Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 489: Tôi chỉ đơn thuần cộng điểm thể lực

Mấy người trong phòng đều không có phát hiện bất kì dị thường nào, Hàn Phi đột nhiên trở nên căng thẳng, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý hắn.

"Xuống tầng? Nhưng dưới tầng hình như có sát thủ." Thiết Nam nhỏ giọng nhắc nhở Hàn Phi, trong mắt anh ta người quét dọn kia đã là một BOSS vô cùng đáng sợ rồi.

Những người chơi khác cũng thuộc loại chơi giải trí, căn bản không hề có kinh nghiệm trong những trò chơi thể loại kinh dị như này.

"Không kịp nữa rồi! Tôi sẽ giúp mọi người trì hoãn thời gian, còn mọi người hãy đi cầu thang xuống càng nhanh càng tốt!"

Hàn Phi một cước đá tung cánh cửa, ánh mắt nhìn về phía bên kia hành lang.

Mấy người chơi khác cũng đỡ nhau chạy ra khỏi phòng, bọn họ nhìn hai bên trái phải của hành lang, không dám manh động.

“Hình như… không có thứ gì đến đây?” Thiết Nam thể lực là chính, chiến đấu thành thạo, lại đã chuyển nghề làm đấu sĩ, ngũ quan của anh ta sắc bén hơn người chơi bình thường một chút.

"Tạm thời tôi cũng không chắc chắn thứ kia sẽ đến từ phía hành lang nào, mọi người hãy nhớ kỹ, ngay khi nó xuất hiện, mọi người hãy nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với nó." Hàn Phi nói rất nhanh, hắn thông qua hàn ý từ chiếc nhẫn chủ nhà truyền đến, đã đại khái xác định được thực lực của kẻ thù, có lẽ nằm giữa oán niệm cỡ vừa và cỡ lớn.

Nếu như Hàn Phi không mượn sức của những người hàng xóm, thì vẫn hơi khó giải quyết, ít nhất hắn cũng không có tự tin trong tình huống này là vẫn có thể bảo vệ cho năm vị "ôn thần" sau lưng.

Tất cả người chơi đều đứng ngoài hành lang, bóng tối và không gian vắng lặng sẽ khiến người ta cảm thấy bất an, bác gái Lý lúc này chân đã mềm nhũn, bà ấy chỉ muốn vào game trồng hoa, nấu ăn, kết quả mắt nhắm mắt mở thế nào, cả thế giới đã thay đổi.

"Lý Đại Tỷ, chúng ta nhất định có thể trốn thoát, anh Hữu Phúc lúc trước đã nói với em rằng nơi này thực ra là một bản đồ ẩn, rất nhiều người chơi muốn vào mà còn không được." Thẩm Lạc tâm địa lương thiện, anh ta bảo vệ bác gái phía sau lưng mình, hai người cùng nhau đứng cạnh thang máy.

Chiếc thang máy vốn không có phản ứng, khi Thẩm Lạc đến gần, đèn báo bên cạnh thang máy đột nhiên sáng lên, Hàn Phi cũng cảm giác được âm khí đã đến.

“Là thang máy!” Hàn Phi ngoảnh đầu lại, lúc này cửa thang máy đang từ từ mở ra, vô số sợi tóc đen từ trong khe hở tuôn ra, gần như trong nháy mắt nuốt chửng Thẩm Lạc và bác gái Lý.

"Tại sao bác lại đứng cùng với cậu ta!"

Hàn Phi muốn vươn tay, nhưng tốc độ của Từ Cầm còn nhanh hơn, cô ấy nắm lấy cánh tay của bác gái Lý, dùng dao ăn cắt đứt tóc.

Cửa thang máy đóng lại, tóc và Thẩm Lạc cùng nhau biến mất, chỉ có bác gái Lý ngồi sụp xuống đất, sợ quá đến mức không đứng được lên.

Năm người vừa tụ hợp lại lập tức giảm bớt thành viên, nhưng nhìn dáng vẻ của những người khác, bọn họ dường như đã quen với việc này.

"Mỗi lần gặp nguy hiểm, Thẩm Lạc đều là người đầu tiên gặp tai nạn, cậu ấy cũng đã từng lạc mất chúng tôi vài lần, nhưng ở đây dường như cậu ấy có thuộc tính may mắn cao nhất, luôn có thể quay lại tụ họp cùng chúng tôi." Mèo Lưu Ly giải thích với Hàn Phi: "Hay là chúng ta xuống lầu trước đi?"

“Vẫn còn có thứ đáng sợ hơn chưa đến.” Có lẽ năm người tụ tập lại với nhau, vận đen dày đặc cuối cùng đã thay đổi về chất, quỷ đang ngủ say trong tòa nhà bắt đầu tỉnh dậy.

Ở cuối hành lang bên trái, một bóng người méo mó xuất hiện, nó đứng ở lối vào của hành lang tối đen, dưới chân vẫn còn vết máu.

Mơ hồ có thể nhìn ra là đường nét của một con người, chỉ là tứ chi của nó lại được gấp lại thành những góc khó tin, thà nói rằng nó giống một con bọ hình người hơn là một con người.

Sau khi bóng người kia xuất hiện, nhiệt độ trong hành lang bắt đầu giảm xuống, như thể chớm thu đã bước vào mùa đông lạnh giá trong chốc lát.

“Hình như em đã nhìn thấy cô ấy trên bức tranh sơn dầu ở tầng bốn.” Nhạn Đường vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Trên bức tường mỗi tầng của tòa nhà nhà này đều có treo rất nhiều bức tranh nghệ thuật khác nhau, nhưng số lượng tranh treo ở mỗi tầng đều không giống nhau, tầng bốn có treo năm bức tranh sơn dầu, nội dung chủ yếu kể về câu chuyện một nhóm du lịch năm người vào khách sạn, kết quả có một con quỷ giết người trà trộn vào bên trong, quỷ giết người đó đã giết hại toàn bộ bốn người còn lại."

Nhạn Đường có trí tuệ ban đầu cao tới 9 điểm, vẫn luôn quan sát xung quanh: "Thân ảnh dị dạng này đang mặc quần áo của đoàn du lịch, tứ chi bị gập lại và vặn vẹo. Sau khi nữ du khách trong bức tranh sơn dầu thứ ba bị giết, chính là bị nhét trong tư thế này xuống gầm giường, hung thủ còn gối cô ấy ngủ cả một đêm.”

Tốc độ nói của Nhạn Đường rất nhanh: "Điều đáng chú ý là bức tranh thứ tư và thứ năm, trong bức tranh thứ tư, quỷ giết người đã giấu xác của ba thành viên khác trong đoàn du lịch dưới gầm giường, bốn cỗ thi thể bị uốn gập quấn lại với nhau, bây giờ chúng ta chỉ nhìn thấy một con quỷ nhưng em cảm thấy ba con còn lại có lẽ cũng đang ở đây."

Cậu ấy còn chưa nói xong, cánh cửa an toàn ở phía bên kia của hành lang liền bị mở ra, ba bóng người xoắn lại với nhau, dùng tay chống xuống mặt đất, bắt đầu chậm rãi tiếp cận.

"Trong bức tranh cuối cùng, hung thủ giết người nằm trên xác chết, gặp con quỷ cầm một quả táo, bức tranh này có một ngụ ý sâu sắc. Nó nói với chúng ta biết rằng quỷ giết người mặc dù rất khủng khiếp, nhưng nó vẫn chưa phải là bàn tay gây tội ác cuối cùng, con quỷ cầm quả táo mới khủng khiếp nhất. Quỷ giết người chỉ là kẻ bên ngoài, thứ thực sự đáng sợ có lẽ chính là khách sạn đầy người chết này."

Sau khi Nhạn Đường nói xong, cánh cửa một căn phòng nào đó từ từ mở ra, một bàn tay đầy vết máu cầm dao chém nhẹ qua tường.

“Người anh em này, tôi biết cậu nói rất có lý, nhưng đừng tiếp tục phân tích nữa.” Hàn Phi thừa nhận Nhạn Đường nói đúng, nhưng vấn đề là tất cả những dự đoán tồi tệ mà cậu ấy phân tích đều đã trở thành hiện thực.

Thông tin mà Nhạn Đường nắm được có hạn, chỉ suy đoán được ông chủ khách sạn có vấn đề, nhưng nếu để cậu ấy tiếp tục nói nữa, nói không chừng có khả năng đến hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ bị dẫn đến.

Vốn dĩ Hàn Phi không tin rằng vận rủi có thể ảnh hưởng đến số mệnh cho đến khi gặp được năm con người xuất chúng này.

"Mọi người xuống tầng trước đi, tôi sẽ dọn đường."

Chỉ có một bóng người ở hành lang bên trái và ba người ở bên phải, Hàn Phi đang định đi về bên trái thì Nhạn Đường lại lên tiếng.

"Cả đoạn đường đến đây, quỷ trong tòa nhà này là xảo quyệt nhất, hơn nữa giữa bọn chúng tồn tại mối liên hệ nào đó. Điều quan trọng nhất là mọi người có để ý rằng chúng đều có cùng một giọng nói không!" Nhạn Đường mặc dù cũng rất sợ, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói ra những gì mình nghĩ: "Tôi nghi ngờ con quỷ đáng sợ nhất trong khách sạn đang thao túng mọi thứ. Nó có thể đang theo dõi chúng ta thông qua camera giám sát, bên trái cố ý sắp xếp một kẽ hở chính là để chúng ta tự rơi vào bẫy."

Sau khi nghe Nhạn Đường phân tích, Hàn Phi lập tức đổi hướng, lao về phía bên phải.

Nếu như Nhạn Đường đã lên tiếng rồi, cho dù kẻ chủ mưu phía sau không có ý nghĩ này, thì bên trái có lẽ cũng đã không còn an toàn nữa.

Nhìn thấy Hàn Phi không cầm bất cứ thứ gì mà lại xông thẳng tới nơi có nhiều quỷ nhất, Thiết Nam kinh hãi: "Đại ca, bình tĩnh! Cậu ấy chỉ là đang phân tích, phân tích mà thôi!"

Có thể thấy con người Thiết Nam cũng khá tốt, anh ta cũng biết đây là thời khắc sinh tử tồn vong, không còn giấu giếm nữa, lấy trong ô vật phẩm ra một đôi găng tay, rồi đeo vào.

"Để tôi giúp cậu!"

Thiết Nam trong thế giới tầng cạn chính là phụ trách chiến đấu, tất cả các kỹ năng và điểm cộng là để đảm bảo an toàn cho cả đội.

Là một người chơi Close Beta, anh ta thực ra biết rất rõ, mặc dù Hàn Phi level 15 chắc chắn lợi hại hơn mình, nhưng bọn họ chỉ cách nhau có ba level, cộng thêm hướng tấn công chính của mình là chiến đấu, vì vậy anh ta cảm thấy kinh nghiệm chiến đấu thực tế giữa hai người có lẽ cũng tương đương nhau. Hàn Phi là một người chơi cũ trong bản đồ ẩn này, nên hiểu rõ bản đồ hơn anh ta.

Không suy nghĩ nhiều, Thiết Nam đi theo phía sau Hàn Phi, hiện tại chỉ có thể chiến đấu với tất cả những gì một người có, chỉ khi mở ra một con đường máu, mới có thể sống sót rời đi.

“Không dễ gì mới vào được bản đồ ẩn một lần, cứ thế này mà chết thì thật là lỗ quá!” Hình phạt cho cái chết của trò chơi hệ chữa trị giải trí "Cuộc sống hoàn hảo" này là vô cùng khủng khiếp, chỉ cần nhân vật trong game chết đi, tất cả những gì tích lũy trước đó đều sẽ biến mất, như thể giống như cuộc sống hiện thực vậy, căn bản không có cơ hội làm lại nào. Thiết Nam là một tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu như xóa tài khoản và bắt đầu lại, anh ta rất có khả năng bị đuổi khỏi hội trò chơi hiện tại.

“Bất kể là vì cuộc sống trong game hay ngoài đời thực, tôi cũng phải chiến đấu hết mình một lần!” Nghiến răng nghiến lợi, da khắp người sưng đỏ, Thiết Nam hét lên, đấm một cú vào con quỷ gần mình nhất.

"Chết cho tao!"

Kỹ năng chuyên nghiệp được kích hoạt, tốc độ ra đòn của Thiết Nam cực nhanh, như thể xuất hiện dư ảnh vậy.

Anh ta đánh mạnh vào cái đầu vặn vẹo, nhưng đối phương lại không hề có ý định né tránh.

Nắm đấm mang theo toàn bộ sức mạnh của anh ta đập mạnh vào đầu con quỷ, sau đó xuyên qua đầu đối phương và đáp xuống tường.

Khung tranh sơn dầu trực tiếp bị đập vỡ, nhưng bóng người đứng trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, đối phương thậm chí còn nghiêng đầu nhìn anh ta, như muốn hỏi anh quát lớn như vậy để làm cái gì?

"Găng tay này của tôi là vật phẩm quý hiếm rank G đấy..."

Bụng dưới truyền đến cơn đau nhói, khi Thiết Nam phản ứng lại, một bàn tay nhợt nhạt đã đè lên bụng dưới của mình.

Âm khí nở rộ trên bụng anh ta như một đóa hoa màu đen, hàn ý khuấy động ruột gan, anh ta cảm thấy phần thân dưới của mình đã mất cảm giác.

Nhìn thấy bóng dáng vặn vẹo sắp dán vào mặt mình, một sức mạnh bất ngờ hất văng anh ta ra.

Khi anh ta phản ứng lại thì đã thấy Hàn Phi đứng ở vị trí ban đầu mà mình đứng.

"Người anh em tốt, cám ơn cậu đã cứu tôi, nhưng cứu tôi rồi, thì cậu làm thế nào?"

Anh ta ngồi trong góc nhìn Hàn Phi đang cầm cán dao, với vẻ mặt lần này chết chắc rồi.

Ở level 12, anh ta không thể gây ra bất kỳ sát thương nào cho con quái vật đó, người đàn ông trước mặt anh ta chỉ cao hơn anh ta ba level, vậy làm sao có thể mạnh hơn được?

Thiết Nam đã từ bỏ hy vọng, anh ta biết rằng việc bản đồ ẩn là rất nguy hiểm, nhưng không ngờ nó lại nguy hiểm đến như này.

Nữ quỷ bên trái đang tiến đến, ba quái vật vặn vẹo bên phải còn chưa thể giải quyết, quỷ giết người cầm dao cũng bước ra khỏi phòng.

“Đây là ngõ cụt rồi sao.” Thiết Nam thực sự đã tuyệt vọng rồi, định từ dưới đất đứng dậy, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Phi.

“Nếu không muốn chết thì ở yên đó đừng nhúc nhích.” Lúc trước Hàn Phi nói chuyện vẫn luôn rất dịu dàng, anh ta không hề cảm thấy hắn có gì khác với những người chơi khác, cho đến khi mở miệng lúc này, chỉ là một câu nói đơn giản mà mang lại cho người ta một cảm giác rùng rợn khó tả, như thể nếu không làm theo mệnh lệnh của hắn thì sẽ bị xóa sổ vậy.

"Cứ để tôi giúp cậu đi, tôi chỉ đơn thuần cộng điểm thể lực, mặc dù level cậu cao hơn tôi, nhưng thể lực hẳn là không bằng tôi đâu." Thiết Nam bám lấy bức tường, anh ta còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất, Hàn Phi đã hành động rồi.

Lưỡi dao chói lọi chiếu sáng hành lang tối tăm, ánh sáng ấm áp xuyên thấu vào cơ thể quỷ quái.

Khi một trong những người đàn ông kêu lên thảm thiết, hai con quỷ khác quấn lấy thân mình lao thẳng về phía Hàn Phi, chặn mọi đường thoát thân, nhưng hắn không hề hoảng sợ mà chém vào cổ một con quỷ.

Lăn lộn né tránh trong không gian giới hạn, ngón tay nhuốm máu chỉ có thể cào rách quần áo chứ hoàn toàn không thể chạm vào hắn.

Lúc này, không chỉ Thiết Nam, mà những người chơi còn lại đều sững sờ.

Quỷ văn hung dữ chảy trên cơ thể Hàn Phi, sát khí lạnh lùng và ánh sáng của con dao tái sinh hòa quyện vào nhau, Hàn Phi đeo mặt nạ trông giống như một vị thần linh vậy.

“Anh ấy level 15, anh level 12?” Ánh mắt Nhạn Đường đảo qua đảo lại giữa Hàn Phi và Thiết Nam, cuối cùng hỏi Thiết Nam một cách không chắc chắn: “Có phải anh đang che giấu thực lực không?”

“Tôi che giấu cái gì chứ!” Thiết Nam ôm chặt bụng, anh ta cảm thấy thế giới quan của mình bị tác động lớn, bắt đầu hoài nghi mình có phải là lên level giả hay không.

Lưỡi dao xuyên qua trái tim của bóng quỷ, dưới ảnh hưởng của mặt nạ mặt thú, một đường máu xẹt qua giữa hai mắt Hàn Phi, một tay còn lại của hắn túm lấy cổ của bóng quỷ.

"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"

Năm ngón tay đan vào nhau, dưới sự tăng cường của quỷ văn Cửu Mệnh, Hàn Phi đã lôi ra những bóng quỷ đang quấn lấy nhau.

"So với đau khổ, nội tâm mày đang sợ hãi nhiều hơn, quả nhiên là có người đang điều khiển chúng mày." Lưỡi dao cắt đứt đầu của bóng quỷ, Hàn Phi sải bước đi tới: "Đi theo tôi!"

Nhạn Đường và Mèo Lưu Ly dìu Thiết Nam, bốn người chơi vội vã chạy về phía hành lang.

"Vừa rồi anh ấy sử dụng năng lực gì vậy? Dường như có thể trực tiếp xé xác lệ quỷ! Tôi chưa từng thấy kỹ năng tấn công bá đạo kinh khủng đến vậy!"

Chạy xuống dưới tầng, còn chưa đi được bao xa, Hàn Phi đột nhiên dừng lại.

"Chuyện gì vậy?"

“Mọi người hãy nhìn số phòng trên hành lang đi, chúng ta đã đi xuống tầng lâu như vậy, kết quả lại quay trở lại tầng bảy.” Hàn Phi đã không chỉ một lần gặp phải quỷ đả tường rồi, nên nội tâm hắn vô cùng bình tĩnh.

"Quỷ, quỷ đả tường! Chúng ta vậy mà lại gặp phải chuyện này?" Thiết Nam muốn khóc mà không ra nước mắt, lúc trước khi anh ta dẫn mọi người ra khỏi sương mù, còn cảm thấy bản đồ ẩn này rất nhàm chán, đến một bóng người cũng không thấy. Kết quả là ai mà ngờ được, người không tin tà như anh ta tùy tiện chạy vào một khách sạn, lại gặp phải vô số chuyện linh dị như này.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nhạn Đường nhìn Hàn Phi, cậu ấy rất thông minh, biết hiện tại duy nhất có thể trông cậy vào chính là hắn.

"Trong khách sạn có một con quỷ đáng sợ nhất đang ẩn nấp, nó giết chết tất cả mọi người, đứng đằng sau điều khiển mọi thứ, quỷ đả tường bây giờ có lẽ cũng là kiệt tác của nó." Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Phi nói ra suy nghĩ của mình: "Đừng tùy tiện lãng phí sức lực, cẩn thận quan sát những thứ bất thường trong tòa nhà, tìm cách truy ra vị trí của con quỷ đó, sau đó chúng ta đi giết chết nó."

Ước chừng chỉ có Hàn Phi mới có thể nói ra kế hoạch này một cách dễ dàng như vậy, những người chơi khác đều đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.

“Tôi… Tôi có một câu muốn nói.” Bác gái Lý sắc mặt tái nhợt đột nhiên giơ tay lên: “Tôi không biết chơi game, cũng không giúp được gì nhiều cho mọi người, nhưng hình như trước đây tôi đã từng ở khách sạn này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận