình về Hàn Phi, cùng với chuyện hắn làm học trò cuối cùng của mình đều nói hết ra.

"Nhưng..." Hàn Phi mở miệng, nhưng không nói ra nghi hoặc trong lòng. Nhìn về phía cửa sổ của phòng cấp cứu, hắn nhìn ông lão đang bất tỉnh: "Trước khi thầy hôn mê có giao phó chuyện gì với mọi người không?"

“Không có.” Đàn anh của Lệ Tuyết khẽ lắc đầu: "Nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước, thầy đã chuẩn bị cho ngày này rồi."

Anh ấy vuốt điện thoại, các hình chiếu về bản đồ ba chiều của khu phố cổ Tân Hỗ, thành phố thông minh mới và năm vùng ngoại ô xuất hiện trong hành lang, bên trên có hàng ngàn vị trí được đánh dấu màu đỏ trên đó.

"Tất cả các tổ chức tội phạm ở Tân Hỗ toàn bộ đã được tìm kiếm rõ ràng, mất đến ba năm bảy tháng, bây giờ chỉ chờ cá lớn vào lưới mà thôi."

Các điểm nguy hiểm màu đỏ trên bản đồ ba chiều được nối với nhau bằng các đường nét đứt, Hàn Phi như có thể nhìn thấy một ông lão đang mô phỏng mọi thứ trong đầu mình vô số lần. Những đường nét đứt đó không ngừng chồng lên nhau rồi phân hóa, cuối cùng tập hợp tại vị trí trung tâm của thành phố bộ não AI thế thệ thứ bảy.

"Khi thầy hôn mê đã tự nhốt mình trong phòng một mình, không ai biết thầy đang nghĩ gì vào lúc đó, có điều người quản lý mà phát hiện thầy đầu tiên nói, trên mặt thầy đã nở một nụ cười như trút bỏ được gánh nặng. Thầy đã làm mọi thứ có thể, tiếp theo đến lượt chúng ta rồi." Đàn anh của Lệ Tuyết đưa một thiết bị liên lạc màu đen cho Hàn Phi: "Thầy đã tặng cho mỗi học sinh một món quà, đây chính là món quà mà thầy để lại cho cậu. Hãy giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất nó."

Hàn Phi cầm lấy thiết bị liên lạc màu đen, hắn còn muốn hỏi một số chuyện nữa, nhưng đàn anh của Lệ Tuyết đã quay người lại: "Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

Trong hành lang có mấy cảnh sát đi theo đàn anh của Lệ Tuyết, còn Hàn Phi thì mở thiết bị liên lạc ra. Sau khi tiếng dòng điện xẹt xẹt biến mất, lời nói còn lưu lại của ông lão vang lên bên tai Hàn Phi.

"Tôi không biết nên gọi cậu là Hàn Phi, hay gọi cậu là người sống sót của đêm màu máu, hoặc gọi cậu là người chơi số 0, hay là Sunshine Boy? Thân phận của cậu cũng nhiều thật đấy, chỉ mỗi tiêu hủy thông tin của cậu thôi mà tôi đã phải mất một tiếng đồng hồ."

"Tính cả cậu, thì tổng cộng tôi đã nhận bảy học sinh, mỗi người bọn chúng tôi đều chuẩn bị một món quà."

"Học sinh đầu tiên là một đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, cậu ấy khao khát một ngôi nhà ấm áp, vì vậy tôi đã nhận nuôi cậu ấy, tận tâm dạy dỗ, cho đến khi cậu ấy được chọn vào học viện cảnh sát, trở thành mồi nhử để bắt Cánh Bướm."

“Tôi chưa từng kết hôn, cậu ấy là học sinh của tôi, cũng là con trai tôi.”

"Học sinh thứ hai khao khát tình yêu, tôi với tư cách là thầy giáo đã bày mưu tính kế cho cậu ấy, cuối cùng cậu ấy đã có được sự chấp thuận của cô gái mà mình thích. Nhưng đến năm thứ hai, cậu ấy đã bị chôn vùi trong vườn hoa."

"Học sinh thứ ba đã bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, tôi đã giúp cậu ấy sắp xếp cải tạo kỹ thuật công nghệ sinh học tiên tiến nhất của Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Tôi đã cứu sống được cậu ấy, nhưng kể từ đó cũng không ai gặp lại cậu ấy nữa, mọi thứ về cậu ấy cũng đã trở nên trống rỗng, kể cả bố mẹ cậu ấy cũng đều nghĩ rằng cậu ấy đã chết rồi..."

"Mỗi một học sinh tôi đều chuẩn bị một món quà, nhưng món quà của tôi dường như không hề thực sự thay đổi được bất cứ điều gì. Nếu như cậu vẫn muốn tiếp nhận món quà này, vậy thì hãy men theo lên lối đi bên trái của bệnh viện, sau đó đá cánh cổng sắt tầng trên cùng ra."

Không dừng lại, Hàn Phi cầm theo thiết bị liên lạc chạy lên trên tầng. Giọng nói của ông lão vẫn không ngừng phát ra từ thiết bị liên lạc.

"Tính toán thời gian, chắc là có thể kịp, hi vọng cậu sẽ thích món quà của tôi, sau đó vĩnh viễn nhớ kỹ cảnh tượng này."

Men theo bậc thang chạy như điên lên trên, khoảng cách của Hàn Phi với cánh cửa sắt đó càng ngày càng gần, sau khi tới gần, hắn một cước đá văng cánh cửa của tầng cao nhất trên sân thượng ra!

“Bành!”

Phía chân trời của thành phố, mặt trời sớm đang từ từ nhô lên, ánh sáng ấm áp xua tan hết thảy bóng tối, trời đã sáng rồi.

Thành phố rộng lớn đang dần thức dậy, vô số người bình thường sắp bắt đầu một ngày của chính họ, mà chính những ngày bình thường này đã tạo nên cả thế giới.

“Có phải rất đẹp không?”

Ánh sáng ban mai rơi xuống trên người Hàn Phi, thiết bị liên lạc trong tay hắn không phát ra âm thanh nữa, ông lão dường như đã tặng cho hắn món quà đẹp nhất.

Nhìn xuống tòa nhà cao tầng, Hàn Phi cảm thấy ông lão dường như chưa hề đi xa, ông như đang đứng ở bên cạnh hắn, như thường lệ đi tới đỉnh tòa nhà, ngắm nhìn Tân Hỗ.

Nắm lấy lan can, Hàn Phi để làn gió sớm thổi vào mái tóc của mình.

Còi báo động vang lên dưới tầng, đàn anh của Lệ Tuyết cùng các sĩ quan cảnh sát vững vàng bước đi, ngược ánh sáng tiến vào trong bóng tối.

Những người yêu thành phố này và bảo vệ thành phố này chưa bao giờ rời đi, bọn họ vẫn luôn ở đó.

Chờ khi mặt trời đã mọc hoàn toàn, Hàn Phi đang định rời đi, nhưng khi hắn vừa quay người lại, thì phát hiện một người khác đang đứng trên nóc nhà trống của bệnh viện. Người kia đeo một chiếc mặt nạ trống, Hàn Phi căn bản không biết người này đã xuất hiện từ khi nào, đã ở trên nóc nhà bao lâu rồi.

Cất thiết bị liên lạc đi, Hàn Phi trông như không có phòng bị, nhưng trên thực tế các cơ bắp đã căng cứng.

"Tôi không vào được tầng mà ông ấy đang ở, có thể nói cho tôi biết tình hình của ông lão đó thế nào rồi không?" Một thanh âm khàn khàn từ dưới mặt nạ truyền ra, anh ta cho người ta cảm giác rất trưởng thành, nhưng cơ thể lại có vẻ như là do công nghệ sinh học gây ra, nên vĩnh viễn luôn duy trì ở khoảng tuổi 18.

"Không lạc quan lắm, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại được." Hàn Phi và người đeo mặt nạ trống duy trì khoảng cách ba mét.

“Người chưa chết là được, làm lớn chuyện như vậy, đến thần linh cũng thấy vui, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.” Người đàn ông đeo mặt nạ trống đã nghe được đáp án mình muốn nghe, anh ta xoay người đi về phía cửa, để lộ hoàn toàn phần lưng trong tầm mắt của Hàn Phi, không có một chút phòng bị nào.

"Trong vòng ba mét muốn lấy mạng anh rất dễ dàng, anh không sợ tôi ra tay à?" Trí nhớ của Hàn Phi vô cùng tốt, hắn đã từng gặp người này trước đây.

“Thầy đã nói rồi, bảo tôi tiếp nhận cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện.” Người đàn ông đeo mặt nạ trống quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Phi: “Hãy sống thật tốt, cậu chết rồi, cả thế giới này cũng sẽ không còn ai biết tôi là cảnh sát nữa."

Ánh mặt trời chiếu rọi lên trên người Hàn Phi, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ trống đã tiến vào hành lang trước một bước.

“Xem ra tôi lại có thêm một lý do buộc phải tiếp tục sống rồi.”

Hàn Phi vẫn luôn độc hành trong thế giới tầng sâu, hắn cũng không biết mình có thể chống đỡ được đến lúc nào, có điều ít nhất là hiện tại hắn tuyệt đối không thể từ bỏ.

"Những người già của thời đại trước lần lượt ra đi, quỷ không thể nhắc đến rục rịch ngóc đầu dậy, ba tổ chức tội phạm lớn muốn lật đổ thành phố, Cuộc sống hoàn hảo sẽ trở thành nguồn gốc của thảm họa, mọi thứ dường như đã đến mức tồi tệ và tuyệt vọng nhất."

Đối mặt với thành phố dưới ánh mặt trời, Hàn Phi lấy tay móc khóe miệng mình lên, để lộ ra một nụ cười.

"Tin tốt duy nhất là, mình vẫn ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận