Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 756: Tôi hơi mất bình tĩnh

Vũ đạo của ông lão kết thúc trong bóng tối, vong hồn trong căn nhà lại quay trở về trong chiếc gương.

Hai tay buông xuống, ông lão như đang dùng sinh mệnh nhảy múa, giống như một chiếc lá đang từ từ rơi xuống gốc, mỗi bước nhảy là một cuộc đời.

Đôi mắt bị khoét rỗng nhìn chằm chằm chiếc gương, hào quang đặc biệt trên người ông lão từ từ biến mất, lưng của ông ta vẫn còng xuống như cũ, mái tóc bạc trắng tán loạn, nếp nhăn trên da càng lộ rõ hơn.

“Ông ơi, cháu có thể lên vũ đài thử một chút được không?” Hàn Phi không biết nhảy múa, nhưng hắn sở hữu trí nhớ mạnh mẽ và khả năng khống chế tuyệt đối cơ thể, hắn đã ghi nhớ hết mọi động tác của ông lão, có thể “copy” lại một cách hoàn chỉnh.

“Bất cứ lúc nào đều được, cho dù cuối cùng cậu không gia nhập câu lạc bộ, sau này vẫn có thể tới đây nhảy múa.” Ông lão dường như lúc này mới khôi phục lại, quay người, trả lời về phía phát ra giọng nói của Hàn Phi.

“Dạ được.” Hàn Phi cũng không khách khí, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chờ khi lượng máu hồi phục rồi mới thăm dò kĩ lưỡng nơi đây.

Thu dao tái sinh lại, Hàn Phi đứng ở trung tâm vũ đài.

Hắn là một diễn viên, đã quen thuộc với đủ các thể loại sân khấu, hắn của quá khứ cũng luôn âm thầm biểu diễn trên sân khấu không có khán giả, thể hiện cuộc đời của mình.

Hai tay giống như gợn sóng trên mặt hồ, chậm rãi duỗi về hai bên, Hàn Phi dung hợp sự dịu dàng và mạnh mẽ của mình lại với nhau, hắn tập trung tinh thần nhớ lại từng động tác của ông lão, làm hết sức mình sao cho chuẩn nhất.

Ban đầu Hàn Phi chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng hắn cứ nhảy cứ nhảy rồi cảm thấy những động tác kia dường như đang kêu gọi mình, giống như dòng nước chảy xiết, căn bản không cần cố ý sửa đổi, chảy một cách tự nhiên trên mặt đất.

"Đây chính là vũ điệu của thế giới tầng sâu."

Quỷ văn trên người Hàn Phi được kích hoạt, như thể là một loại vật tổ nào đó khắc trên cơ thể, hắn đã không còn phải cố gắng làm tốt mọi động tác nữa, mà là bắt đầu cảm nhận sức mạnh bên trong của những động tác này.

Đúng như Hàn Phi đã dự đoán trước đó, ông lão không phải múa một vũ đạo bình thường, có thể là một điệu múa cầu phúc khi hiến tế nào đó.

Khi Hàn Phi múa được một nửa, trong gương bốn phía xung quanh xuất hiện những cái bóng xám nhàn nhạt, những khuôn mặt thấp thoáng lặng lẽ nhô ra khỏi gương.

Nhiệt độ trong phòng bắt đầu không ngừng giảm xuống, Hàn Phi toàn tâm toàn lực vào nhảy múa không hề để ý tới chuyện này.

Khi điệu nhảy tiến triển, Hàn Phi bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào của mọi người, cảnh tượng trước mắt hắn cũng bắt đầu thay đổi.

Trong những chiếc gương bình thường kia xuất hiện những cảnh tượng đẫm máu tàn nhẫn, chết chóc, giết hại, tuyệt vọng, tất cả sự kinh khủng đều xoay quanh một điện thờ, điện thờ đó cũng khác với tất cả những điện thờ mà Hàn Phi từng thấy trước đây.

Nó hoàn toàn được ghép lại từ thi thể, phần đế là những cánh tay của người sống, cửa thần là lồng ngực bị rạch ra.

Khi Hàn Phi muốn nhìn bên trong vào cửa thần, ánh mắt như bị kim châm, cảm giác đau đớn truyền đến.

Động tác hơi chậm trễ, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi gắng chịu cơn đau, tiếp tục nhảy múa.

Những lời thì thầm bên tai từ từ tan biến, cảnh tượng trước mắt cũng khôi phục bình thường, gương vẫn là những tấm gương đó, trong gương cũng không có điện thờ, chỉ có Hàn Phi và ông lão bị khoét mắt.

Hàn Phi gắng gượng hoàn thành nốt động tác cuối cùng, sau đó trực tiếp ngã ngồi ở trên vũ đài, lưng hắn đã ướt đẫm, hai má cũng toát đầy mồ hôi lạnh, xem ra hắn đã vừa đi lướt qua cái chết.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành điệu múa thành công, nhận được năng lực vũ đạo sơ cấp, nhận được vũ đạo đặc biệt rank E là Tội nhân."

"Vũ đạo sơ cấp: Dùng trái tim để nhảy múa có thể cải thiện năng lực này, sử dụng điểm kỹ năng để nâng cấp, chỉ có thể nâng cấp đến sở trường cao cấp."

"Tội nhân: Bạn là tội nhân mang theo xiềng xích nhảy múa, bạn nhảy múa điên cuồng trên một vũ đài không có khán giả, cúng tế những vong hồn đã bị bạn tự tay giết chết."

"Chú ý! Vũ đạo này có xác suất thu hút vong hồn, có xác suất nâng cao thể lực, trí lực và ngưỡng tinh thần tạm thời, mỗi 24 giờ chỉ có thể kích hoạt một lần."

Nhắc nhở của hệ thống vang lên, Hàn Phi cảm thấy nỗ lực của mình là xứng đáng.

“Nhảy rất tốt, cậu rất có thiên phú.” Hốc mắt đen xì của ông lão nhìn chằm chằm Hàn Phi, trên mặt lộ ra một sự mãn nguyện.

"Ông không nhìn thấy, làm sao biết cháu nhảy rất tốt?"

"Vũ đạo của cậu đã chạm đến rất nhiều linh hồn, tôi có thể nghe thấy tiếng nói của bọn họ, vũ đạo tốt không phải chỉ có động tác tuyệt đẹp và kỹ năng khó." Ông lão lặng lẽ duỗi ra một vài ngón tay: "Sự cảm nhận và dung hợp của tâm hồn, sử dụng cơ thể để kết nối với thế giới, đây là hiểu biết của tôi về vũ đạo."

“Sư phụ, cháu có thể đi theo ông học múa được không?” Hàn Phi rất tò mò về thân phận của ông lão, nhưng hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi thẳng, chờ khi quan hệ thân thiết rồi, cái gì cũng có thể nói ra.

“Cậu muốn học tôi.” Ông lão hơi do dự một chút: “Vũ đạo của tôi sẽ dẫn đến vận rủi, cậu có chắc không?”

“Chắc chắn.” Hàn Phi đáp lại một cách chắc chắn.

“Như vậy tôi cũng không thể dạy cậu được.” Ông lão vốn luôn trầm mặc kín tiếng, sau khi gặp Hàn Phi, dường như tâm trạng tốt hơn một chút: “Cậu có thể thử đi khám phá những hứng thú sở thích khác, tôi có thể cảm nhận được, hứng thú sở thích thực sự của cậu không phải là nhảy múa."

Một già một trẻ bước ra khỏi phòng vũ đạo, Hàn Phi lại trở lại "Trung tâm luyện tập thư pháp", hắn đi vào căn phòng viết đầy những chữ tử.

“Đây là nơi mà một vài hội viên khác thích đến, đáng tiếc là bọn họ đã lâu chưa trở về, cũng không biết đã đi đâu.” Ông lão cầm ô đen đứng bên ngoài, ông không đi vào trong nhà.

Hàn Phi một lòng một dạ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhìn vào những chữ tử trong căn phòng, hắn cần phải tìm ra một chữ tử đặc biệt nhất bên trong.

Dù sao thì cũng không giới hạn thời gian, Hàn Phi dứt khoát ngồi trong phòng, xem từng chữ một.

Lúc đầu Hàn Phi cũng không có cảm giác gì, nhưng càng nhìn hắn càng cảm thấy bất an.

Cứ nhìn mãi vào một chữ tử, nhìn lâu sẽ cảm thấy thật xa lạ.

Hàn Phi ở trong căn phòng viết đầy chữ tử nửa tiếng, hắn đã có vẻ không nhận ra chữ này nữa.

Trong mắt hắn, những chữ tử kia như đang từ từ thay đổi hình dạng, như thể chúng đang tự di chuyển vậy.

"Thư pháp là nghệ thuật phản ánh mạng sống, hỉ nộ ái ố của tác giả đều sẽ chìm đắm trong con chữ, mỗi một chữ tử này đều giống như một con dao đẫm máu, mỗi một chữ đều cho mình cảm giác như một mạng người."

Hàn Phi không hiểu việc thưởng thức thư pháp, nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc tiếp xúc với quỷ quái, khi những chữ kia dần dần biến dạng, hắn lập tức lấy dao đồ tể tái sinh ra.

Lưỡi dao nhân tính sáng lên, Hàn Phi cầm dao đồ tể bắt đầu viết phỏng theo những chữ tử kia.

Hắn trải một mảnh giấy trắng lên trên các con chữ, dùng dao tái sinh viết lại chúng.

Lưỡi dao do nhân tính hội tụ thành này có thể cảm nhận rõ được sự giết chóc, hầu hết trong các chữ tử đều có chứa hận ý và sát ý, dù sao thì bản thân chữ này đã mang ý nghĩa là chết chóc và hủy diệt.

Đúng một tiếng đồng hồ trôi qua, khi Hàn Phi đang chuẩn bị dùng dao đồ tể viết một chữ tử ở góc sau cánh cửa, thì ánh sáng trên con dao đồ tể tái sinh đột nhiên biến mất.

"Tái sinh không muốn phá hủy chữ đó."

Nơi không nổi bật nhất trong phòng cũng có viết một chữ tử, nhưng chữ tử này có vẻ khác với những chữ khác, không có bất kì tội lỗi nào trong đó.

Ngay khi Hàn Phi phát hiện ra sự khác biệt trong chữ này, tất cả những chữ tử khác trong phòng đều biến thành những khuôn mặt của người chết, bọn họ vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc sắp chết, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, như thể là chuẩn bị cũng xé nát mặt hắn ra, để lưu lại ở nơi này.

Không dám có chút do dự chậm trễ nào, Hàn Phi muốn dùng dao tái sinh xẻo chữ tử đặc biệt kia xuống, nhưng chữ tử đó lại từ từ biến thành linh hồn của một đứa trẻ.

"Nó tên là Tiểu Cẩu, là đứa trẻ do một hội viên ở đây nhặt về, rất rụt rè, hơi ngốc nghếch, cậu đừng làm hại nó." Ông lão như nhớ ra điều gì đó, hét lên về phía Hàn Phi đang ở trong nhà.

Hàn Phi cũng dừng động tác trong tay lại, những khuôn mặt người chết kia nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần hắn không làm hại Tiểu Cẩu, thì những người chết kia xem ra cũng không động đến hắn.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý, bạn đã thành công tìm thấy chữ tử đặc biệt nhất, nhận được năng lực thư pháp sơ cấp, nhận được cách viết thư pháp của chữ tử."

"Thư pháp: một trong những hứng thú sở thích cơ bản, mức độ phù hợp với bạn không cao."

"Chữ tử viết tay: Dùng phông chữ đặc biệt viết tay thần văn, sẽ kích hoạt hiệu quả bất ngờ."

Hàn Phi nghe theo nhắc nhở của hệ thống, hứng thú sở thích của thế giới tầng sâu có thể thay đổi rất nhiều thứ, nếu như biết cách lợi dụng tốt thì tác dụng của chúng chắc là cũng không kém hơn quá nhiều so với nghề nghiệp ẩn.

"Xem ra mình phải làm một người có nhiều hứng thú sở thích mới được."

Hàn Phi đã hoàn thành hai yêu cầu của nhiệm vụ thông thường rank E này, hắn đi đến dưới chiếc ô đen của ông lão, hai người cùng nhau đến "hoa viên".

So với hai cảnh tượng kia, ở đây trông trực quan tàn nhẫn hơn nhiều, mỗi một bông hoa là một người.

"Nhiệm vụ yêu cầu mình phải hái được một bông hoa, còn phải đảm bảo rằng nó không bị héo ngay lập tức."

Bước chân vào “hoa viên”, thứ cảm giác quỷ dị đó rất khó diễn tả, trên đất trồng đầy xác người, những chiếc đầu lâu chia năm xẻ bảy được xếp ngay ngắn thẳng hàng.

"Mấy người ai đồng ý cùng tôi rời đi?" Hàn Phi sử dụng năng lực ngôn linh, hắn đang nói chuyện với thực vật.

Những bông hoa linh hồn run rẩy, bọn họ tỉnh lại từ trong thể xác của mình, lặng lẽ nhìn sang Hàn Phi.

Hoa được làm từ người sống nở như thế nào Hàn Phi không biết, hắn cũng không muốn biết, nếu như có thể, hắn muốn mang tất cả những "đóa hoa" này đi.

Mưa đen rơi trên cánh đồng hoa, từng hạt mưa đen tưới vào trong những linh hồn, bọn họ giãy giụa muốn bò ra khỏi hộp sọ vỡ nát, nhưng hạt mưa như những sợi chỉ đen, khâu bọn họ và thi thể lại với nhau.

Cách duy nhất để được tự do dường như chính là "nở ra", linh hồn vỡ nứt, chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi sự trói buộc.

Nhặt cái xẻng bên cạnh lên, Hàn Phi định đào thi thể ra, nhưng những linh hồn kia lại lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi.

Nghe thấy trong sân có tiếng động, ông lão cũng mở miệng can ngăn: “Sau khi cậu nhổ gốc đi, vậy thì nó sẽ không bao giờ có thể nở được nữa”.

“Cháu chỉ muốn thử loại vun trồng không cần đất rất phổ biến hiện nay.” Hàn Phi đào mặt đất lên, hắn nhìn thấy những mạch máu dày đặc dưới lòng đất.

Mạch máu của tất cả các thi thể đã phát triển cùng với nhau, nếu đào một thi thể ra, những cỗ thi thể xung quanh cũng đều sẽ bị ảnh hưởng.

“Cậu tuyệt đối không được phá hoại nơi này, nếu như để người trồng hoa nhìn thấy, bà ấy sẽ rất tức giận.” Ông lão sờ sờ cửa sắt, thúc giục Hàn Phi rời đi.

"Người trồng hoa bà ấy cũng là hội viên ở đây hay sao?"

“Đúng vậy, chỉ nghe giọng nói, thì bà ấy là một bà lão nhỏ nhắn tốt bụng, nhưng tất cả những người trong câu lạc bộ làm bà ấy tức giận, dường như đều không bao giờ phát ra âm thanh được nữa.” Ông lão có ý tốt nhắc nhở.

"Không bao giờ phát ra âm thanh nữa..." Hàn Phi nhìn vườn hoa: "Những người chọc giận người trồng hoa, có lẽ đều đã ở trong đất hết rồi."

Lý trí nói với hắn phải cẩn thận một chút, nhưng nhiệm vụ chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.

Hàn Phi đặt cái xẻng lại chỗ cũ, dùng tay chải những mạch máu trên thi thể, hắn muốn thử đào một thi thể đem đi, có thể cứu được người nào hay người đó.

Nhưng hắn còn chưa kịp đào sâu hơn, ông lão đang thuyết phục Hàn Phi đột nhiên không nói nữa, Hàn Phi cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn quay lại liếc nhìn một cái, một bóng người to lớn xuất hiện ở lối vào của con ngõ sau. Cao hơn ba mét, thân hình vạm vỡ rắn chắc, tay trái bà ta đang kéo thi thể của một con quái vật, năm ngón tay nắm lấy đầu con quái vật, như thể đang kẹp một món đồ chơi; bàn tay phải bị biến dạng và sưng lên, bên trên bao phủ đầy nguyền rủa của người chết.

“Hai người đang làm gì vậy?” Từ miệng người trồng hoa phát ra một giọng nói không phù hợp với hình dáng cơ thể chút nào, nghe như một bà già khó tính nhà hàng xóm.

Hàn Phi đang vuốt ve mạch máu không dám tùy tiện nhúc nhích, ông lão có đôi mắt bị khoét mất thì lẳng lặng cầm ô đi qua một bên, biểu hiện tựa hồ như đang tìm người vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận