Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 541: Giải quyết vấn đề ở trường của Phó Sinh

Việc sản xuất game tình yêu kinh dị này, thực ra cũng phản ánh một mong muốn nào đó trong nội tâm Lý Quả Nhi.

Ít nhất theo quan điểm của Lý Quả Nhi, Hàn Phi chắc chắn sẽ chết, kết cục tốt nhất của hắn chính là xóa bỏ hận ý của tất cả mọi người, sau đó tự mình lựa chọn một cái chết được coi là giữ được thể diện.

Bây giờ Hàn Phi đem trò chơi đến hỏi ý kiến của Triệu Thiến, kỳ thực cũng là đang thăm dò giọng điệu của cô ấy, muốn xem rốt cuộc cô ấy muốn làm thế nào mới tha thứ cho mình.

Khác với Lý Quả Nhi loại tính cách cái gì cũng biểu cảm hết trên khuôn mặt, Triệu Thiến là lãnh đạo cấp cao của công ty, kinh nghiệm dày dặn, lòng dạ cũng rất sâu, cô không nói quá nhiều, ngay cả khi có ý định giết người, cũng sẽ không dễ dàng biểu lộ ra.

“Triệu tổng? Chị có ở đó không?” Hàn Phi đẩy cửa phòng làm việc của Triệu Thiến, với tư cách là lãnh đạo, cô ấy có một phòng làm việc riêng.

"Vào đi."

“Nhóm bọn em đã hoàn thành kế hoạch cải tiến trò chơi, muốn chị xem qua một chút.” Hàn Phi đặt tuyến chính của game và một số hình ảnh trên bàn của Triệu Thiến.

"Các cậu không phải là phụ trách trò game phát triển tình yêu mà nhóm Chương Khánh thiết kế trước đó hay sao? Tại sao ảnh bìa lại máu me như này? Đến cưa điện cũng đưa ra ngoài."

"Bọn họ chỉ biết bán thịt, không có bất kỳ sự sáng tạo nào, hơn nữa cách thức bán thịt của họ cũng rất thấp kém. Nhóm em nghĩ đi nghĩ lại, quyết định làm lại tất cả, thiết kế lại thành một game mới tinh." Hàn Phi đi về phía trước mấy bước, để đảm bảo mình sẽ không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của Triệu Thiến.

"Game tình yêu làm đi làm lại cũng chỉ có mấy chiêu bài cũ, các cậu còn có thể làm ra được cái gì mới mẻ nữa?" Triệu Thiến dừng công việc trong tay lại, cầm tài liệu lên xem, dần dần, biểu cảm của cô trở nên rất kỳ quái.

Cảm giác đó giống như khi đang xem phim kinh dị ở nhà, bất ngờ phát hiện nạn nhân bị quỷ đuổi giết chính là bạn trai cũ của mình vậy.

Có chút vui mừng, có chút phấn khích, có chút kích động, chỉ hận không thể xông vào bên trong, truy đuổi cùng với quỷ quái.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Thiến, Hàn Phi hơi tránh đi ánh mắt của đối phương.

Khi hắn xem trò chơi này, thay thế thành nam chính, còn Triệu Thiến sau khi xem, trực tiếp thay thế thành người phụ nữ đang đuổi theo tên cặn bã.

“Không tệ, rất tốt.” Triệu Thiến xem chừng mười lăm phút, bộ dạng vẫn chưa đủ đã: “Nếu như nhất định phải nói ra khuyết điểm, thì tôi thấy sếp nữ của nam chính vẫn chưa đủ mạnh mẽ, ngoài ra nên bổ sung thêm một vài kết cục nữa, nhân tiện lấp đầy những tuyến phụ. Ví dụ sau khi nam chính tiễn sếp nữ của mình về nhà, đêm đó thực ra có thể xảy ra nhiều chuyện hơn nữa."

"Triệu tổng, thế chị cảm thấy cách tử vong có cần thay đổi gì không? Tuy rằng là trò chơi 18 cộng, nhưng nếu như làm cho quá máu me cũng không tốt, dù sao thì nền tảng game của chúng ta vẫn là game chủ đề tình yêu.” Hàn Phi trầm giọng hỏi Triệu Thiến.

“Cậu nói đúng, những cách chết này quả thực rất máu me, cũng có chút khoa trương, rất khó thực hiện.” Triệu Thiến cầm bút liệt kê vài kiểu bên cạnh: “Ví dụ như đẩy nam chính xuống hồ bơi sau khi say rượu, hoặc khi nam chính đang tắm, cho dẫn điện vào trong nhà tắm, hoặc là...."

Triệu Thiến nói một mạch bốn kiểu chết, Hàn Phi chỉ nghe thôi, đã cảm thấy ớn lạnh trong cổ họng.

"Phó Nghĩa, cậu quả thực vẫn rất giỏi. Trên thị trường vẫn chưa có trò chơi nào tương tự, tôi đoán người khác cũng rất khó làm ra loại cảm giác này. Các cậu chịu khó vất vả một chút, nhanh chóng làm ra game này, nếu như có thể trở thành một hit lớn, ban lãnh đạo công ty cũng sẽ nhìn các cậu với ánh mắt khác, nói không chừng sẽ tiếp tục để cậu phụ trách "Vĩnh Sinh" .

Triệu Thiến đánh giá cao Hàn Phi, cô thúc giục hắn nhanh chóng thực hiện, như thể lo lắng rằng hắn còn chưa kịp làm ra trò chơi thì đã bị giết chết rồi.

“Cảm ơn sự công nhận của chị, bọn em sẽ tiếp tục cố gắng nỗ lực.” Hàn Phi đáp lại vô cùng nghiêm túc.

“Đúng rồi.” Khi Hàn Phi đưa tay ra muốn lấy lại tài liệu, Triệu Thiến đột nhiên đặt tay ấn chặt lên tệp tài liệu: “Trò chơi là trò chơi, cậu đừng coi là thật, tôi thấy cậu gần đây khá nhiều áp lực, hay là buổi tối đến chỗ cũ uống chút gì đó."

Tình tiết này lại quen thuộc đến vậy, đến mức Hàn Phi sởn hết cả tóc gáy, đang lo lắng không biết từ chối như thế nào thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Thực xin lỗi, Triệu tổng, em có điện thoại.” Hàn Phi dùng lực rút tệp tài liệu ra, sau đó giả vờ nghe điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.

“Thật là nguy hiểm, nếu như tối nay mình đến nhà cô ấy, phỏng chừng sẽ không thể ra được nữa.” Vô thức trả lời điện thoại, Hàn Phi thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì không?”

"Anh có thể đến trường một chuyến không? Chúng tôi muốn nói chuyện về Phó Sinh với anh, lúc trước con đã đánh bị thương một bạn, bố mẹ bạn đó muốn hòa giải." Giọng nói trong điện thoại nghe rất điềm đạm nho nhã.

“Cô giáo Lưu?” Trái tim vừa chùng xuống của Hàn Phi lập tức lại dựng lên, bây giờ không phải là lúc bất cẩn: “Lúc trước Phó Sinh đã đánh người sao?”

"Cả hai bên đều động thủ."

"Thằng nhóc đó cũng đánh Phó Sinh? Được rồi, tôi sẽ đến ngay." Hàn Phi cúp điện thoại, quay lại phòng làm việc của nhóm mình: "Nói cho mọi người hai chuyện, thứ nhất, trò chơi của chúng ta đã được lãnh đạo công ty chấp nhận, bọn họ cũng cho rằng nó nhất định sẽ hot!"

Anh giai cây giả và vài nhân viên khác đều vỗ tay hoan hô, bọn họ không phải là cố ý tạo bầu không khí, mà nếu như trò chơi này thực sự hot, thì tiền thưởng cao hơn nhiều so với tiền lương.

“Còn chuyện thứ hai là tôi phải đi ra ngoài một lát, mọi người ở lại đây chăm chỉ làm việc.” Hàn Phi bước tới máy tính, đóng hết các trò chơi đang thu nhỏ cửa sổ, hắn chuẩn bị trực tiếp tan làm luôn.

Xách cặp tài liệu lên, Hàn Phi lại đi qua xem Thẩm Lạc một chút, đối phương vẫn chưa tỉnh dậy.

"Thức ăn và nước uống đã mua cho anh đầy đủ rồi, nếu anh còn bị bắt lại thì cũng không thể trách tôi được."

Hàn Phi rời khỏi tòa nhà qua lối đi an toàn, bắt taxi đến trường.

Thực ra hắn luôn rất quan tâm đến nơi Phó Sinh đã học tập trưởng thành, chỉ là cứ luôn bị truy sát, vì vậy hắn không thể phân tâm để đi khám phá.

Bây giờ vẫn đang là giờ học nên không có nhiều người trong khuôn viên trường.

“Cô giáo Lưu, tôi đã đến cổng trường rồi.” Hàn Phi gửi tin nhắn cho cô giáo Lưu.

"Anh trực tiếp đến phòng hiệu trưởng đi."

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Hàn Phi mới chợt nhận ra mình không biết phòng hiệu trưởng ở đâu: "Ngôi trường này trông khá lớn, Phó Sinh năm nay đang học lớp 10, hai học sinh lớp 10 đánh nhau, về lý mà nói sẽ không kinh động đến hiệu trưởng, nhiều nhất thì giáo viên chủ nhiệm ra mặt là được rồi, xem ra chuyện này tương đối ầm ĩ."

Hàn Phi không phải là một thanh niên vừa mới bước vào xã hội, đã từng trải qua rèn luyện của thế giới tầng sâu, làm qua nhiều nghề khác nhau, quen nhìn sự thăng trầm của con người.

Tòa nhà dạy học đối diện với cổng trường, Hàn Phi vốn định đi vòng qua, nhưng lại nhìn thấy có một nữ sinh đang ngồi trên bậc thềm trước tòa nhà dạy học.

“Bây giờ đang là giờ học, sao cô bé lại ngồi ở bậc thềm bên ngoài?” Hàn Phi đi về phía cô bé, nhưng cô bé đó đã quay người đi vào phòng dạy học rồi biến mất.

"Đây chính là cô bé đã luôn ăn cùng Phó Sinh à?" Cách đây vài năm từng có một nữ sinh nhảy lầu, thi thể rơi xuống bậc thềm trước tòa nhà dạy học, sự việc này rất nhiều người đều biết, nhưng nhà trường lại không để ai nhắc đến, đã ép dư luận xuống.

"Nghe cô giáo Lưu nói, Phó Sinh còn thích cầm ô che cho cây non, không biết cây non đó mọc ở đâu? Nếu như bọn họ không thừa nhận ở gần cây non có vấn đề, mình sẽ đến vào buổi tối để xem có thể đào được thứ gì như xác chết hay không.” Hàn Phi cũng là lần đầu tiên làm bố, không có kinh nghiệm gì, hắn cảm thấy chứng minh sự trong sạch của Phó Sinh như vậy, mới là cách làm đúng đắn.

Đi ngang qua tòa nhà dạy học, Hàn Phi cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà văn phòng, lúc này cô giáo Lưu cũng vừa hay xuống tầng đón hắn.

"Bên này!"

Cô giáo Lưu hôm nay ăn mặc rất đặc biệt, mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, trông rất thục nữ, chỉ có một điểm không hài hòa là, cô ấy đi đâu cũng mang theo một chiếc túi căng phồng.

Dưới sự dẫn dắt của cô giáo Lưu, Hàn Phi đã lên đến tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, đi vào phòng hiệu trưởng.

Lúc này trong phòng có mấy người đang đứng, bọn họ nhìn Hàn Phi đều rất không thiện cảm.

“Đến muộn như vậy, một chút tố chất cũng không có.” Người mở miệng nói là một người đàn ông trung niên, trên người mặc một bộ âu phục màu đen đắt tiền, ngạo mạn ôm lấy cái bụng bia của mình.

Bên cạnh người đàn ông trung niên là một người béo mặc đồng phục học sinh, thân thể dậy thì tương đối nhanh, có cảm giác dinh dưỡng quá mức, không chỉ béo mà thân hình cũng rất cao.

Người học sinh cao gần bằng Hàn Phi kia, lúc này ủy khuất đứng bên cạnh bố mình, trên cánh tay vẫn còn quấn băng.

Trên chiếc ghế sô pha bên trái có một người đàn ông thấp bé với vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi, đằng sau anh ta là một học sinh với mái tóc nhuộm màu vàng đang đứng, học sinh tóc vàng đến áo đồng phục cũng không kéo khóa, bộ mặt không quan tâm, nếu ngửi kĩ còn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người.

“Bố Phó Sinh à, bây giờ Phó Sinh đã khỏe hơn chưa?” Một giọng nói ôn hòa vang lên từ bàn làm việc, một ông lão mặt mũi hiền lành đang ngồi, ông vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô giáo Lưu đóng cửa lại.

"Ba vị phụ huynh đều đã đến rồi, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Ánh mắt của hiệu trưởng quét qua ba vị phụ huynh: "Học sinh vi phạm nội quy nhà trường, đánh nhau trong lớp thì phải bị phạt. Phó Sinh đánh con của hai anh, cậu ấy quả thực là không đúng, nhưng cậu ấy đã bị phạt ở nhà lâu như vậy, có lẽ cũng đã suy xét đủ rồi. Tôi cảm thấy hai vị cũng không cần phải cứ tóm lấy không tha như vậy, bọn chúng đều là trẻ con, hay là chuyện này cứ kết thúc như thế này đi.”

Hiệu trưởng nói với người đàn ông trung niên và người đàn ông thấp bé, như thể con cái của họ đã phải chịu rất nhiều oan ức, hy vọng hai người họ đừng để bụng nữa.

"Đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, lần này bỏ qua, chúng tôi cũng không muốn tranh chấp với người kém hiểu biết." Người đàn ông trung niên với cái bụng bia nói, anh ta có vẻ có bối cảnh xuất thân tốt, đến hiệu trưởng nói chuyện với anh ta cũng đều rất khách khí.

Phụ huynh của tóc vàng cũng gật gật đầu đồng ý.

“Bố Phó Sinh, anh thấy thế nào?” Hiệu trưởng nhìn Hàn Phi, chỉ cần hắn gật đầu, mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách hoàn hảo.

“Ba người đang diễn tiểu phẩm cho tôi xem sao?” Hàn Phi trực tiếp đi tới trước mặt học sinh to béo: “Băng bó kiểu này trông như cho vui vậy, có phải các anh chưa từng thấy máu đúng không?”

Hắn ấn chặt tên béo xuống, tùy tiện kéo băng ra, hai cánh tay của tên béo không bị chút thương tích nào hết.

Hàn Phi nhìn kỹ hồi lâu, liền phát hiện trên cánh tay tên béo có mấy vết thương nhỏ do móng tay cào ra.

"Chỉ là chút vết xước nhỏ này thôi sao, dán miếng u-gô tôi còn thấy lãng phí, cậu cố tình quấn nhiều băng như vậy là để cho ai xem?"

Quăng chiếc băng trên tay xuống đất, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng: "Chưa nói đến việc những đứa trẻ khác có bắt nạt Phó Sinh không, hai học sinh này, một người cao to mập mạp như vậy, người còn lại vừa nhìn đã thấy có vẻ thường xuyên đánh nhau, ông cho rằng một mình Phó Sinh có thể chiếm lợi thế trong tay của hai người này hay sao?"

Thấy Hàn Phi không biết điều như vậy, nụ cười trên mặt hiệu trưởng cũng trở nên đông cứng.

“Khi tôi đi đến đây, thấy bên ngoài lớp học của các ông đều có camera giám sát, hãy để cho tôi xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì.” Hàn Phi nhìn chằm chằm hiệu trưởng: “Đừng cho rằng tôi dễ bị lừa gạt như vậy, Phó Nghĩa tôi vì con mà chuyện gì cũng có thể làm."

Trong mắt Hàn Phi mang theo sát ý, chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như vậy được.

Nghe thấy lời nói của Hàn Phi, cô giáo Lưu lấy điện thoại di động ra đặt trên bàn, sau đó bấm vào một đoạn video: "Đây là do những học sinh hôm đó quay lại, video đã bị bọn chúng đăng lên mạng."

Cô giáo Lưu nói xong liền chỉ vào tóc vàng: "Bọn chúng còn cho rằng như thế là rất hay."

Video trên điện thoại di động bắt đầu phát, hôm đó trời mưa, Phó Sinh bước vào lớp với một chiếc ô ướt và một hộp cơm đã rửa sạch.

Vài học sinh bên cạnh chỉ vào Phó Sinh, nói rằng hôm nay cậu ấy lại chạy qua để cầm ô che cho cây non, có người nói Phó Sinh có một người bạn gái vô hình.

Phó Sinh dường như đã sớm quen rồi, đối với những lời này cũng không có bất cứ phản ứng gì, cậu cầm ô chuẩn bị đi về chỗ của mình thì tóc vàng đột nhiên duỗi chân ra khiến cậu vấp ngã.

Chiếc ô rơi xuống, hộp cơm cũng bị lăn ra rất xa.

Phó Sinh không nói gì, đứng dậy định đi nhặt hộp cơm, nhưng tên béo và nữ sinh bên cạnh nói đùa với nhau, rồi giẫm lên nắp hộp cơm.

Phó Sinh vẫn luôn nhẫn nại đứng trước mặt tên béo, cậu bảo tên béo tránh ra, nghe Phó Sinh nói như vậy, tên béo cố tình tỏ vẻ khoa trương, rồi đá nắp hộp cơm sang một bên.

Mấy đứa nam sinh đá qua đá lại nắp hộp, Phó Sinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai tay đã nắm chặt lại.

Tên béo vô cùng gợi đòn khiêu khích, sau đó Phó Sinh đã đấm vào mặt nó, tiếp theo nữa là những người đó vây lại đánh Phó Sinh.

Bọn chúng ấn Phó Sinh ở phía sau cái bảng rồi đánh, Phó Sinh biết mình không thể đánh lại nhiều người như vậy, chỉ bám chặt vào tên béo, nhưng cậu quá gầy yếu, cuối cùng bị đạp ngã, đến cái bàn học cũng đổ theo.

Sau khi video kết thúc, khuôn mặt của Hàn Phi trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, hắn không biết Phó Nghĩa đã giải quyết chuyện này như thế nào, có lẽ Phó Nghĩa căn bản không hề quan tâm đến Phó Sinh, có thể thậm chí còn không biết có chuyện như vậy.

Hiệu trưởng đứng sau bàn giấy trừng mắt nhìn cô giáo Lưu, sau đó ngượng ngùng cười: "Anh cũng thấy rồi, quả thực là Phó Sinh ra tay trước, chuyện này cả hai bên đều có lỗi. Khi bị bắt nạt, lựa chọn đúng đắn là nhờ sự giúp đỡ của cô giáo, chứ không phải sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề."

“Đúng vậy, cánh tay của con tôi đã bị Phó Sinh cào bị thương rồi.” Người đàn ông trung niên còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phi lại chậm rãi quay đầu lại.

"Anh cho rằng vết thương của con tôi không nghiêm trọng sao?"

"Nó chỉ bị thương ngoài da, con tôi còn chảy máu rồi, khi mới về nhà, cánh tay máu me bê bết khiến người ta sợ chết khiếp." Người đàn ông trung niên rất bênh vực con mình, sau khi Hàn Phi nghe xong, cũng không nói gì.

Hắn bước đến bên người đàn ông trung niên, khẽ thở dài: "Điều đáng buồn nhất trong thế giới ký ức điện thờ là mọi thứ ở đây đều là những gì đã xảy ra trong hiện thực."

"Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông trung niên nhận thấy có điều gì đó không ổn, định rút lui nhưng Hàn Phi đã túm cổ anh ta lại, một lực rất lớn đập thẳng vào bàn trước mặt hiệu trưởng.

“Không phải anh cho rằng đây chỉ là những vết thương ngoài da sao?” Khi Hàn Phi nhấc người đàn ông trung niên lên rồi lại đập anh ta lên bàn, đến hiệu trưởng cũng bị dọa sợ.

Hai tay nắm lấy dây chuyền ở cổ của người đàn ông trung niên, Hàn Phi nhìn vẻ mặt đau khổ vặn vẹo: "Nào, dùng móng tay của anh cào cánh tay của tôi đi, chúng ta cùng đọ xem ai chịu không nổi trước."

"Bố Phó Sinh, bình... bình tĩnh! Anh như thế này không thể giải quyết vấn đề!" Hiệu trưởng đứng dậy khỏi ghế: "Anh đây là đang lấy bạo trị bạo, sự việc này cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm."

"Đều có vấn đề? Một đám học sinh xông vào đánh con tôi, ông không nhìn thấy sao? Cái tên tóc vàng đó đạp con tôi, ông không nhìn thấy hả? Tên béo này giẫm lên hộp cơm tôi mua cho con tôi, ông không nhìn rõ à?" Hàn Phi đấm một phát xuống bàn nói: "Đừng có ba phải nữa, cùng lắm thì con tôi chuyển trường, nhưng tôi nói cho các người biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!"

Hàn Phi nắm lấy cổ của người đàn ông trung niên: "Đây chỉ là vết thương ngoài da thôi, anh trợn mắt làm cái gì!"

Tên béo thấy bố bị đánh, sợ quá không nói được lời nào, vẫn là hiệu trưởng nhanh chóng ngăn lại: "Phó Nghĩa! Mọi chuyện không thể giải quyết như vậy được, chuyện của những đứa trẻ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, dù sao thì cũng không có ai thực sự bị thương."

“Không để lại sẹo, tức là chưa từng bị thương hay sao?” Một tay còn trống của Hàn Phi đưa ra, trực tiếp ấn hiệu trưởng xuống bên cạnh người đàn ông trung niên: “Dù sao thì cũng không có ai bị thương, hai người kêu la cái gì chứ? Chỉ hơi đau một chút thôi mà, qua hai ngày là khỏi thôi."

Nhìn thấy người đàn ông trung niên sắp ngất đi, Hàn Phi mới buông tay ra, ném ông ta và hiệu trưởng xuống đất, quay đầu nhìn sang tên béo: "Mày đã bắt nạt Phó Sinh như thế nào, thì tao sẽ đánh bố mày như thế ấy, như thế bố mày mới hiểu được, nuông chiều mày, có thể sẽ hại chết chính mình."

Cầm điện thoại trên bàn lên, Hàn Phi chuyển đoạn video từ điện thoại của cô giáo Lưu sang điện thoại của mình, sau đó hắn đi về phía tóc vàng, người đàn ông thấp bé rất sợ hãi, nhưng vào thời khắc mấu chốt, vẫn đứng chắn phía trước đứa con không ra gì của mình.

"Đại ca, tôi sẽ trở về dạy cho nó một bài học! Là tôi quản giáo không tốt, trở về tôi sẽ đánh cho nó một trận!" Giọng người đàn ông trung niên thấp lùn mang theo sự cầu xin, tóc vàng cũng thật sự bị Hàn Phi làm cho hoảng sợ, tên côn đồ này đã gặp phải kẻ sát nhân biến thái trong truyền thuyết, bây giờ hai chân đã mềm nhũn.

“Những học sinh đã bắt nạt Phó Sinh trong điện thoại này, một người cũng đừng hòng thoát được.” Hàn Phi không quan tâm những học sinh đó có thành tâm hối cải hay không, hắn chỉ hy vọng Phó Sinh có thể bước ra khỏi phòng của mình, tiếp xúc lại với thế giới bên ngoài.

Lần này ở thế giới bên ngoài sẽ không có ai làm tổn thương cậu nữa, bởi vì Hàn Phi sẽ che mưa chắn gió cho cậu.

Đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Hàn Phi liếc nhìn mặt trời sắp lặn, lấy điện thoại di động ra gọi cho người vợ.

"Tối nay anh có thể về nhà muộn một chút."

"Được rồi, có cần em phần cơm không? Khoảng mấy giờ anh về?" Giọng người vợ hơi chút thay đổi.

“Anh đang ở trường học của Phó Sinh, thảo luận với giáo viên của con và các phụ huynh khác về cách để Phó Sinh trở lại trường, thương lượng phương án giải quyết.” Hàn Phi nhìn lại văn phòng hiệu trưởng, rảo bước chân.

"Vậy đã thương lượng được kết quả gì chưa?"

"Chuẩn bị chuyển trường thôi."

"Hả?"

"Anh vừa đánh cho hiệu trưởng một trận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận