Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 468: Nghề nghiệp ẩn mà người bình thường không thể điều khiển

Từ khi Hàn Phi đến bách hóa thương mại này, hai nhân viên bảo vệ trực ca đêm, một người mất tích, một người chết một cách bí ẩn, đồng nghiệp bên cạnh không phải phải nhập viện, thì cũng là bị bắt cóc, cơ bản tất cả những người từng nói chuyện với hắn, đều ít hoặc nhiều xảy ra vấn đề.

"Khi mới đến đây làm việc tốt xấu gì mình vẫn có đồng nghiệp để giao lưu, chỉ mới được vài ngày, cả trung tâm thương mại chỉ còn mỗi mình mình. Cũng không biết là do mình mệnh cứng, hay là vận khí bọn họ không tốt nữa."

Dừng ở đại sảnh trung tâm thương mại, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, những dải ruy băng quảng cáo từ trên cao rủ xuống dưới, bên trong rõ ràng không có gió, vậy mà bọn chúng lại xoắn xuýt trong bóng tối.

"Trông bọn chúng dị dạng như vậy, thật giống với thế giới này."

Nâng túi vải lên, Hàn Phi men theo thang máy đi lên từng tầng một, mỗi khi đến một tầng, nhiệt độ của toàn bộ tầng đó đều sẽ giảm xuống, như thể có thứ gì đó trong bóng tối bị đánh thức.

Bản thân Hàn Phi đương nhiên không có "sức hút" lớn như vậy, vấn đề nằm ở những bức ảnh trong túi vải của hắn.

"Xem ra việc ông chủ xây dựng điện thờ ở dưới cùng của trung tâm thương mại không phải là ngẫu nhiên, có lẽ ông ta muốn dùng điện thờ để trấn áp những người đã bị mình giết chết."

Lên đến tầng ba, ngay khoảnh khắc Hàn Phi vừa bước ra khỏi thang máy, đã nhận ra sự bất thường.

Tất cả ma nơ canh trong các cửa hàng đều đứng quay mặt về phía hắn, trong bóng tối dường như có vô số cặp mắt đang nhìn hắn.

“Đúng là diễn viên giỏi, đi đến đâu cũng đều trở thành tiêu điểm.” Hàn Phi mặc lại bộ đồng phục đã bị ngâm trong nước giếng, tuy rằng nước giếng đầy oán hận sẽ mang đến sự đau đớn cho hắn, nhưng cũng có thể ngăn cản quỷ quái đến gần.

Đẩy nhanh tốc độ, Hàn Phi đi về phía cửa hàng nơi người phụ nữ đã từng xuất hiện theo trí nhớ của mình, vừa đi được nửa đường thì đột nhiên phát hiện trên lối đi đối diện cũng có một người phụ nữ đang đứng.

Người đó duy trì tốc độ y như hắn, khom lưng, thân hình cực kỳ không hài hòa, nhìn trông có vẻ rất kỳ quái.

"Dĩ hòa vi quý, tôi không trêu chọc bạn, hy vọng bạn cũng đừng đến làm phiền tôi."

Hàn Phi đi qua cửa hàng thứ nhất, trên cửa kính ngoài bóng dáng của chính mình ra, phía sau hắn còn có một chiếc váy đỏ đi theo.

Trong lối đi tối đen của trung tâm thương mại, một chiếc váy lớn màu đỏ lặng lẽ đi theo phía sau một người đàn ông.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy, Hàn Phi lại cảm thấy không cần thiết phải quay đầu lại, trước đây cũng có rất nhiều người từng theo dõi hắn, nhưng những người đó đều không bao giờ trở về nhà nữa.

"Ở cửa hàng số 1 và số 2 chỉ có người giả, cửa hàng số 3 là nơi Hoàng Oanh xảy ra chuyện, lần trước vợ của ông chủ trung tâm thương mại thử quần áo ở cửa hàng quần áo nữ số 4."

Hàn Phi chỉ mới làm việc trong trung tâm thương mại một thời gian ngắn, nhưng hắn đã nhớ được vị trí của tất cả các cửa hàng bên trong.

Đẩy cánh cửa của cửa hàng quần áo nữ số 4 ra, trong không khí thoang thoảng một mùi nước hoa, cửa hàng này là cửa hàng quần áo nữ cao cấp nhất tầng 3, người phụ nữ đó cho dù đã qua đời, mức độ tận hưởng cũng vẫn rất cao, từ đó cũng có thể gián tiếp suy ra rằng, đối phương ít nhất vẫn bảo lưu một chút kí ức lúc còn sống.

Điều mà Hàn Phi phải làm bây giờ là dùng chiếc váy trong tay để khiến cho hạt giống ký ức trong tâm trí người phụ nữ này nảy mầm, lại nở ra bông hoa của nhân tính.

Phát hiện Hàn Phi bước vào cửa hàng, bộ y phục màu đỏ đi theo hắn, còn có bóng người phía bên kia hành lang đều dừng lại tại chỗ.

Trong nháy mắt có thể thấy rõ ai là tồn tại đáng sợ nhất trên tầng ba.

Có tiếng sột soạt trong cửa hàng được trang trí nghệ thuật, căn bản không giống tiếng thay quần áo chút nào, dường như có ai đó đang liên tục cào cấu làn da.

Nhìn theo tiếng động, Hàn Phi phát hiện rèm cửa ở tất cả các phòng thử đồ trong cửa hàng đều đang chuyển động, như thể đều có người trốn trong mỗi ngăn vậy.

"So với lần đi vào trước, cửa hàng này có vẻ âm u hơn rồi, xem ra những người chết oan trong trung tâm thương mại cũng sẽ theo thời gian, trở nên càng ngày càng điên cuồng."

Những thứ vớt được từ dưới giếng lên là chỗ dựa của Hàn Phi, hắn dũng cảm bước vào cửa hàng.

Ngón tay cầm chặt túi vải, ánh mắt Hàn Phi đầu tiên nhìn về chiếc gương thử đồ cực lớn bên ngoài phòng thay đồ.

Màn đêm như mực chảy trên mặt gương, mang theo cảm giác bất an mạnh mẽ.

Hàn Phi trong gương biến thành một đống hình ảnh mơ hồ, hắn còn thậm chí không dám chắc chắn người trong gương có phải là mình hay không.

"Hình như từ sau khi mình tiến vào thế giới ký ức, chưa có cẩn thận soi gương, mỗi lần đi ngang qua gương, luôn có cảm giác người trong gương không phải là mình. Khi mình muốn nhìn rõ khuôn mặt của người trong gương, thì lại cảm thấy khuôn mặt vô cùng xa lạ và mơ hồ."

Hàn Phi cảm giác hình như mình đã quên mất một số thứ gì đó: "Tại sao lại quan tâm đến gương như vậy?"

Càng sống lâu trong thế giới ký ức điện thờ, càng dễ bị thế giới này đồng hóa, trở thành một phần của thế giới này, nhưng Hàn Phi dường như lại không bị ảnh hưởng, tất cả ký ức của hắn đều không bị mất đi.

Cảm giác như thể có một người khác đã giúp hắn gánh chịu nguyền rủa của thế giới điện thờ, âm thầm chịu đựng mọi trạng thái tiêu cực thay cho hắn.

Ánh mắt dừng lại trên gương, Hàn Phi từng bước đi về phía nó, nhưng đúng lúc hắn đến gần, chiếc gương đột nhiên phát ra âm thanh giòn tan, bên trên xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Những vết nứt đó giống như những vết sẹo, càng quỷ dị hơn nữa là những vết nứt còn đang chảy máu ra bên ngoài.

Khi ngón tay chạm vào vết máu chảy ra từ trong gương, Hàn Phi mơ hồ nhớ ra điều gì đó: "Ngoài mình và Mười Ngón ra, hình như vẫn còn một người bên ngoài, nhưng sao mình không thể nhớ được hình dáng của anh ta vậy."

Những vết nứt trên mặt gương càng ngày càng nhiều, Hàn Phi trong gương bị chia năm xẻ bảy, khi chiếc gương sắp vỡ ra hoàn toàn, Hàn Phi trong gương liền giơ tay lên.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên, nhưng hắn ở trong gương đã nhuốm máu, cố gắng viết gì đó lên tấm gương vỡ.

Cách làm của hắn dường như đã phá vỡ một số quy tắc, ngay lúc ngón tay chạm vào gương, chiếc gương thử đồ đã hoàn toàn vỡ vụn.

Các mảnh kính vỡ bay tứ tung, như một cơn mưa thủy tinh.

Âm thanh cực lớn của kính vỡ chính thức phá vỡ màn đêm yên tĩnh của trung tâm thương mại, âm khí từ trong góc bay ra, ngưng tụ thành sương giá trên cửa kính của cửa hàng quần áo nữ.

Tấm rèm trên cửa phòng thử đồ không ngừng đung đưa, trong sự im lặng vô cùng ngột ngạt này, một bàn tay vén tấm rèm phòng thử đồ lên.

Máu từ vết sẹo chảy ra nhuốm đỏ chiếc váy xanh trên người, mái tóc đen xõa ngang lưng như cố gắng che vết thương xuyên thấu trên ngực và bụng.

Người phụ nữ giẫm lên từng bộ quần áo, mỗi bộ quần áo đều vô cùng tinh xảo, nhưng đó không phải là những thứ cô ta muốn.

Đi về phía trước, quần áo dính máu của cô ta đều chịu một loại nguyền rủa nào đó, giống như những người đang nằm trên mặt đất vậy.

Trong nháy mắt, người phụ nữ đã dừng lại trước mặt Hàn Phi, cái đầu rũ xuống từ từ nâng lên, cùng với âm thanh ghê người của xương cốt biến dạng, đôi mắt đỏ tươi kia nhìn hắn qua khe hở giữa mái tóc đen.

“Váy của cô, tôi đã giúp cô tìm được rồi.”

Từ trong túi vải lấy ra chiếc váy màu đỏ, Hàn Phi ướm vào vai người phụ nữ: "Đây là chiếc váy phù hợp với cô nhất trên thế giới này, cũng là tất cả tốt đẹp mà thế giới nợ cô."

Lấy chiếc váy đỏ ra khỏi túi vải, một cỗ khí tức kinh khủng khó tả bắt đầu lan ra trong cửa hàng quần áo nữ, như thể không có điểm kết thúc, đầu tiên là quét hết tầng ba, sau đó trực tiếp lao xuống dưới đất.

Vén mái tóc đen của người phụ nữ sang một bên, Hàn Phi nhìn thấy một khuôn mặt méo mó vì hận ý, khuôn mặt đó vô cùng kinh khủngvà đáng sợ, nhưng trong mắt Hàn Phi lại không hề có chút chán ghét hay ruồng bỏ, chỉ có tiếc nuối.

"Người đẩy cô xuống giếng nước đã trở thành ông chủ đáng kính nhất của Sa Hà, ông ta đạp lên trên đống xác chết, vậy mà lại tự cho mình là nhà từ thiện." Hàn Phi đưa chiếc váy đỏ cho người phụ nữ: "Thế giới trắng đen đảo ngược này cần chúng ta cùng nhau sửa lại, như thế nào là đúng, như thế nào là sai, có lẽ cô còn rõ hơn tôi."

Sau khi chiếc váy đỏ đến gần người phụ nữ, trên váy xuất hiện một đường kẻ vẽ đầy kí hiệu cổ quái, đường kẻ đó xuyên qua vết thương trên ngực và bụng của người phụ nữ, cuốn lấy linh hồn cô ta.

Nếu như không lấy lại chiếc váy đỏ, người phụ nữ sẽ bị trói buộc bởi cái giếng và điện thờ, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tất cả những người bị đẩy xuống giếng, linh hồn của bọn họ đều được niêm yết giá cả rõ ràng, trở thành tài sản riêng của điện thờ, chỉ có đi xuống giếng, lấy ra những vật phẩm bọn họ để lại mới có thể giúp họ tìm lại tự do.

Thực ra cho dù như vậy cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc, vẫn bị ảnh hưởng bởi điện thờ.

Một khi giao dịch đã được thực hiện, thì không thể thay đổi được nữa, trừ khi ai đó có thể phá hủy điện thờ, để mọi thứ bắt đầu lại.

Chiếc váy đỏ trang nhã tinh tế, chỉ là bên trên vẫn còn lưu lại nước giếng ngưng tụ từ oán hận.

Khi Hàn Phi lấy chiếc váy ra, người phụ nữ và tất cả quần áo dị hóa trong cửa hàng đều dừng lại tại chỗ.

Nước nhỏ giọt xuống, tay người phụ nữ dần dần rời khỏi vết thương trên ngực và bụng, cầm lấy chiếc váy mà Hàn Phi đưa cho.

Nước giếng như kim độc đâm vào làn da, nhưng cô ta lại không quan tâm chút nào, hai cánh tay tái nhợt đang run rẩy nắm lấy váy, trên khuôn mặt méo mó vì hận ý dần dần lộ ra một nụ cười điên cuồng.

Y phục màu xanh trên người bị vết máu rửa sạch, Hàn Phi lập tức nhìn đi chỗ khác, khoảng vài giây sau, chiếc nhẫn của chủ nhà đột nhiên phát ra cảnh báo, khi Hàn Phi quay đầu lại, một người phụ nữ cao gần ba mét, mái tóc đen phủ đầy trên mặt đất, mặc chiếc váy đỏ quỷ dị đứng trước mặt hắn.

Chiếc váy màu đỏ sẫm che đi những vết thương trên ngực và bụng của người phụ nữ, cô ta phù hợp với chiếc váy này không gì sánh được, cứ như chiếc váy được tạo ra là để dành cho cô ta vậy.

Tất cả những vết máu dính trên váy đều trở thành một thứ trang trí tàn nhẫn, người phụ nữ đang điên cuồng hấp thụ âm khí trong toàn bộ trung tâm thương mại, làn da và khuôn mặt của cô ta từ từ trở lại bình thường, trong đôi mắt đỏ rực cũng có một tia sáng.

Người và quỷ trong thế giới ký ức rất khó có thể phân chia sức mạnh theo tiêu chuẩn của thế giới tầng sâu, Hàn Phi chỉ có thể phỏng đoán sức mạnh của bọn họ dựa trên mức độ dị hóa.

Nếu như lấy đứa trẻ của Sáu Ngón làm vật tham chiếu, thì người phụ nữ cao gần ba mét này ít nhất có sức mạnh gấp mười lần.

Chịu áp lực quá lớn do người phụ nữ mang lại, Hàn Phi yên lặng chờ đối phương trút giận.

Ý tưởng của hắn rất hay, nhưng rõ ràng là hắn đã đánh giá thấp hận thù mà người phụ nữ đã tích lũy trong nhiều năm nay, càng đánh giá thấp hơn âm khí ẩn giấu trong trung tâm thương mại.

“Bùm!”

Kính cửa hàng vỡ vụn, Hàn Phi liếc nhìn ra bên ngoài.

Chỉ là liếc mắt một cái, mồ hôi lạnh của hắn đã túa ra.

Trong trung tâm thương mại tối tăm, những bóng người mặc những bộ quần áo dính máu bước ra từ sâu trong cửa hàng, bọn họ đứng ở mép lối đi trên mỗi tầng, nhìn chằm chằm vào chỗ đất trống ở giữa trung tâm thương mại.

"Bọn họ muốn làm gì?"

Sự nghi ngờ của Hàn Phi nhanh chóng được giải đáp, người phụ nữ cao gần ba mét đi ngang qua hắn, giẫm lên lan can tầng ba.

Bóng quỷ cao lớn liếc xuống Hàn Phi một cái, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn thê lương.

Chiếc váy đỏ rủ xuống, sau đó người phụ nữ nhảy xuống phía dưới, mà cảnh xảy ra tiếp theo khiến Hàn Phi, một người thấy nhiều biết rộng cũng cảm thấy da đầu tê rần.

Những bóng người dừng lại ở rìa lối đi của mỗi tầng, như những chiếc lá mùa thu, từng người lần lượt nhảy xuống!

Lặng lẽ rơi xuống, trên mặt đất chỉ còn lại những bông hoa máu nở rộ.

Người phụ nữ đứng trong biển hoa ấy, điên cuồng hấp thụ tất cả hận và đau khổ.

Người nhảy lầu giống như một cơn mưa, trung tâm thương mại đã bị mây mù bao phủ quá lâu, cơn mưa máu này dường như là sự tự giải thoát và giải tỏa của tất cả các linh hồn.

“Không ổn lắm.” Hàn Phi chỉ là trả lại chiếc váy cho người phụ nữ, hắn cảm thấy mình chỉ làm một chuyện rất bình thường, không ngờ lại gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Vợ của ông chủ trung tâm thương mại là người đầu tiên chết trong bách hóa thương mại này, cũng rất có khả năng là người đầu tiên bị ông chủ đẩy xuống giếng, oán khí của cô ta sâu nhất, hận ý nồng đậm nhất, cô ta chịu đựng những đau khổ đầu tiên, cũng là khởi đầu của mọi tuyệt vọng.

"Kính cửa hàng trên toàn bộ tầng ba đều bị hư hỏng, ngày mai mình phải tìm lý do như thế nào bây giờ?"

Hàn Phi nhìn vào vị trí trung tâm, hắn rất nhanh đã phát hiện ra tầm nhìn của mình thật nhỏ, mục tiêu của người phụ nữ không phải là phá hủy trung tâm thương mại, mà là điện thờ dưới tầng hầm!

Những bóng người rơi xuống đất như mưa, Hàn Phi thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của hai người bảo vệ bên trong, một người đang sống sờ sờ, vào giây phút này đã hóa thành giọt mưa oán khí.

Càng làm Hàn Phi không ngờ tới là hầu hết các bóng người đều tự nguyện làm việc này, bọn họ dường như đã đi đến thống nhất trong vô số đêm đen.

Hoa máu nở ra, máu chảy tạo thành thân rễ, chúng quấn lấy nhau dệt thành một cái giếng ở chỗ đất trống của trung tâm thương mại!

Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ đứng bên miệng giếng, ngay lúc tạnh mưa, cô ta bắt đầu điên cuồng tấn công mặt đất của trung tâm thương mại.

Còn chưa đến giờ chẵn, nhưng chiếc chuông lớn ở trên cùng của trung tâm thương mại lại không ngừng phát ra âm thanh, bên dưới giếng màu máu mơ hồ xuất hiện hư ảnh của một điện thờ.

Cảnh tượng này Hàn Phi đã từng nhìn thấy trong ảo giác của chủ nhân điện thờ, chỉ khác với hoàn cảnh lúc đó là, tất cả mọi người trong trung tâm thương mại không phải là đứng cùng điện thờ, mà là muốn cùng nhau phá hủy nó!

"Dù ảo giác có đáng sợ đến đâu thì cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Cũng may là mình không bị cảnh tượng giả đó làm cho hoảng sợ."

Những gì nhìn thấy trước mắt mới chính là sự thật, Hàn Phi biết đêm nay chính là một cơ hội, hắn rút dao tái sinh ra, lặng lẽ đi xuống lầu.

Cánh cửa của hư ảnh điện thờ hé mở, người phụ nữ đứng ở trung tâm của giếng máu, không ngừng dùng cơ thể đã hoàn toàn dị hóa của mình đánh vào điện thờ.

"Hãy để tôi giúp cô."

Hàn Phi đã phát hiện ra rằng có một số nút chủ chốt trên giếng màu máu, cấu thành khung xương của giếng máu chính là một số nhân viên của siêu thị đồ cũ trước đây, một người đàn ông say rượu chết đuối, ông lão quỳ trước điện thờ, còn có một nữ nhân viên bị trói chân tay bằng dây thừng.

Mở túi vải ra, Hàn Phi trả lại ba tấm ảnh tương ứng cho bọn họ.

Giếng máu đột nhiên trở nên thật hơn, máu chảy trong đó dường như có thể rửa sạch toàn bộ trung tâm thương mại bất cứ lúc nào.

Hồi chuông báo tử ở trên đầu trung tâm thương mại vang lên, điện thờ dưới tầng hầm truyền ra những tiếng gầm giận dữ.

"Mình luôn nghĩ rằng điện thờ là bất khả chiến bại, luôn cảm thấy chỉ có một mình mình muốn phá hủy điện thờ, bây giờ xem ra mình có ý tưởng như vậy là hoàn toàn do ông chủ đánh lạc hướng."

Điện thờ hư ảnh bắt đầu rung chuyển, cửa thần mở ra, những cánh tay như hoa bỉ ngạn nở rộ hướng thẳng đến người phụ nữ để tóm lấy.

Hai bên giằng co căng thẳng, nhưng cùng với giếng máu dần dần khô đi, người phụ nữ từ từ bị kéo vào bên trong điện thờ.

Cô ta cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận của chính mình, chỉ có thể không ngừng hét lên những tiếng thét chói tai.

"Mình ở lại đây hình như cũng không giúp được gì cho bọn họ."

Lui về phía sau, Hàn Phi trở lại bên trong siêu thị đồ cũ, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng rất hay.

"Tất cả những người chết oan đều đang chiến đấu chống lại điện thờ hư ảnh, điện thờ trong nhà kho dưới tầng hầm có lẽ không còn bao nhiêu khả năng tự bảo vệ nữa."

Trộm nhà đã trở thành thói quen của Hàn Phi, dù nguy hiểm đến mấy cũng phải thử.

Mở vách ngăn ra, Hàn Phi không tuân theo mệnh lệnh của ông chủ, hắn đã tiến vào nhà kho dưới tầng hầm sau 0 giờ.

Nhiệt độ nhà kho vừa rồi giống như hầm băng bây giờ đã trở lại bình thường, Hàn Phi cầm theo dao tái sinh tiến vào chỗ sâu nhất của nhà kho, hắn vén tấm vải đen che điện thờ lên.

"Mình vốn chỉ cần gần điện thờ sẽ cảm thấy rất không thoải mái, nhưng bây giờ cảm giác mà nó mang lại không khác gì với chiếc hộp gỗ tinh xảo."

Một nụ cười từ từ hiện lên trên mặt Hàn Phi: "Muốn tiêu diệt một vị thần, trước tiên phải phá hủy điện thờ của ông ta, để thiên hạ không còn tin vào sự tồn tại của ông ta nữa."

Cầm chiếc búa bên cạnh điện thờ lên, Hàn Phi làm ra điều mà chủ nhân điện thờ luôn mong muốn.

“Con người mình không tin thần, cũng không tin số mệnh, nếu như tất cả mọi thứ đều đã định sẵn, vậy thì mình sẽ đập tan tất cả mọi thứ là được rồi!”

Chiếc búa là một lựa chọn khác không hề tồn tại trong kí ức của chủ nhân điện thờ, lúc này Hàn Phi đã nâng cao "lựa chọn" này lên, mang theo sự hối hận vô hạn của anh ta, đập thẳng về phía điện thờ!

“Bùm!”

Mùn cưa bay tứ tung, máu chảy ròng ròng, điện thờ giống như một con quái vật hút no máu người.

Nắm bắt cơ hội, Hàn Phi không ngừng vung chiếc búa trong tay xuống, máu từ điện thờ bắn lên khắp người hắn.

Điện thờ muốn cám dỗ Hàn Phi tiến hành giao dịch, còn hắn lại muốn cái mạng già của điện thờ, đây thật giống như ma quỷ gặp phải ác quỷ, có cảm giác kỳ phùng địch thủ.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng Hàn Phi không dám dừng lại.

Cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm lấy!

Phần đỉnh của điện thờ bị đập nát, thời gian của toàn bộ thế giới ký ức dường như dừng lại trong một giây.

Ngay khi Hàn Phi đang chuẩn bị nỗ lực kiên trì để lật đổ hoàn toàn điện thờ, một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp đột nhiên xuất hiện.

Không dám có chút do dự, Hàn Phi nhanh chóng lui ra ngoài, nhà kho dưới tầng hầm này tuyệt đối không thể ở lại.

Mặt đất đang rung chuyển, nước trong giếng ngầm điên cuồng dâng cao.

Hàn Phi cũng là quyết đoán, tốc độ nhanh đến kinh người, trước khi cỗ sức mạnh kia hoàn toàn trở về điện thờ hắn đã chạy ra khỏi nhà kho.

Cùng lúc đó, âm thanh đinh đong vang lên, một bà lão cầm chiếc ô, xách theo một gói hàng phát ra mùi hôi thối bước vào siêu thị.

Bà giống như thường lệ, đi thẳng đến điện thờ ở trong cùng.

"Bà ơi! Con trai bà không ở trong điện thờ!"

Điện thờ dưới tầng hầm bị đập thành một lỗ hổng, gây ra phản ứng dây chuyền, siêu thị đồ cũ này không thể ở lại nữa.

Không có thời gian giải thích cặn kẽ cho bà lão, Hàn Phi cõng bà lên vội vàng lao ra khỏi siêu thị.

Bà lão vừa vào bên trong còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hàn Phi cõng lên, chạy đến đại sảnh trung tâm thương mại với tốc độ cực nhanh.

Gió thổi tóc bay lung tung, bà muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, gió lạnh không ngừng tràn vào.

"Bà ơi, ảnh của con trai bà ở đây! Hai người rất nhanh sẽ được đoàn tụ thôi!"

Hàn Phi thản nhiên an ủi bà lão một câu, sau đó đi thẳng tới người phụ nữ mặc váy đỏ.

Điện thờ đã bị mình phá hủy, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không có sức mạnh tiếp tục trấn áp quỷ quái trong trung tâm thương mại.

Khi hắn lao đến trung tâm của đại sảnh, trận chiến đã kết thúc, hoa máu trên mặt đất trở nên mơ hồ không rõ, cả không gian chỉ còn lại người phụ nữ mặc váy đỏ và ba nhân viên của siêu thị đồ cũ.

Lúc này bọn họ trở nên vô cùng yếu ớt, cơ thể khiếm khuyết không hoàn chỉnh in dấu vết một phần giếng máu, sau khi phải trả một cái giá quá lớn, bọn họ dường như đã thoát ra khỏi sự khống chế của điện thờ.

"Hãy ra khỏi đây trước!"

Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra một chiếc bình ước nguyện, mời ba nhân viên của siêu thị đồ cũ vào đó, sau đó hắn lại chịu đựng oán khí đau thấu xương, đến gần người phụ nữ mặc váy đỏ.

"Điện thờ là do tôi phá hủy, xin mọi người hãy tin tôi một lần nữa, có lẽ tôi có thể đem tự do chân chính đến cho mọi người."

Thực lực của người phụ nữ váy đỏ là mạnh nhất, hầu hết những người chết trong trung tâm thương mại đều trở thành những đường vân trên váy, có thể nói cô ta đã ngưng tụ hận ý của tất cả mọi người.

Hàn Phi nhìn đối phương với vẻ chân thành không gì sánh được, sau khi dưới tầng hầm không ngừng phát những tiếng động lạ, người phụ nữ không còn do dự nữa mà bước vào trong bình ước nguyện.

Đóng miệng bình lại, Hàn Phi chạy nhanh ra bên ngoài, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành tiền nhiệm vụ của nghề nghiệp ẩn côi phu, sau khi làm tổn thương ba oán niệm, vẫn thành công lấy được lòng tin của bọn họ! Bạn có muốn bắt đầu nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo của côi phu không?"

“Không!”

Hàn Phi liều mạng chạy như điên, đầu cũng không dám quay lại: "Đồ tể đã đủ khó tin rồi, nghề nghiệp côi phu này ai mà dám tùy tiện động đến chứ?"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Nghề nghiệp ẩn côi phu là một nghề cực kỳ hiếm có, sau khi có nghề nghiệp này sẽ giúp trải nghiệm cuộc sống của bạn hoàn hảo hơn, làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn, thúc đẩy sự suy xét của bạn với nhân tính, đồng thời mở khóa năng lực cá nhân độc quyền, tăng mạnh sức hút của bạn đối với oán niệm và hận ý khác giới. Bạn có muốn bắt đầu giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ không?"

"Không! Tôi chính là tin những lời quỷ của bạn mới đi đến bước đường hôm nay!"

Hàn Phi dùng hết sức chạy vọt ra khỏi bách hóa thương mại như một bóng quỷ.

Tiếng mưa ào ào truyền vào tai, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm trong thế giới ký ức của điện thờ giống như bị thủng một cái hố lớn vậy, đột nhiên đổ mưa như trút nước.

"Mấy hôm trước vẫn luôn trời quang mây tạnh, sao đột nhiên lại mưa to như vậy? Chẳng lẽ là do mình đập vỡ phần đỉnh của điện thờ à?"

Hàn Phi nhớ bọn Mười Ngón đã từng nói rằng, việc phá hủy điện thờ sẽ có ảnh hưởng lớn đến thế giới ký ức này.

"Thế giới ký ức đã phát sinh thay đổi, như vậy có phải là những thứ ban đầu đã được định sẵn cũng sẽ thay đổi không?"

Cõng bà lão trên lưng, ôm lấy bình ước nguyện, Hàn Phi nhìn thành phố bị mưa bão cuốn đi, tâm tư dần dần trở nên linh hoạt.

"Trung tâm thương mại đã trở thành một mớ hỗn độn, mình còn đập phá điện thờ, ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì nữa, chi bằng nhân lúc ông chủ đang đuổi theo Mười Ngón, phải nhanh chóng tìm ra điểm yếu của ông ta."

Trong đêm tối của thế giới ký ức, tất cả mọi thứ sẽ bị dị hóa, vô cùng nguy hiểm, nhưng Hàn Phi đã sớm phát hiện ra một chuyện.

Bà lão và Vương Bình An có thể tự do đi lại vào ban đêm, hai người bọn họ dường như không phải là mục tiêu tấn công của những con quái vật đó.

“Bà ơi, bà có thể giúp cháu một chuyện nhỏ được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận