Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 639: Nhà thực sự của Hàn Phi

"Đại đa số người tham gia trò chơi đều sẽ không để lộ thân phận của mình, bởi vì nó sẽ mang đến họa sát thân, có điều trong thành phố này đúng là có một người chơi khác loại, anh ấy tên là Tường Vi, cũng có rất nhiều người gọi anh ấy là số 19." Lý Quả Nhi rất động tâm với đề nghị của Hàn Phi, một mình cô rất khó đối phó với "quỷ", lúc này cách tốt nhất là kéo càng nhiều người hơn xuống nước.

"Tường Vi? Lại là một cái tên khiến tôi cảm thấy rất quen." Hàn Phi và Lý Quả Nhi duy trì tốc độ như nhau, hai người chạy như điên trong bóng đêm trên phố.

"Tên Tường Vi này từ nhỏ là một cô nhi, tính cách cổ quái, anh ấy từng ở trên ti vi công khai thân phận của mình và sự tồn tại của trò chơi, hy vọng tất cả những người chơi có thể đoàn kết lại với nhau, khi mọi người đều cảm thấy anh ấy không sống được qua ba lần mất tích, thì vào đêm ngày thứ hai anh ấy lại xuất hiện trong chương trình trên ti vi, bên cạnh còn có rất nhiều người tụ tập."

"Rất nhiều người?" Hàn Phi cảm thấy khó hiểu: "Anh ấy đã tụ tập những người tham gia trò chơi kia lại với nhau bằng cách nào vậy?"

"Những người đó mặc dù đều đeo mặt nạ màu trắng, nhưng trong đó đại đa số đều là mặt nạ giả do chính mình chế tạo, trong đám người đó tỉ lệ người tham gia trò chơi thực sự rất ít, có điều đây cũng đã là một chuyện rất giỏi rồi."

Lý Quả Nhi không rõ Tường Vi làm được bằng cách nào, đa số người tham gia trò chơi bởi vì điểm tích lũy, mà căn bản không thể nào tín nhiệm lẫn nhau, nhưng Tường Vi và người tham gia trò chơi bên cạnh anh ấy lại có thể làm được việc giao phía sau lưng mình cho đối phương canh giữ."

"Đúng là rất lợi hại."

Hàn Phi chuyển giọng nói: "Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi đem quỷ cho bọn họ giải quyết?"

"Đúng, Tường Vi là người tham gia trò chơi duy nhất công khai sự tồn tại của mình, anh ấy còn tổ chức một bữa tiệc hóa trang cho trò chơi chết chóc tuyệt vọng này, muốn tăng thêm sự tín nhiệm giữa mọi người." Lý Quả Nhi thay đổi phương hướng, vốn dĩ cô không tin tưởng Tường Vi, cũng không chuẩn bị tiếp xúc với đối phương, nhưng bây giờ cô đã không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.

"Cái tên số 19 Tường Vi này quả thực có chút bản lĩnh, số 19…" Hàn Phi đọc đi đọc lại mã số của Tường Vi, lại liếc nhìn kịch bản của mình, hắn phát hiện ra một chuyện rất kì lạ: "Câu chuyện đầu tiên tên là số 11, câu chuyện số 44 tên là số 4, hai cuốn kịch bản này đều là dùng bút mực đỏ để viết, số trang cũng dài hơn rất nhiều những câu chuyện khác, cảm giác như là đặc biệt đánh dấu vậy."

Tình hình nguy cấp, Hàn Phi tạm thời cũng không có cách nào suy nghĩ về mối liên hệ giữa hai câu chuyện này, hắn chuẩn bị sẽ tìm hiểu quá khứ của số 11 trước, sau đó sẽ kiểm tra lại câu chuyện của số 4.

"Hàn Phi..."

Trong đầu đang suy nghĩ về những vấn đề khác nhau, Hàn Phi đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc gọi mình, cổ hắn vô thức xoay chuyển, khi sắp quay lại, mới đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Lý Quả Nhi.

Không thể quay đầu lại!

Chạy trên con đường tối và chật hẹp, Hàn Phi cố nhịn không quay đầu nhìn lại, loại kích thích ngàn cân treo sợi tóc này giống như một loại thuốc kích thích nào đó, khiến Hàn Phi cảm thấy vừa sợ, nhưng đại não cũng trở nên phấn khích.

"Mình đã từng làm những chuyện tương tự trước đây! Khi buộc mình không được quay đầu lại, bản năng của cơ thể hình như lại được đánh thức một lần nữa."

Hàn Phi đã mất tất cả quá khứ, nhưng bản năng được trau dồi giữa ranh giới sinh tử đang giúp hắn ghép lại mạch ký ức.

"Mình có thể đã thực sự tham gia một trò chơi tương tự như này, người được 99 điểm đó có lẽ là mình, nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, tại sao mình lại bị mất trí nhớ? Chẳng lẽ bản thân trò chơi là một trò lừa đảo à? Sau khi đạt được 100 điểm, sẽ bị tước mất trí nhớ trở thành một tên ngốc?"

Hàn Phi cảm thấy mình đang tiến gần đến chân tướng, trò chơi đó bắt buộc phải chơi, nhưng lần này hắn không thể là người về đích đầu tiên.

Nhìn Lý Quả Nhi, Hàn Phi cảm thấy rằng mình cần phải giúp đỡ một người, để cô ấy trở thành vị vua mới của trò chơi này.

Giọng nói lúc có lúc không vẫn đang không ngừng vang lên từ phía sau, nhưng Hàn Phi lại có cảm giác như đã quen rồi, trong đầu hắn thường xuyên nghe thấy đủ các thể loại giọng nói khác nhau.

Đôi khi Hàn Phi cảm thấy mình như đang đứng ở ngã ba đường, trước mặt có vô số con đường, trên mỗi con đường đều có một người đang gọi mình.

Hầu hết những con đường này đều dẫn đến cái chết, chỉ một con đường duy nhất là dẫn đến điều chưa biết.

Cánh tay lại bắt đầu đau nhức, từ những vết thương dày đặc bắt đầu thấm ra máu, Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên cánh tay mình có lưu lại một dấu tay màu đen, giống như bị người ta tóm lấy vậy.

Khi hắn nhìn lại theo dấu tay, toàn bộ cơ thể cũng bị kéo lại phía sau, hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Bất kể trên người mình, sau lưng mình có cảm giác gì, hay có thứ gì bám vào, hắn đều sẽ không quay đầu lại nữa.

10 giờ 30 phút tối, Lý Quả Nhi dẫn Hàn Phi đến một tòa nhà trên trục trung tâm của thành phố.

Nơi này cách xa công viên vui chơi, nhìn từ bên ngoài chỉ là một cái homestay rất bình thường, trước cửa có một tấm biển rất lớn ghi bốn chữ là Cuộc sống hoàn hảo.

"Cuộc sống hoàn hảo? Cô có chắc là không đi nhầm chỗ đấy chứ? Ở đây trông giống như một khách sạn tình yêu."

Hàn Phi dừng ở cửa homestay, nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu được làm thủ công, bốn chữ cuộc sống hoàn hảo phản chiếu trong mắt hắn.

“Đeo mặt nạ vào, đừng để con mèo của anh chạy lung tung.” Lý Quả Nhi vỗ vỗ vai Hàn Phi: Tuyệt đối đừng để lộ chuyện anh mất trí nhớ, anh càng mạnh, chúng ta mới có cơ hội thuyết phục bọn họ, ở đây không có ai thích kết bạn với những kẻ yếu đuối, cho dù là bạn ngoài bề mặt cũng không."

Sau khi nói xong, Lý Quả Nhi đeo mặt nạ của mình lên.

"Mặt nạ của các cô hình như chỉ có mặt cười, không có nước mắt..."

Đẩy cửa homestay ra, hai người đi qua dãy hành lang dài, cuối hành lang là một quầy bar đầy rượu và hoa.

“Ba vị, mời đi bên này.” Nhìn thấy Lý Quả Nhi và Hàn Phi đeo mặt nạ màu trắng, người phục vụ quầy bar mỉm cười, đích thân dẫn bọn họ lên tầng hai của homestay.

“Ba vị?” Lý Quả Nhi vươn tay vỗ vỗ vai của người phục vụ: “Anh đừng nhìn lại, nói cho tôi biết, người thứ ba trông như thế nào?

"Anh..." Người phục vụ theo tiềm thức nhìn lại, nhưng người thứ ba lại biến mất rồi: "Người đâu?"

“Anh đi cùng với chúng tôi đi, đừng tùy tiện ra ngoài.” Lý Quả Nhi nói năng gọn gàng gai góc, vô cùng ngầu.

“Được.” Người phục vụ cảm thấy có chút áp lực, không dám hỏi thêm, dẫn hai người đến một căn phòng cuối hành lang trên tầng hai.

Đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc từ bên trong vang lên, khi ánh đèn chiếu đến cả chục con mắt nhìn về phía cửa.

“Chào mừng hai người bạn mới!” Một giọng nói khiến Hàn Phi cảm thấy rất quen vang lên, người đó mặc áo sơ mi kẻ sọc, tay cầm chai rượu, nằm nghiêng ngả xiêu vẹo trên ghế sô pha.

Người đàn ông này là người duy nhất trong phòng không đeo mặt nạ, khi thấy có người đi vào, anh ta loạng choạng đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía Lý Quả Nhi.

"Tôi là ông chủ của homestay cuộc sống hoàn hảo này, mọi người thường ngày đều gọi tôi là Ông Chủ, nếu như không chê, hai người cũng có thể gọi tôi như vậy."

Người đàn ông tự xưng là Ông Chủ còn chưa đến gần, đã bị một người đàn ông để tóc dài chặn lại: "Đeo mặt nạ của cậu vào."

Người đàn ông nói chuyện không có giữ chút thể diện nào cho Ông Chủ, giọng nói lạnh lùng, nhưng kì lạ là Hàn Phi cũng rất quen thuộc với giọng nói của người đàn ông tóc dài này, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó vậy.

"Tường Vi, anh đừng cứ giữ vẻ mặt ủ rũ nữa. Từ bỏ đi, chúng ta đã không thể ra ngoài được rồi." Ông chủ ngà ngà say nói: "Tôi không muốn hộp đen nữa, tôi sẽ đổi mục tiêu cho anh."

“Cậu uống say rồi.” Người đàn ông tóc dài Tường Vi vẫy vẫy tay: “A Trùng, đưa Ông Chủ về phòng nghỉ đi.”

Một người đàn ông thấp bé với vết sẹo trên cánh tay từ trong góc bước ra, định kéo ông chủ đi thì đột nhiên nhìn thấy những vết thương trên chỗ tay áo của Hàn Phi.

“Anh có thể cho tôi xem cánh tay của anh được không?” A Trùng đẩy Ông Chủ lên ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ Hàn Phi, chỉ vào cánh tay của hắn: “Anh hình như có cùng sở thích với tôi à.”

Hàn Phi ngơ ngác xắn tay áo lên, cánh tay dày đặc vết thương khiến tất cả mọi người trong phòng đều hít vào một hơi lạnh.

"Không ngờ lại gặp được người cùng chí hướng ở đây, có cơ hội có thể giao lưu với nhau nhiều hơn."

“A Trùng, đưa Ông Chủ vào phòng.” Tường Vi cắt ngang lời của A Trùng, anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Phi đang đứng phía sau Lý Quả Nhi, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đầy sợ hãi và nghi ngờ: “Hai vị hẳn là biết quy tắc chỗ chúng tôi chứ?"

“Tôi có thể cho anh một tin tức về 'quỷ'.” Lý Quả Nhi kể những gì đã xảy ra với cô vào lúc chập choạng tối, cũng giải thích tình hình hiện tại, cô đã bị quỷ nhắm tới, quỷ cũng đã đến đây rồi.

Sau khi Lý Quả Nhi nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn A Trùng, mặt nạ trắng che mất khuôn mặt của bọn họ, Hàn Phi cũng không biết tại sao bọn họ lại làm như vậy.

Sau khi A Trùng dìu Ông Chủ về phòng, lại đi về phía Lý Quả Nhi, anh ta nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra điều gì, nhưng khi đến gần Hàn Phi, thì đột nhiên như nhìn thấy một con hổ đói đang nằm trong bụi cỏ bên vệ đường vậy, bị dọa sợ liên tục lùi lại phía sau.

“Anh, anh, anh ấy là người chết!” A Trùng trốn sau lưng Tường Vi, tất cả những người khác trong phòng cũng toàn bộ như chuẩn bị lâm trận.

Bị những chiếc mặt nạ đó nhìn chằm chằm, Hàn Phi cũng không cảm thấy khó chịu hay sợ hãi, chính hắn cũng cảm thấy rất kì lạ, tại sao nhiều người như vậy lại không thể khiến hắn có chút dao động nào?

“Họa từ miệng mà ra, tôi cảnh cáo anh đừng có nói nhảm.” Lý Quả Nhi lui về sau một bước, cô đến để nói chuyện hợp tác, cô không muốn chính mình trở thành con mồi.

“Tường Vi, A Trùng, tôi hình như đã thực sự nhìn thấy quỷ ở bên ngoài, bọn họ không nói dối.” Người phục vụ đột nhiên lên tiếng, anh ta chỉ về phía sau Hàn Phi: “Lúc nãy khi bọn họ bước vào, có một người đàn ông mặc áo bệnh viện cúi đầu đi theo sau anh ấy, ở khoảng cách rất gần, tôi còn tò mò mối quan hệ giữa ba người họ rút cuộc là gì?"

“Có lẽ bị quỷ đi theo quá lâu sẽ bị tiêm nhiễm thứ gì đó, gây ra hiểu lầm của mọi người.” Lý Quả Nhi đang cố bào chữa cho Hàn Phi, cô biết mình mới là mục tiêu thực sự của con “quỷ” đó, thời gian quỷ đi theo mình lâu hơn rất nhiều thời gian đi với Hàn Phi.

Căn phòng chìm vào im lặng, một phút sau, Tường Vi kéo A Trùng lại, anh ta giơ tay của mình lên: "Giơ tay biểu quyết đi, ai phản đối bọn họ gia nhập thì giơ tay."

Sau bàn rượu có hai người phụ nữ, sau khi bọn họ nhìn thấy Tường Vi giơ tay, cũng giơ lên theo.

"Chúng ta lấy mạng người để lấp đầy, cũng không hiểu rõ 'bắt quỷ' rút cuộc có ý nghĩa gì, anh lại cấm chúng ta săn những người tham gia trò chơi khác, cư như thế này phải đợi đến năm nào mới tích đủ điểm tích lũy?" Một người đàn ông đầu trọc thân hình vạm vỡ, vô cùng dũng mãnh đứng lên: "Tôi cảm thấy nên để bọn họ nên tham gia, vừa hay nhân cơ hội này đi xem 'quỷ' là cái gì ."

“Cũng có lý.” Mấy người xung quanh người đàn ông đầu trọc đều không muốn giơ tay.

“Thiên Dạ, F, hai người nghĩ thế nào?” Tường Vi khẽ cau mày, giọng nói cũng có chút trầm thấp.

“Tôi thế nào cũng được, tôi bỏ phiếu trắng, xảy ra chuyện tôi cũng sẽ không gánh hộ đâu.” Người đàn ông tên là Thiên Dạ vô cùng phô trương, ăn mặc lẳng lơ, anh ta không giống như đến đây để chơi trò chơi sinh tồn, mà giống như đi nghỉ dưỡng hơn.

“Không hành động, là lỗi của đội trưởng.” Tường Vi không quản được Thiên Dạ, anh ta lại nhìn người cuối cùng trong đám người, người đó mặc một chiếc áo gió màu đen, khí chất vô cùng u ám, trong tay đang đùa giỡn với một thư mời màu đen.

“Tôi không phản đối bọn họ gia nhập, đương nhiên tiền đề là bọn họ không nói dối.” Người đàn ông mặc áo gió cất thư mời màu đen đi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Người đàn ông này không cao lắm, nhưng anh ta vừa đứng lên, mọi người xung quanh đều ngậm miệng lại, như thể ngay cả âm nhạc cũng trở nên ảm đạm hơn.

Uống cạn rượu trong ly, người đàn ông bước đến gần Hàn Phi và Lý Quả Nhi: "Đêm dài lắm mộng, bây giờ chúng ta hãy đến tòa nhà đó luôn."

“Nếu như quỷ đã theo bọn họ đến, chi bằng chúng ta cứ ở lại đây, ôm cây đợi thỏ.” Tường Vi tương đối thận trọng.

"Chúng ta hoàn toàn không biết gì về 'quỷ', cứ ở đây có khác gì cừu đợi giết thịt, chi bằng qua đó tìm hiểu về quá khứ của quỷ và lý do quỷ hình thành, chỉ cần làm rõ những chuyện này, chúng ta mới có cơ hội để 'bắt quỷ', đạt được nhiều điểm tích lũy, đưa tất cả mọi người ra ngoài." Người đàn ông mặc áo gió quay đầu lại nhìn Tường Vi: "Cơ hội là thoáng qua, nếu chúng ta không nỗ lực nắm bắt, sau này nhất định sẽ hối hận."

"Trong số chúng ta chỉ có ba người nhận được thư mời, thực ra so với quá khứ của quỷ, tôi càng muốn biết nhiều hơn về quá khứ của cậu." Tường Vi bỏ tay của mình xuống, hầu hết mọi người trong phòng đều đồng ý Hàn Phi và Lý Quả Nhi gia nhập, bọn họ muốn đi xem nơi bị quỷ ám.

“Sau này tôi sẽ nói với anh, nhưng bây giờ không được, tôi chỉ có thể nói rằng tôi hiểu rõ về trò chơi này hơn anh.” Người đàn ông có biệt danh F đứng bên cạnh Tường Vi: “Tối nay chuẩn bị cùng tôi qua đó, tìm Tường Vi báo cáo một chút."

“Tôi sẽ đi với cậu.” Giọng Tường Vi có chút không hài lòng, nói chính xác thì anh ta mới là người phụ trách ở đây.

“Tôi và anh nếu như đều bị chết, vậy thì mọi người có thể thực sự sẽ không thể thoát ra ngoài được, vì vậy bất luận thế nào hai chúng ta cũng phải có một người ở nơi an toàn.” F nói xong liền nắm lấy A Trùng: “Để anh ấy đi cùng với tôi là được rồi."

Những người chơi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của họ, 15 phút sau, bảy người chơi, bao gồm cả F và A Trùng, đi theo Lý Quả Nhi và Hàn Phi ra khỏi Cuộc sống hoàn hảo.

Có lẽ vì có nhiều người hơn nên con quỷ đó không đuổi theo, Hàn Phi cũng không nghe thấy ai gọi tên của mình nữa.

"Chúng ta hãy tranh thủ thăm dò xong và quay lại trước 0 giờ, tôi nghe nói 'quỷ' sẽ trở nên mạnh mẽ và đáng sợ hơn sau 0 giờ." Mục tiêu của Lý Quả Nhi đã đạt được, cô đưa tất cả người chơi đến nơi được đánh dấu trên kịch bản là Cư xá Hạnh Phúc tòa số 11, đây là nơi cuối cùng mà số 11 biến mất, cũng là nơi bố mẹ nuôi cuối cùng của cậu ấy sống.

Đi qua những con phố bao trùm trong đêm tối, Hàn Phi càng đến gần khu vực cư xá đó, tim đập càng nhanh, cứ như hắn trước đây cũng từng sống ở đây vậy, những cư xá đó mới chính là nhà thực sự của hắn.

"Bố mẹ ruột của mình có khi nào sống ở đây không?"

Những tòa nhà cư xá cũ được xây dựng nối tiếp với nhau, mỗi tòa đều có mã số riêng, nơi bọn Hàn Phi cần đến là tòa nhà số 11, nhưng Hàn Phi lại đứng rất lâu dưới tòa nhà số 1.

"Hẳn có một ngọn đèn là dành cho mình, không sai, nhà thực sự của mình phải ở đây mới đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận