Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 503: Cuồng dã sẽ khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi

Khuôn mặt cũng được coi là tuấn tú kia ở thế giới tầng sâu, đang dán bên ngoài gương, lạnh lùng nhìn cô bé bất lực.

Chiếc váy nhỏ mà lúc còn sống bố mua đã bị làm cho nhăn nhúm, đôi mắt trắng dã của cô bé run lên bần bật, cô co người trong góc phòng tối đen, dưới ánh nhìn của khuôn mặt lạnh lẽo đó, cơ thể hơi run rẩy.

Con trăn khổng lồ màu đen đang nuốt chửng căn phòng trong gương, bóng tối bao trùm bởi thứ gì đó càng tối hơn, cô gái tiếp tục đi lùi về phía sau, nhưng sau lưng chỉ còn lại bức tường.

Không có nơi nào để chạy, không nơi nào để trốn cả.

Hai tay ấn lên trên gương, Hàn Phi lấy dao tái sinh ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhân hậu.

"Chỉ cần em nghe lời anh, em sẽ không chết."

Hàn Phi nói vào điện thoại, sau khi chắc chắn cô gái đã nghe rõ, hắn nhìn chằm chằm vào má cô gái: "Nếu như em có thể lộ ra nụ cười, cười với anh, thì em có thể sống sót."

Giọng điệu nhẹ nhàng nhất đến mức có thể, nhưng vẫn khiến cô bé cảm thấy rùng mình.

Đây là yêu cầu kỳ quặc đến mức nào?

Nhạn Đường và Thiết Nam ở ngoài phòng ngủ cũng nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, bọn họ nhìn nhau, đều thấy sự chấn kinh trong mắt nhau.

Tại sao đồng đội của mình ở trong một căn phòng khủng khiếp đến như vậy, lại nói ra những điều này?

Cô gái bị kẹt trong gương nghe thấy giọng nói phát ra từ micro, cô nhìn khuôn mặt ngoài gương, không dám chạm vào điện thoại dưới đất.

“Yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần em cười một cách vui vẻ, mọi người đều sẽ yên ổn.” Hàn Phi khẽ cau mày, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ẩn rank F, nhưng những con quỷ trong gương không ai bằng lòng cười với hắn.

Những người hàng xóm bước ra khỏi linh đàn, những khuôn mặt xuất hiện bên ngoài gương, ai nấy đều tò mò nhìn căn phòng tối om trong gương.

"Cười một cái nào, vui vẻ lên một chút, hãy để anh nhìn thấy nụ cười của em."

Giọng Hàn Phi liên tục phát ra từ micro, cô gái nhìn ra ngoài gương, miệng từ từ tách sang hai bên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc còn xấu hơn cả khóc.

Không nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi trực tiếp chém dao tái sinh lên chiếc gương: "Cười chân thành hơn một chút, nào! Để anh dạy em! Trước tiên thả lỏng cơ môi, miệng hé ra, sau đó em hãy cắn vào cái điện thoại, chỉnh thẳng khóe miệng với nó, hai bên đều phải nhếch lên, chú ý xem hai đầu của môi có ngang bằng với điện thoại hay không, hãy giữ chặt! Đây là giúp em luyện tập độ cong của khóe miệng!"

Hàn Phi là một diễn viên xuất sắc, mà nở một nụ cười khiến người ta say đắm chính là kỹ năng cơ bản của một diễn viên.

Cô bé cầm lấy điện thoại, cắn chặt nó, sau đó dưới sự hướng dẫn và thúc giục liên tục của Hàn Phi, đã khóc òa lên một tiếng.

Mất kiểm soát rồi, tình huống cô bé phải đối mặt lúc này còn tuyệt vọng hơn cả việc bị nhốt trong gương.

Nghe thấy trong phòng ngủ độ nhiên phát ra tiếng khóc của cô bé, Nhạn Đường và Thiết Nam ở phòng khách lại nhìn nhau, sự chấn kinh trong mắt đã biến thành không thể tin nổi.

Chuyện quái gì đang xảy ra trong phòng ngủ vậy?

Nếu chỉ nghe âm thanh, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung!

Khẽ thở dài, Hàn Phi biết cô bé không phải quỷ mà mình tìm kiếm.

Không ngăn cản con trăn khổng lồ màu đen nữa, nó nuốt chửng căn phòng đen kịt sau tấm gương.

Khi nó chuẩn bị nuốt chửng đứa bé gái vào bụng, lớp da sau lưng của đứa bé gái bị xé toạc ra như quần áo, một cậu bé chỉ mới vài tuổi nhào ra!

Toàn thân cậu bé đầy tia máu, trên người có mấy oán linh của người trưởng thành quấn quanh, trong đó hình như có cả bố của bé gái.

"Chủ nhân của những tấm danh thiếp trong phòng khách có lẽ đều ở hết đây rồi. Đứa trẻ này chính là kẻ đầu sỏ, nó dụ mọi người thông qua điện thoại, chính là nó đã giết chết những người kia."

Tiếng khóc vang lên trong phòng ngủ, nỗi tuyệt vọng thấm vào trong gương, hai tay Khóc chạm vào mặt gương, cơ thể dần dần dung nhập vào cùng nó.

Vượt qua nỗi sợ hãi trong ngõ Súc Sinh, sau khi dám ở lại một mình trong trung tâm thương mại lúc nửa đêm, Khóc chính là người hàng xóm theo sát Hàn Phi nhiều nhất, giờ cậu không còn là đứa trẻ chỉ biết chơi trốn tìm nữa.

Khi tiếng khóc xuất hiện, cả căn phòng chìm trong nỗi buồn bi thương, mọi tuyệt vọng đều trở thành vũ khí của Khóc.

Không để người khác xen vào, sau khi Khóc vào căn phòng tối trong chiếc gương, từ từ chắp hai tay về phía đứa trẻ.

Mười ngón tay của nó dường như có thể khơi dậy nỗi tuyệt vọng của những linh hồn trên đứa trẻ, biến oán niệm bị đứa trẻ nô dịch thành xiềng xích trói buộc nó.

Tuyệt vọng đóng thành một cái lồng giam, tiếng khóc gợi lên quá khứ đau thương nhất trong lòng đứa trẻ, khi nó trở nên phát điên và cuồng loạn, Khóc đã đem nó đưa đến miệng con trăn khổng lồ màu đen.

Bóng đen nuốt chửng lấy cơ thể cậu bé, Khóc thì đứng trên người và chỉ tay lên trán nó.

Cơn đau dữ dội khiến cậu bé hét lên, tâm trí nó dần dần bị tuyệt vọng chiếm giữ, một giọt nước mắt lạnh như băng do âm khí ngưng tụ thành chảy ra khỏi đôi mắt tê dại kia.

Vươn tay lấy đi giọt nước mắt, Khóc mang đi tất cả kí ức và tuyệt vọng của cậu bé.

So với cậu bé, Khóc giống như một con quái vật tuyệt vọng háu ăn.

"Bùm!"

Chiếc gương vỡ tan, Khóc tóm lấy con trăn khổng lồ màu đen bước ra ngoài.

Cơ thể của Khóc không có bất kì thay đổi gì, chỉ là hơi thở tuyệt vọng trở nên mạnh mẽ hơn, phạm vi của tiếng khóc lại được mở rộng.

Đạt được nhiều lợi ích hơn có lẽ là con trăn khổng lồ màu đen, nó nuốt chửng căn phòng sau tấm gương, hấp thụ tất cả âm khí tích tụ ở đó, cơ thể của nó đã tăng gấp đôi kích thước.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện thú cưng loại không xác định!"

"Loại thú cưng: ???"

"Năng lực tăng thêm: Phòng đen."

"Phòng đen: Có một căn phòng màu đen được giấu trong cơ thể của nó."

Khi con trăn đen chạy lại dưới chân của Hàn Phi và Từ Cầm, hắn cũng nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống.

Con quái vật nhỏ này đã nuốt chửng chiếc gương cổ quái trong tủ quần áo, còn có được năng lực của chiếc gương.

Thực ra Hàn Phi vẫn luôn rất tò mò về quái vật nhỏ này, hắn cũng đã hỏi qua Từ Cầm về quá trình huấn luyện cụ thể, nhưng Từ Cầm lại không biết gì hết.

Từ Cầm chỉ coi căn phòng bên cạnh là nơi xử lý phế liệu, không ngừng đổ thức ăn bị nguyền rủa vào đó, kết quả ai ngờ được căn phòng đó vậy mà lại có ý thức, nó bắt đầu lấy lòng cô ấy để ăn thêm thức ăn.

Trước khi quay trở lại bóng tối, con trăn khổng lồ màu đen đã mở miệng, nhổ một cô bé tay cầm điện thoại ra.

Cô bé là một oán niệm cỡ nhỏ, trên người không có mùi máu tanh nào, trên lưng còn có vết thương rất lớn không thể lành.

Hàn Phi sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn sờ sờ đầu cô bé, linh hồn cô bé rất trong sáng, nội tâm đang tràn đầy sợ hãi.

Sau khi bị nhốt trong chiếc gương, cô bé trở thành công cụ để cậu bé lừa gạt các linh hồn, thực sự cũng rất thê thảm.

"Anh cứu em ra khỏi chiếc gương, có phải em nên cảm ơn anh không? Một mệnh trả một mệnh, sau này em hãy đi theo chúng ta đi."

Cô gái nhìn con dao tái sinh trong tay Hàn Phi, lại nhìn vào những con dao ăn trong tay Từ Cầm, gật đầu một cách tê liệt.

"Em có biết thứ gì sống trong phòng khám và tòa nhà dân cư này không?"

Hàn Phi cố gắng giao tiếp với cô bé, cô bé cũng không biết có hiểu ý của hắn không mà không ngừng đưa ra bốn ngón tay về phía hắn, như thể đang nói về tầng bốn, nhưng lại như đang nói về căn phòng số bốn.

Là một người bước ra từ tòa nhà chết chóc, bản thân Hàn Phi đối với con số bốn cực kỳ nhạy cảm.

Nhưng hắn muốn tiếp tục hỏi, thì cô bé lại không thể tiết lộ thêm thông tin nào nữa.

Không còn cách nào khác, hắn đặt cô bé vào linh đàn trước.

Mở cửa phòng ngủ ra, Thiết Nam và Nhạn Đường đang ghé sát trên tấm cửa nghe trộm.

“Anh Hữu Phúc, anh tìm thấy gì trong phòng ngủ vậy? Sao bọn em lại nghe thấy anh bắt ai cười thế?” Nhạn Đường thực sự rất tò mò, nhịn một lúc mới dám hỏi.

"Bọn anh chỉ đang giao lưu thôi."

“Giao lưu?” Nhạn Đường nhìn phòng ngủ đã trở thành một mớ lộn xộn, cậu nghĩ đến dáng vẻ Hàn Phi khi vào căn phòng trước đó: “Chẳng lẽ đây chính là cách đối phó quỷ quái sao?”

“Đi thôi.” Hàn Phi vẫy vẫy tay: “Nhanh chóng lên tầng bốn xem thử, chúng ta đã dừng lại ở đây đủ lâu rồi.”

Hàn Phi vẫn còn nhớ rõ dấu giày của đứa trẻ ở ngã tư đường, hận ý ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể ập đến bất cứ lúc nào, bọn họ phải tranh thủ thời gian thăm dò.

Ôm linh đàn bước ra khỏi căn phòng, khi Hàn Phi ngoảnh đầu lại phát hiện ngoài hành lang lại có thêm mấy tấm gương.

“Gương trong phòng khám dường như đi theo chúng ta suốt cả chặng đường.” Nhạn Đường nhìn bóng người trong gương: “Trong tòa nhà trước đây có lẽ đều kín người ở, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều ở trong gương hết rồi. Điều này thật kỳ lạ, anh nói xem bọn họ là tự nguyện? Hay bị thứ gì đó ép phải đi vào?"

"Nếu chỉ khi đi vào trong gương mới có thể sống sót, vậy thì anh nhất định sẽ lựa chọn đi vào trong gương."

Hàn Phi liếc nhìn mấy cái về phía sau, tấm gương có người bác sĩ bên trong không hề đi theo.

Mấy người lên đến tầng ba, trên mặt đất dần dần có thêm tiền giấy, hình như có người ở tầng này vừa mới qua đời, ngay cả câu đối hai bên cửa cũng là màu trắng.

“Mọi người có phát hiện một chuyện rất lạ không?” Nhạn Đường chỉ vào bàn trang điểm trong một căn phòng nào đó: “Những tấm gương trên tầng này hình như bị phủ bằng vải đen.”

"Thông thường khi trong nhà có người mất, thì sẽ che chiếc gương trong phòng của người đó, nghe nói như vậy có thể ngăn linh hồn của người đó bám vào chiếc gương." Hàn Phi nói xong, đột nhiên dừng lại: "Linh hồn của người chết sẽ bị hút vào trong gương, ai mặc áo liệm thì người đó là người chết thật sự."

Gọi Thiết Nam đến, Hàn Phi hỏi: "Có phải lúc trước anh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo liệm?"

"Đúng vậy."

"Có phải chỉ có anh ta là người duy nhất mặc áo liệm?"

"Đúng vậy, những người khác mặc cái gì cũng đều có, hình như chỉ có anh ta là người duy nhất mặc áo liệm." Thiết Nam vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh vẫn nhớ người đàn ông mặc áo liệm trông như thế nào đúng không? Mọi người hãy đi xung quanh tầng ba, xem có thể tìm được ảnh của anh ta không?" Hàn Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì phải tìm được con quỷ phù hợp yêu cầu trong tòa nhà, cả tòa nhà chỉ có người đàn ông đó mặc áo liệm, hơn nữa cảm giác cũng khá "tinh nghịch", bắt lấy anh ta có lẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi kiểm tra tất cả các phòng trên tầng 3, mấy người không có bất kì thu hoạch gì, bọn họ chỉ đành đi lên tầng 4 mà cô bé đã gợi ý.

Trên bậc thềm có rất nhiều tiền giấy, Hàn Phi hơi hối hận đã không đem doanh nhân đi theo.

"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không? Hình như là đang phát ra từ tầng dưới." Thiết Nam đi sau cùng, anh ta rất muốn cống hiến cho đội ngũ, nhưng anh ta, người có level cao nhất ngược lại lại trở thành đối tượng cần được bảo vệ.

Nhìn xuống theo khoảng trống giữa cầu thang, một cảnh tượng vô cùng quỷ dị hiện ra.

Trên lối đi giữa phòng khám và khu dân cư, có một tấm gương dường như bị người ta đẩy đi, di chuyển chậm rãi trên hành lang, không phát ra âm thanh nào, mục tiêu dường như là đám người Hàn Phi.

“Có một tấm gương đang đi theo.” Thiết Nam nhỏ giọng nhắc nhở.

“Nhìn thấy rồi.” Hàn Phi không dừng lại, hắn là người đầu tiên lên đến tầng bốn: “Chiếc gương còn biết tự di chuyển, nơi này có thể nói là thiên đường của Gương Thần rồi. Chờ hoàn toàn tiếp quản được khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nói không chừng mình còn có thể đặc biệt xây dựng một phòng nghỉ ngơi cho Gương Thần, bên trong để đầy đồng loại của ông ấy."

Trang trí trên tầng bốn của khu dân cư hơi đặc biệt một chút, hai bên hành lang, nhà nhà hộ hộ bên trái treo đèn kết hoa, bên phải trước cửa mỗi căn phòng lại đều rải tiền giấy và đặt vòng hoa.

Hàn Phi và những người khác đang đi trên hành lang, cảm thấy rất kỳ quặc và ngột ngạt.

"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây vậy?"

Nhặt một tấm thiệp mời trên mặt đất lên, bên trên có viết ngày lành tháng tốt đã đến, mời họ hàng, bạn bè đến dự đám cưới.

Nội dung thiệp mời rất bình thường, nhưng tên của người trên mỗi tấm thiệp đều bị xóa mất.

Dẫm lên kẹo cưới và tiền giấy trên mặt đất, đám người Hàn Phi đi đến chỗ sâu nhất của hành lang, nơi tối tăm và âm u nhất của toàn bộ tòa nhà, có bày một tấm vải khổng lồ màu đỏ.

“Trực giác cho em biết tốt hơn hết là không nên động vào tấm vải này.” Nhạn Đường vừa dứt lời, Hàn Phi đã tháo tấm vải đỏ xuống.

Dưới tấm vải đỏ dày, là một tấm gương khổng lồ.

Có một cặp vợ chồng đang đứng trong gương, người phụ nữ đội vương miện phượng hoàng và mặc áo choàng, người đàn ông mặc trang phục trạng nguyên, bọn họ dường như đang tổ chức một đám cưới kiểu Trung Quốc.

Nhìn thoáng qua, trong gương nửa trắng nửa đỏ, nửa vui nửa buồn, đôi tân hôn đang đứng trên sàn nhà đầy kẹo cưới và tiền giấy, quay lưng về phía hành lang.

Gió lạnh thổi vào tòa nhà cổ, nhiệt độ bắt đầu giảm nhanh, ánh sáng càng ngày càng tối.

Tiền giấy trên mặt đất bắt đầu bay tung tóe, người phụ nữ trong gương dường như vừa lùi lại một bước.

Tiếng bước chân từ dưới tầng truyền đến, người phụ nữ trong gương dường như nghe thấy gì đó, cơ thể bắt đầu chậm rãi xoay lại.

"Anh Hữu Phúc! Trong hành lang có thứ gì đó đang tới rồi!" Thiết Nam hét lớn, chỉ tay về phía sau.

Gió lạnh xuyên vào trong tay áo, chiếc nhẫn của Hàn Phi cũng bắt đầu cảnh cáo, hắn chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm lối vào hành lang.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc vải liệm xuất hiện trên tầng bốn.

Anh ta đứng quay lưng về phía mấy người chơi, không tiến lại gần, cũng không rời đi.

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, vào thời khắc mấu chốt này, bác gái Lý dường như đã nghe thấy gì đó, bà từ từ đi về phía tấm gương ở cuối hành lang.

So với sự phản chiếu của chiếc gương, hành lang có vẻ rất dài, nhưng thực ra bác gái chỉ đi vài bước đã đến phía trước nó.

"Dì ơi! Dì ơi! Đừng đi qua đó!" Nhạn Đường tóm lấy bác gái Lý, khi cậu dùng sức kéo bác gái về phía sau, đột nhiên cảm thấy như có người đang nhìn mình.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, Nhạn Đường thấy người đàn ông và người phụ nữ trong gương đã quay người lại từ lúc nào.

Hai người bọn họ có thân hình hoàn hảo và làn da không tỳ vết, điểm duy nhất không hài hoà chính là, bọn họ đều không có khuôn mặt của chính mình!

"Hỏng rồi! Tất cả bọn họ đều đến đây rồi!" Thiết Nam nắm chặt hai tay, lo lắng đổ đầy mồ hôi trên trán.

“Anh hãy lui lại phía sau, đi giúp Nhạn Đường.” Hàn Phi một tay ôm linh đàn, tay kia nắm chặt dao tái sinh.

“Còn anh thì sao?” Câu hỏi của Thiết Nam không nhận được câu trả lời, bởi vì anh ta còn chưa hỏi xong, Hàn Phi đã ôm linh đàn lao về phía người đàn ông mặc áo liệm.

Ôm linh đàn trong lòng, phóng hết tốc lực, hình bóng của Hàn Phi đã khắc sâu trong mắt Thiết Nam.

"Dường như tôi đã hiểu được tại sao bọn họ lại sợ anh ấy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận